Cảnh Thất lúc ấy vừa nghe thấy câu kia toàn thân liền cứng đờ tại chỗ, Ô Khê bấy giờ mới kịp phản ứng, hiểu ra bản thân mới vừa nói ra một câu không được hợp lẽ cho lắm, vì thế liền thành khẩn giải thích: “Ta không phải nói ngươi giống nữ nhân, chính là khen ngươi bộ dạng coi được”.
Cảnh Thất khóe miệng co rút, cười khan một tiếng: “Thật đúng là cám ơn ngươi đã khích lệ”.
Ô Khê không hiểu tại sao tâm tình của bản thân lúc này lại vô cùng hảo.
Cảnh Thất trở mình xem thường, trực tiếp ngồi xuống, đoạn kêu Cát Tường dâng trà cho Ô Khê rồi mới hỏi: “Có một chuyện gấp gáp muốn hỏi ngươi, vừa vặn ngươi lại đến đây”.
Ô Khê gật gật đầu: “Ngươi cứ hỏi đi”. Một bộ tri vô bất ngôn ngôn vô bất tẫn*.
* Không biết không nói, đã nói sẽ nói cho hết.
Cảnh Thất có chút kinh ngạc, hắn vốn là một kẻ đa nghi đa tâm, cho nên đặc biệt không thể hiểu được loại thẳng thắn thành khẩn này của Ô Khê. Bản thân hắn đôi khi cũng có lúc lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, vì vậy rốt cuộc vẫn là nhịn không được mà lần thứ hai thăm dò: “Ngươi không sợ ta tìm hiểu bí pháp hay các chuyện cơ mật linh tinh của người Nam Cương các ngươi hay sao?”
Ô Khê nói: “Ngươi làm sao có thời giờ cùng tâm tư đi quan tâm mấy cái thứ này kia chứ”.
Cảnh Thất âm thầm đồng ý, lại kinh ngạc mà nghĩ, nguyên lai tiểu quả cân này ngược lại chính là một tri kỉ a, sau đó vừa mới gật gật đầu thì lại nghe y nói tiếp: “Ngươi nếu rảnh thì đã sớm chạy đi uống rượu vui chơi rồi”.
Cảnh Thất nghe thế liền câm nín ngay lập tức. Ô Khê lúc này liền cười rộ lên, trên gương mặt trước giờ luôn an tĩnh kia bây giờ đột nhiên lại hiện lên một chút bỡn cợt tươi cười, trông sinh động sức sống lạ kì, y nói: “Muốn biết cái gì, ngươi cứ hỏi đi”.
Một câu kia khiến Cảnh Thất có cảm giác vừa rồi là bản thân cố tình gây sự thì phải, vì thế cũng không căn vặn tiếp mà cười cười, lúc này mới đáp: “Lần trước gặp mấy thích khách ở trong ngõ nhỏ nọ, họ là ai thế?”
Ô Khê hơi sửng sốt, nét cười trên mặt dần thu liễm trở về, trầm mặc một lát rồi mới lên tiếng: “Những người kia gọi là Hắc vu. Ngươi cũng biết ở nơi Nam Cương đó của chúng ta, một năm bốn mùa so với bên này nóng hơn nhiều lắm, rừng rậm mây mù, âm dương quái khí, nơi chốn là đầm lầy, đất đai đã không nhỏ mà người so với Đại Khánh các ngươi mà nói cũng không nhiều lắm, độc vật chung quanh thì hoành hành. Mỗi người ở đó, đều có một chút kĩ xảo lấy độc trị độc, mọi nhà đều có một chút cổ thuật bí mật, các ngươi không phải chính vì như vậy mới sợ chúng ta hay sao?”
Cảnh Thất bĩu môi: “Đừng nhìn ta mà nói, ta đây không thèm sợ!”
Giống như muốn xác minh lời hắn nói, tiểu chồn tía kêu “chi chi” hai tiếng từ ngoài cửa tiến vào, hai ba bước nhảy phắt lên trên thư án của Cảnh Thất, giấy Tuyên Thành tuyết trắng lập tức in dấu bàn chân nhỏ nhắn của tiểu chồn tía láo xược. Sau đó một điểm cũng không khách khí, vừa tiện chân một phát liền đá một thư quyển lên rồi cắn xé không tha. Cảnh Thất “A” một tiếng, vội nắm lấy cổ nó xách bổng lên, đem tàn thư từ miệng của nó lôi ra, lại lấy từ trong lồng ngực một chiếc khăn tay, chộp lấy mấy móng vuốt đang quay tít mù trên không kia lau chùi cho thật sạch sẽ, lúc này mới nhẹ nhàng đem nó để lại trên bàn, cho nó thoải mái cắn xé giấy bút tiêu khiển.
Ô Khê nhìn tình cảnh ấy thì chau mày, thanh âm lạnh đi vài phần: “Tiểu súc sinh này như thế nào lại dám làm càn ở nơi của ngươi như thế?”
Chính chủ đang chơi đến bất diệc nhạc hồ tiểu chồn tía kia lúc này mới hậu tri hậu giác mà run run một chút, thật cẩn thận nhìn nhìn Ô Khê, miệng ngậm chặt lại, đem mình đoàn thành một đoàn, đôi mắt linh động giả vờ xem xét cái này lại xem xét cái kia. Cảnh Thất hảo tính tình chỉ cười cười, đem chồn tía ôm lấy, vui vẻ dùng tay cọ cọ cằm, nói rằng: “Đại khái là cảm thấy ta tương đối dễ khi dễ… Ân, ngươi nói tiếp chuyện Hắc vu lúc nãy đi”.
Ô Khê lúc này mới nói tiếp: “Nhưng những thứ ấy của chúng ta, cổ thuật cũng tốt mà thuần dưỡng độc vật cũng được, tất cả đều là dùng để phòng thân, sẽ không bao giờ loạn dùng. Đặc biệt có những loại đại cổ cực kỳ hung ác, nếu không phải rơi vào cảnh cửa nát nhà tan tuyệt không lấy ra, càng không nói đến chuyện tự dưng vô duyên vô cớ mà dùng cổ hại người, nếu làm thế, tự khắc làm giảm tuổi thọ của bản thân”.
Cảnh Thất đối việc này vốn đã vô cùng quen thuộc, bây giờ nghe y nói, lập tức hiểu được vấn đề căn bản bất quá cũng chỉ là sự tranh đoạt quyền lợi giữa cái gọi là “Chính thống” cùng với tà ma ngoại đạo, liền hỏi: “Chiếu theo những gì ngươi nói, Hắc vu bộ tộc đó là những kẻ tùy tiện hại người sao?”
Ô Khê gật đầu: “Rất nhiều năm về trước, nghe nói có một Đại phù thủy tên là Lỗ Nhĩ Cáp đã thu một đôi song bào thai làm Vu đồng, một người tên là Ngạch Chỉ, người còn lại tên là Mục Gia Đồ. Nuôi nấng như nhau, dạy dỗ như nhau, nhưng mục Gia Đồ bản tính thiện tâm còn Ngạch Chỉ lại mê luyến tà thuật, đối với sự dạy dỗ của Đại phù thủy chỉ học qua loa cho xong. Y thích nhất chính là tự nhốt bản thân trong phòng mình, sử dụng những đồ vật vô cùng nguy hiểm. Đại phù thủy Lỗ Nhĩ Cáp đương nhiên sẽ thích Mục Gia Đồ nhiều hơn một chút, muốn cho hắn kế thừa vị trí của mình. Ngạch Chỉ biết được liền ghen tị với Mục Gia Đồ, định hạ cổ hại hắn, không ngờ công phu không đủ khiến cổ kia phản phệ lại chính bản thân mình, biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ. Lỗ Nhĩ Cáp dưới cơn nóng giận liền đem y trục xuất khỏi sư môn”.
Cảnh Thất khẽ cười, cũng không xen vào câu chuyện, thầm nghĩ lúc ấy sự thật chưa hẳn đã xảy ra như vậy. Thắng làm vua thua làm giặc, loại truyền thuyết kiểu này cũng chỉ để lừa mấy người dân man di chấc phác mà thôi. Ở trong mắt hắn, hiển nhiên là Mục Gia Đồ tâm cơ thâm trầm, Ngạch Chỉ phỏng chừng mới là kẻ học hành chăm chỉ, con người có chút đơn thuần, liền bị hãm hại đến người không ra người quỷ không ra quỷ.
Ô Khê tiếp tục nói: “Chính là Ngạch Chỉ cũng chưa chết. Y lưu lạc trong rừng rậm, lòng tràn đầy phẫn hận, lại có một bụng bản lĩnh, liền thành lập Hắc vu bộ tộc, đi theo y đều là tà thuật tín đồ. Cho nên kể từ đó về sau, có một quy tắc đã được ấn định, lịch đại Đại phù thủy chỉ có thể có một Vu đồng làm người thừa kế”.
Cảnh Thất vô cùng đồng ý, nghĩ thầm rằng quy tắc này càng đúng a, rõ ràng không phải để đề phòng mấy kẻ đồi bại, mà là đề phòng bọn tiểu tử tàn sát lẫn nhau, rồi hỏi: “Hắc vu tại chỗ đó của các ngươi rất hung hăng ngang ngược sao?”
Ô Khê lắc đầu: “Không có, nghe nói hai mươi năm về trước, Hắc vu bộ tộc cùng chúng ta từng có một cuộc xung đột rất lớn, Đại phù thủy cùng người của ngài đã đánh bại bọn họ, đem bọn Hắc vu bức đến nơi rừng thiêng nước độc. Hắc vu mai danh ẩn tích thật lâu, ta còn tưởng rằng bọn họ đã chết, không nghĩ tới…”
Cảnh Thất trầm ngâm không nói, Ô Khê cũng không quấy rầy hắn, một lát sau, Cảnh Thất gọi Bình An vào, nói: “Thay ta đến chỗ Chu công tử, hỏi thăm thử Nam Cương thủ vệ quân là ai đứng đầu, từ đâu tới”.
Bình An lĩnh mệnh đi, hiển nhiên những ngày gần đây y cùng Chu Tử Thư cơ hội gặp mặt rất nhiều, nên cũng đã quen với việc này.
Ô Khê nhịn không được hỏi một câu: “Là Chu Tử Thư sao?”
Cảnh Thất cười rộ lên: “Chính là hắn, muốn biết cái gì cứ tìm hắn, chuẩn không sai được”.
Ô Khê gật gật đầu, cũng không hỏi tại sao, lại ngẩng mặt xem xét sắc trời rồi mới lên tiếng: “Ngươi có phải hay không muốn ngủ trưa? Ta đây về phủ”.
Cảnh Thất khoát tay nói: “Không ngủ, lát sau còn phải ra ngoài một chuyến, ngươi trở về có việc sao?”
Ô Khê gật đầu: “Ta phải luyện công”.
Cảnh Thất liếc mắt nhìn y một cái: “Luyện công không phải đều sớm tối mới dụng công hay sao, ngươi sao lại luyện vào lúc này?”
Ô Khê nói: “Ta sớm muộn gì cũng luyện. Một ngày trừ bỏ hai canh giờ dùng để ngủ ra, ngươi nếu như không gọi ta đi ra ngoài, ta liền dùng cả ngày để luyện”.
Cảnh Thất nghẹn họng nhìn y trân trối một chút, nhất thời cảm thấy tự giác xấu hổ từ lâu biến mất nay lại trở về, một lúc lâu sau mới gian nan ‘khụ’ một tiếng: “Ngươi… khụ, ngươi như thế nào không nói sớm, sớm biết làm chậm trễ thời gian dụng công của ngươi, ta đã không gọi ngươi đi ra ngoài chơi”.
Ô Khê cười cười: “Không có việc gì, lúc ngươi bảo ta đi ra ngoài, ta có thể nhìn thấy thiệt nhiều thứ mà trước kia ta chưa thấy bao giờ, cảm thấy thật vui vẻ”.
Cảnh Thất nhịn không được hỏi: “Ngươi liều mạng như vậy để làm cái gì?”
Ô Khê lúc này chỉ cười mà không đáp. Cảnh Thất để ý thấy, tiểu tử này gần đây vóc dáng giống như cao lên một chút, đường cong trên thân thể càng thêm cường tráng, chợt nhận ra, bộ dáng y bây giờ đã mơ hồ ra dáng nam nhân, song mâu cực hắc cực trong có một loại kiên đình vô cùng đặc biệt, phẫn nộ cùng oán hận buổi ban đầu cơ hồ nhìn không thấy, vì thế cũng chỉ còn lại sự kiên định mà thôi.
Cảnh Thất lần đầu tiên ý thức được, tiểu tử vô cùng quật cường kia rồi sẽ có một ngày thoát khỏi ao tù mà phi thẳng lên bầu trời cao xanh. Hắn thở dài, rốt cuộc vẫn bật thốt lên hỏi: “Một lát nữa ta tới phủ của Đại hoàng tử, ngươi cũng đi sao?”
Quả nhiên, thân thể Ô Khê nhất thời trở nên cứng ngắc, một lúc lâu sau mới lắc đầu trầm mặc mà ly khai.
Cảnh Thất ngầm thở dài, chính là đế đô hiện giờ, đã không còn chỗ dung cho những thuần túy yêu ghét nữa rồi.
Kể từ lúc Hách Liên Chiêu nhận được bái thiếp của Cảnh Thất thì trong đầu luôn cân nhắc một việc, vị này tới là để làm gì?
Bản thân gã cùng Nam Trữ vương chưa thể nói đến hai chữ giao tình. Dù sao lúc Cảnh Thất tiến cung gã cũng đã thành gia kiến phủ, đôi khi vào cung thì chỉ vội vàng liếc qua, cũng chỉ có ấn tượng với việc lẽo đẽo theo sau lưng tiểu Tam** của hắn mà thôi.
**: Tiểu Tam là Thái tử
Quay đầu nói với thị nữ đang đứng hầu bên cạnh: “Gọi Trác quản gia đến đây”.
Quản gia Trác Tư của phủ Đại hoàng tử đến, trên danh nghĩa là quản gia, kỳ thật là đệ nhất phụ tá của gã. Thân cao tám thước, bộ dạng cũng anh tuấn bất phàm, thời điểm Hách Liên Chiêu lần đầu tiên thấy người này liền không khỏi nhìn hắn nhiều thêm một chút, càng đáng quý hơn nữa là, Trác Tư này cũng không không phải cái gối thêu hoa, hắn mưu chước tung hoành, thông làu kinh sử. Vì thế Hách Liên Dực gã mới có tâm tư mời hắn gia nhập dưới trướng, chỉ đáng tiếc, hắn xuất thân là thương nhân.
Đại Khánh xem nhẹ thương nghiệp đã là định kiến từ khi lập quốc đến giờ, quy định con cháu thương nhân không được nhập sĩ, cho nên Trác Tư mới bị Hách Liên Chiêu thu nhận làm phụ tá.
Người này tật xấu không nhiều, duy chỉ có một điểm đáng tiếc, đó chính là con người hơi có chút phong lưu háo sắc. Nhưng tại trong mắt Hách Liên Chiêu thì đó căn bản chỉ là chuyện nhỏ, gã ngược lại còn thường xuyên lấy vấn đề này ra mà trò chuyện tiêu khiển.
Chỉ trong chốc lát Trác Tư đã tiến vào. Cũng không biết tại sao mà Hách Liên Chiêu để ý thấy viền mắt Trác Tư có chút xanh xao, trên mặt hiện rõ vẻ tiều tụy, liền hỏi: “Nhìn sắc mặt ngươi không tốt, có chuyện gì sao?”
Trác Tư muốn nói lại thôi, chần chừ trong chốc lát, rốt cuộc vẫn là đem lời muốn nói nuốt trở vào, cuối cùng chỉ lắc đầu, thấp giọng nói: “Không có gì đáng ngại, làm phiền điện hạ quan tâm, điện hạ gọi ta tới là có chuyện gì?”
Hách Liên Chiêu đem bái thiếp của Cảnh Thất đẩy về phía trước, ý bảo hắn nhìn qua, Trác Tư bước tới đón lấy, lước sơ nội dung trên thiếp, hắn ngạc nhiên hỏi: “Nam Trữ vương Cảnh Bắc Uyên?”
Hách Liên Chiêu gật đầu: “Nói đến người này chỉ sợ ngươi còn chưa từng gặp qua, ân, bộ dáng của hắn quả thật không tệ, có thể sẽ hợp nhãn ngươi đấy”.
Trác Tư đến biết điện hạ nhà mình lại muốn đùa giỡn bản thân, bèn cười khổ một tiếng: “Điện hạ không phải không biết ta có sở thích khác lạ. Như thế nào, vị vương gia ngày thường không hề có nửa điểm qua lại sao bây giờ lại có ý đáo phủ ta?”
Hách Liên Chiêu lắc đầu, một tay nâng cằm, khóe mắt nheo lại đầy ý vị: “Một lát nữa hắn đến, ngươi cũng nên ở bên cạnh quan sát một chút, xem xem vị Nam Trữ vương gia này hôm nay đến đây là vì tâm tư gì”.
Đợi qua chính ngọ, Cảnh Thất mới thủng thà thủng thỉnh đi đến phủ của Đại hoàng tử, đương nhiên, hắn không chỉ đem xác không đến mà còn cầm theo một phong bì đựng ngân phiếu một ngàn hai, không những thế, hắn còn tự nhiên một cách trắng trợn đem ngân phiếu kia đưa tới trước mặt Hách Liên Chiêu.
Hách Liên Chiêu liền sửng sốt, không tiếp lấy cũng không đẩy ra: “Vương gia, ngươi đây là có ý gì?”
Cảnh Thất gương mặt đầy vẻ lạnh lùng, không còn nửa điểm ôn hòa hữu lễ mà ngày thường luôn thường trực trên dung diện, vô cùng rõ ràng mà nói rằng: “Hộ bộ là do điện hạ quản, Bắc Uyên cũng không có ý tứ gì khác, chính là muốn dùng tiền để cùng ngài mua một người”.
Hách Liên Chiêu nhìn thiếu niên này giống như đang tức giận không nhỏ, liền trước hết mời hắn ngồi xuống, gọi người thượng trà, cười nói: “Như thế nào, Bộ hộ của ta có người dám đắc tội với Vương gia hay sao? Mệnh quan triều đình, nếu phạm tội đều có quốc pháp gia quy quản lý, giờ Vương gia lấy một ngàn hai ngân phiếu chụp trước mặt ta, rồi nói muốn mua mạng người… Này, Trác quản gia, quý phủ ta hình như không có loại sinh ý kiểu này thì phải?”
Trác Tư đến vội gật đầu xưng đúng.
Quay lại nhìn Cảnh Thất thì thấy hắn sắc mặt có chút trắng bệch, ngữ tốc cực nhanh mà biện giải: “Điện hạ, Hộ bộ thượng thư Thái Kiến Hưng kia bình thường đã không làm được chuyện gì tốt, không những dĩ hạ phạm thượng, mà còn…còn dung túng nhi từ hành hung người khác. Loại sâu mọt như vậy, triều đình ta lưu lại phỏng có ích lợi gì? Ta biết điện hạ rất trọng thể diện, hắn làm như vậy, không phải là…?
Gương mặt tú khí kia vừa nói xong thì đôi mày liền nhăn nhíu, lời phía sau chưa nói hết đã nuốt xuống, thùy mâu nhìn chằm chằm mặt đất, giống như thực hận không thể đem Hộ bộ thượng thư Thái Kiến Hưng ăn sống nuốt tươi.
Hách Liên Chiêu sửng sốt, gã tuy quản Hộ bộ nhưng Thái Kiến Hưng lại không phải người của gã. Lão đầu tử này là kẻ dối trá, công phu gió chiều nào theo chiều nấy thuộc dạng nhất lưu, mông ngựa nào cũng vuốt, nhưng lại tuyệt không thân cận với bất kì ai. Hách Liên Chiêu mặc dù thấy người này không mang lại lợi ích gì cho mình, nhưng bởi vì lão cũng không ngáng gì đường đi nước bước của gã cho nên nhất thời cũng chưa muốn đụng đến lão, ai biết được chỉ vì lão gìa Thái Kiến Hưng này mà lại kêu đến Nam Trữ Vương tìm tới cửa.
Gã nheo mắt nhìn người thiếu niên đang thở phì phì kia, muốn nhìn cho thật rõ hắn rốt cuộc là chân thật hay giả tạo, thì chỉ thấy Cảnh Thất nắm lấy chén trà siết chặt đến trắng bệch từng khớp ngón tay, trong đôi mắt hoa đào ngày thường luôn thấy phong lưu tiêu sái giờ lại nhiễm thượng sắc giận dữ, lại còn hơi phiếm ra chút sát ý.
Chỉ biết hắn hẳn đang rất tức giận, nhưng lại không biết vì lí do gì mà lại tức giận đến thế.
Trác Tư là kẻ thường xuyên tới lui những nơi tầm hoan vấn liễu, trà trộn phố phường, bây giờ thấy biểu hiện phẫn hận kia của Cảnh Thất liền nhất thời nhớ đến một tin đồn thú vị gây xôn xao kinh thành mấy ngày gần đây, bèn khẽ cúi mình ghé vào bên tai Hách Liên Chiêu, đơn giản mà thuật lại sơ lược việc xung đột giữa Cảnh Thất, Chúc Duẫn Hành cùng Thái Kiến Hưng nhi tử Thái Á Chương.
Hách Liên Chiêu vừa nghe xong liền vui vẻ, quay đầu hướng Cảnh Thất nói: “Từ nhỏ phụ hoàng đã xem ngươi gần như là nhi tử của người, chính là mấy năm nay Vương gia dần trưởng thành cho nên cũng có chút xa cách, nếu không, ngươi vốn cũng đã có thể gọi ta một tiếng đại ca rồi. Bắc Uyên, ngươi cùng đại ca nói xem, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì vậy? Kia có phải là Thái Kiến Hưng nhi tử của Thái Á Chương chọc giận ngươi khiến ngươi không thoải mái có phải hay không?”
Cảnh Thất cúi đầu không nói lời nào.
Hách Liên Chiêu vốn thành công vĩ đại, nếu không vì phải suy xét những mối quan hệ lợi hại, thì gã cũng muốn làm một chút chuyện gì đó để thể hiện bản lĩnh của mình. Nhìn thiếu niên trước mắt đang vì mối tình đầu mà bấn loạn, lại nghĩ đến đối phương là tới cầu mình mong xả được cơn giận của bản thân, không hiểu vì sao ngay cả ngữ khí cũng đều kiên nhẫn thêm vài phần, lại hỏi một câu: “Có phải hay không?”
Cảnh Thất rầu rĩ mà gật gật đầu, một cánh tay đang đặt bên người siết chặt lại: “Thái gia cẩu nô tài kia quả thật khinh người quá đáng!”
Quả nhiên là như vậy, Hách Liên Chiêu gật gật đầu, lại cố ý chậm rãi hỏi han: “Không biết có đúng không, nhưng mà ta nghe nói là ngươi cùng tiểu Hầu gia liên hợp đem vị Thái công tử nọ đánh đến kêu cha gọi mẹ?”
Cảnh Thất cả giận nói: “Vốn định chỉ đánh sơ sài như vậy thôi rồi tha cho hắn một lần, ai biết tiểu tử kia mồm miệng hùng hùng hổ hổ nói toàn mấy thứ không sạch sẽ. Ta mới không thèm học theo hắn mà nói mấy lời bẩn thỉu kia, nói ra, chỉ sợ ô uế lỗ tai của điện hạ”.
Hách Liên Chiêu gật gật đầu, cúi đầu thiển xuyết chung trà, bỗng nhiên lại hỏi: “Cô nương kia mỹ mạo lắm đúng không?”
Cảnh Thất đầu tiên là không kịp phản ứng mà ngẩng đầu nhìn gã, sau khi hiểu được ý của câu hỏi, không những gương mặt mà ngay cả vành tai đều phiếm một tầng phấn hồng.
Hách Liên Chiêu cười ha hả một hồi lâu mới ngừng lại, đem ngân phiếu đẩy trở về phía Cảnh Thất: “Thái thượng thư giáo tử vô phương, nhưng chúng ta cũng không thể vì tư mà phế công được, ngươi nói có đúng không? Nếu Thái Kiến Hưng kia đúng như lời ngươi nói lừa trên gạt dưới túng tử hành hung, thì không cần ngươi mở miệng, ta sẽ là người đầu tiên không tha cho hắn. Nhưng chuyện của triều đình là một chuyện, còn chuyện của cá nhân ngươi lại là một chuyện khác, không thể bởi vì tư tình nhi nữ mà phá hủy xã tắc triều cương được, có phải hay không? Cái này lấy về đi!”
Cảnh Thất lúng ta lúng túng mà thấp giọng nói: “Vâng, ta hiểu rồi”.
Nhưng hắn lại không tiếp lấy phong ngân phiếu kia, ngược lại mở lời: “Điện hạ đã xưng một tiếng đại ca, ta đây làm tiểu đệ sao có thể nhỏ mọn như vậy được? Lễ vật đã xuất đi không có đạo lí gì lại thu hồi trở về. À đúng rồi, năm nay lễ mừng năm mới ta còn chưa mừng tuổi cho chất tử chất nữ kia mà, chừng này còn sợ là không đủ ấy chứ”.
Hách Liên Chiêu trên mặt lộ ra một tia ý vị thâm trường, đoạn tươi cười: “Nếu đã như thế, từ chối thì bất kính”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT