Cảnh Thất thất thần một chốc, lại rất nhanh phản ứng trở lại, vươn tay nhẹ nhàng phất phất trước mắt Ô Khê một chút mới phát hiện, hắn kỳ thật tuy mở to mắt nhưng lại không thật sự thanh tỉnh, nhãn thần không hề có tiêu cự, vừa rồi nói xong câu kia khiến Cảnh Thất tim đập thình thịch thì bây giờ đầu lại hướng bên cạnh mà nghiêng, thần trí mờ mịt không rõ.
Trời tang tảng sáng, tiểu chồn tía bốn chân ngã chổng vó ngủ bên cạnh Ô Khê, còn Cảnh Thất thì khoác nhất kiện trường bào màu xanh nhạt mà Bình An nhờ người đem đến, cơn buồn ngủ hoàn toàn tiêu biến.
Đầu đầy tóc bạc, ngồi bên tam sinh thạch…
Hắn mấy trăm năm du đãng tại âm phủ, ít nhiều cũng nắm được một chút quy củ, tỷ như đó là nơi sinh hồn không được tiến nhập, tỷ như những linh hồn đi ngang qua bên cạnh hắn đều đã uống Mạnh Bà thang, ký ức hiển nhiên là bị Vong tình thủy tẩy đến sạch sẽ khiến thần trí tỉnh tỉnh mê mê, tuyệt sẽ không nhớ rõ bộ dáng hắn ngay ngắn ngồi cạnh tam sinh thạch.
Như vậy, Ô Khê kiếp trước, nếu không phải tiểu quỷ, thì chính là… chính là Câu Hồn Sử!
Giật mình nhớ tới đoạn kí ức ở Chuyển sinh trì, Câu Hồn Sử kia đã nói: “Bởi vì ta sai lầm, phá hư số mạng của ngươi, khiến ngươi phải trăn trở thế gian, nhận hết sự đau khổ, hiện giờ không còn sở đền, liền tẫn hết tu vi, đổi ngươi một đầu tóc đen nhất thế…”
Nghịch chuyển âm dương, làm trái thiên đạo, chẳng lẽ hắn là thật sự dốc hết tu hành sao?
Cảnh Thất nhẹ nhàng giơ tay lên, đầu ngón tay xoa xoa mi tâm bản thân, giống như nơi đó còn lưu lại một đạo vết máu, một lúc lâu sau mới hồi phục lại tinh thần, ngồi ở bên giường, ánh mắt phức tạp mà nhìn thiếu niên nằm ở nơi đó đang sốt nhẹ.
“Tuy nói là ép mua ép bán, nhưng ta dù sao cũng coi như thiếu nợ ngươi một phần nhân tình…”. Hắn nhẹ nhàng chạm vào tóc Ô Khê, cảm thấy thế gian này tạo hóa thật sự thần kỳ, đã một lần tương ngộ nơi Hoàng Tuyền, không ngờ vẫn có thể để hắn và y tao ngộ nhau giữa biển người mênh mông.
Cảnh Thất hạ tay áo rộng thùng thình của mình xuống, tại trên người tiểu điêu chọc chọc một chút làm tiểu điêu tỉnh táo mở mắt ra, thấy chính là hắn, lại nhắm mắt lại, cuộn thành một cái mao cầu (quả cầu lông), hướng về phía tay áo hắn mà lui, lại ngủ.
Cảnh Thất thở dài, vươn tay xoa xoa mũi chính mình: “Cũng chính là ta còn nhớ rõ những liên lụy kiếp trước lẫn kiếp này, cả đời này… cả đời này ta nguyện tẫn hết khả năng hộ ngươi một đời bình an, chỉ là…”. Hắn nhăn nhăn mi, dường như xoi mói cái gì mà đem Ô Khê đánh giá một phen, bĩu môi, “Một tên tiểu tử căn cơ còn chưa vững nhà ngươi, ngươi nói tương lai nếu ta mặc kệ ngươi, lấy tính tình lư ngốc này ngươi liệu có thể sống được bao lâu?”
Ô Khê rất hiếm khi phải trải qua cơn sốt như thế này, chỉ cảm thấy toàn thân xương cốt bên trong đều toàn là toan thủy, loạn mộng một đoàn, căn bản là nhớ không được tiền căn hậu quả, đợi cho đến khi thần trí có chút thanh minh liền mơ hồ cảm thấy bên mình có một người, trong lòng hắn thực sợ hãi, đây là thời điểm bản thân yếu ớt, đối những thứ chung quanh mình hết thảy đều tràn ngập cảnh giác, nghĩ muốn mở to mắt nhìn xem là ai ở nơi đó, nghĩ muốn tập trung tất cả sức lực trong cơ thể mà cố chống đỡ ngồi lên.
Chính là trên người người nọ có một loại vị đạo đặc biệt dễ chịu, thản nhiên thanh thuần, có một chút ngọt, thanh lương tao nhã, một ngón tay ấm áp vẫn luôn luôn đặt ở trên đầu của hắn, thực nhẹ thực nhu.
Ô Khê kỳ dị mà chậm rãi trầm tĩnh lại, cũng có thể là vì nóng quá nên có chút hồ đồ, hoặc là thân thể quá mức mệt nhọc làm hắn sinh ra một loại ảo giác an toàn khi cùng người kia một chỗ, giống như là tiểu động vật từ sát khí tứ phía trong rừng chạy trở lại được nơi ấm áp nhất trong hang ổ, có thể nhắm mắt lại vượt qua đêm dài đằng đẵng, mơ một giấc mộng thật ấm áp.
Chờ hắn hoàn toàn hạ nhiệt, tỉnh táo lại, đã là lúc ánh mặt trời rực rỡ quang huy.
Vừa mở mắt, liền thấy một lòng bàn tay thon dài hướng về phía trước, đặt ở trước mắt, nửa thân thể chồn tía đều tễ tại trong tay áo người kia, nhàn nhạt áo choàng xanh rêu, Cảnh Thất bán tựa vào đầu giường của hắn, đầu lệch qua một bên, mớ tóc đen nhánh loạn rũ, từ phía dưới nhìn lên, thấy rõ ràng được từng lọn tóc trên ngực Cảnh Thất đang dần tản mác trên giường, theo nhịp thở mà đều đều rung động.
Ô Khê ngây người một hồi, giống như cho tới bây giờ chưa từng nhận thức qua người này, mở to một đôi mắt cực hắc mà cẩn thận đánh giá Cảnh Thất.
Hắn nhớ đến bộ dáng tuấn mỹ của người này, nhớ đến nguyên lai là người này ngày hôm qua đã bồi chính mình một lúc, nhớ đến người này vì cái gì mà thời điểm tối hôm qua gặp chuyện, lại không hề sợ hãi, cũng không có đào tẩu.
Hắn nhớ đến người này, chính là kẻ mà sau khi hắn đến Đại Khánh, bằng hữu duy nhất hắn gặp được trong năm năm lặng lẽ sống cô độc.
Vì thế nhịn không được mà thật nhẹ nhàng nở nụ cười, thật nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Chờ đến thời điểm hắn lần thứ hai tỉnh lại, Cảnh Thất đã muốn ly khai.
Cảnh Thất lại gần một hồi, thấy Ô Khê đã tỉnh lại, so với tinh thần hoàn toàn được khôi phục cũng không sai biệt lắm, liền đem tiểu chồn tía một đầu trát tại trong tay áo hắn ôm đứng lên, cùng A Tầm Lai công đạo một tiếng, đoạn hồi phủ.
Dù sao vương phủ còn có chút chính sự muốn hắn xử lý.
Bình An tự mình đi ra nghênh đón, trình lên danh sách hạ nhân ở trong phủ, nói cho hắn biết, những kẻ ấn theo danh sách, đều đang tập hợp chờ ở trong sân.
Cảnh Thất nhìn lướt qua danh sách kia, lại đưa trả cho Bình An, khóe miệng dẫn theo điểm ý cười, đi nhanh vào tiền viện.
Không có việc gì cũng thích huyên náo vài câu là Bình An cũng cúi đầu an tĩnh, hắn bỗng nhiên cảm thấy, trong nháy mắt khi tiểu vương gia bước vào môn khẩu, dường như liền thay đổi thành người khác, khí tức lười biếng giống như được sinh ra bên trong người mà hàng năm hắn luôn mang theo bên mình lại tựa như chỉ là một tầng da ngụy trang, có thể dễ dàng bóc đi.
Vẫn như cũ là khuôn mặt kia, như thế nào bây giờ lại ẩn ẩn sắc bén không thể nói rõ, Lúc hắn nhẹ nhàng bâng quơ tại trên mặt người khác tảo một vòng, lại khiến cho kẻ đó lạnh hết cả sống lưng.
Như một con miêu lười nhác an tĩnh, vừa tỉnh dậy đột nhiên biến thành đại hổ đang lạnh lùng quét mắt nhìn con mồi. Bình An tâm nói, nếu vị gia hỏa này bình thường dùng bộ dáng này, có cho mượn hắn cái lá gan, hắn cũng là không dám ở trước mặt tiểu vương gia mà lải nhải.
Cảnh Thất ở trước mặt mọi người đứng lại, cũng không nhìn bọn hắn, chính là cúi thấp đầu mà nhìn chăm chú vào mặt đất. Bình An lập tức đem tọa ghế mà hắn thường ngày hay nằm đem đến, mời hắn an tọa.
Cảnh Thất ngồi xuống, có chút tùy tiện mà kiều chân bắt chéo, hai tay giao nhau đặt ở trên đùi, mang theo chút điểm ý cười, ẩn ý không rõ mà nhìn sân viện đầy người, mở miệng nói: “Buổi tối hôm qua, Thái tử điện hạ cho người đến thông tri các ngươi, nói bổn vương cùng Vu đồng ở bên ngoài”.
Bình An thấp giọng nói: “Vâng, Thái tử điện hạ nói chủ tử đi dạo ở bên ngoài, phân phó chúng nô tài chuẩn bị cho tốt nước ấm cùng y phục để đổi linh tinh, chờ chủ tử trở về hảo hảo hầu hạ”.
Cảnh Thất gật gật đầu, đây là quy củ, không cần phải nói đến vương phủ, ngay cả quý tộc bình thường ở trong kinh thành, chủ nhân cũng không có không mang theo hạ nhân để dắt ngựa rót nước, chính mình xuất môn trộm còn bị người phát hiện là thập phần mất thân phận, hôm qua Hách Liên Dực nói ba xạo, bây giờ thật muốn trách cứ hắn.
Trong giới quý tộc Đại Khánh, chú ý nhẹ, hoãn, ổn, không võ, không sân.
Nhẹ, là muốn quan bác phải mang thân thể gầy yếu, khi nói chuyện thanh âm phải mềm nhẹ yếu ớt, mang theo một chút cảm giác khí huyết không đủ, thế mới gọi là con người phong độ văn nhã; hoãn là mang thanh quý chi người, đi đường phải chậm rãi mà đi, kỵ mã phải độ độ thong thả, đây mới là có giáo dưỡng; ổn, là nói chuyên phải như đúng rồi, có biểu hiện đúng với thân phận của mình, gặp chuyện nên thờ ơ, bi hỉ nộ không được lộ ra sắc diện, đấy mới chính là có thân phận; còn quý tộc người ta cần chú ý nhi tử không thể tập võ, đó là chuyện thô tục của bọn dã nhân, không được có sắc giận giận dữ, cùng người khác khắc khẩu, đó là chuyện mà dân chúng tầm thường hay làm.
Đương nhiên, đủ loại tục lệ tôn sùng bệnh hoạn ở trên, kì thật chính là quy củ chuyên môn dành cho bọn phế vật cùng tiểu bạch kiểm vai không thể gánh tay không thể nâng mà thôi.
Hách Liên Dực là ấn theo quy củ của công khanh thế gia mà xử lí, ở bên ngoài đụng phải con cháu quý tộc không có tôi tớ, muốn hạ nhân báo cho Bình An một tiếng, lấy biểu chiếu cố, cho mọi người có thể phóng tâm.
Cảnh Thất từ tay Bình An tiếp ngụm trà, mân mân đôi môi hơi khô: “Ai, các ngươi đều đứng chỗ này làm gì? Như thế nào, muốn vòi ta tiền mừng tuổi sao?”
Mọi người sáng sớm nghe Bình An thông báo mà tập hợp tại đây, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nghe thấy chủ tử dường như không có việc gì, đều nhẹ nhàng thở ra.
Cát Tường là một kẻ thông minh, cẩn thận quan sát dò xét sắc mặt của hắn cũng nhìn không ra tâm tình Cảnh Thất tốt xấu ra sao, liền thăm dò mà nói rằng: “Chủ tử, người nhà các đại nhân đưa lễ, nên hồi đáp như thế nào, quản gia cùng nô tài đều chỉnh lý thành sách, đặt ở thư phòng của ngài, ngài có muốn xem một hồi không?”
Cảnh Thất đạo: “Không nhìn, một đống lại một đống, nhìn một lát ta liền nhức đầu”.
Cát Tường gật đầu xưng vâng, lại nói: “Người xem, sáng sớm quản gia đã đem tất cả mọi người gọi tới, cũng không biết xảy ra chuyện gì, hiện giờ chủ tử đã trở lại, chúng ta liền yên tâm, mọi người cũng nên tan, ai có việc gì cần làm thì đi làm việc ấy đi”.
Cảnh Thất gật gật đầu: “Ân, có việc vội thì mau đi làm đi”.
Mọi người nhìn nhìn nhau, đều có chút mê mang không rõ, sau đó dần dần tản đi.
Lại vào chính lúc này, bỗng nghe vị tiểu vương gia đang ngồi yên chậm rì rì mà mở miệng nói: “Nếu không có việc gì vội, vậy chắc không ngại lưu lại nghe bổn vương nói chút chuyện đáng chê cười. Liền là chuyện tối hôm qua đi, các ngươi cũng biết bổn vương đêm qua cùng Vu đồng gặp gỡ những loại người nào chứ?”
Ngay cả Bình An cũng có chút không rõ, tối hôm qua người của Vu đồng phủ lại đây, chỉ nói là quá muộn nên Vương gia ở bên kia trụ một tối, Bình An nghe hắn phân phó xong, tuy rằng biết là bên trong nhất định đã xảy ra chuyện, lại không rõ cụ thể là xảy ra chuyện gì.
Cảnh Thất cười cười, ánh mắt tại trong đám người quét một vòng, mỗi người đều sinh ra một loại ảo giác “Hắn là đang nhìn ta” ập đến. Chỉ nghe hắn nói: “Gặp gỡ vài cái thích khách không biết nhìn người”.
Bình An cả kinh, ánh mắt dài nhỏ nháy nháy mở to hai vòng: “Gặp chuyện?! Chủ tử có sao không, có bị thương sao? Muốn truyền thái y không?”
Cảnh Thất đem tách trà từ trong tay của hắn chính mình tiếp nhận, nâng lên che mặt đồng thời xuyết một hơi, nói rằng: “Không cần, chẳng có gì đáng ngạc nhiên cả, bất quá chỉ là vài tên nam man mọi rợ gọi là ‘hắc vu’ gì gì đó, chính là thuận tay mà giết thôi”.
Thời điểm miệng hắn thảo luận đến “Thuận tay mà giết” bốn chữ, ngữ khí càng thêm mềm nhẹ, lại bám theo một loại huyết tinh khiến người khác phải run rẩy, vừa vặn vào lúc này, tiểu chồn tía từ trong tay áo hắn chui ra, tiểu tử kia hôm qua bị một thân tiên huyết, cũng chưa kịp tẩy sạch, nửa thân mình loang lổ lem luốc, xứng danh ánh mắt kẻ trộm, lại có chút quỷ dị dọa người.
Có mấy người người nhát gan, đã muốn cảm thấy chân mình mềm nhũn, tâm nói vị này trở mặt cũng thật quá nhanh đi, mới vừa rồi còn nhẹ nhàng, bây giờ lại không biết là có ý gì.
Chỉ nghe Cảnh Thất tiếp tục nói: “Về phương diện này, ở chỗ chúng ta có một vị đại huynh đệ cũng có chút bổn sự, vừa hóng hớt được một chút tin tức thì lập tức cảm thấy đây quả là một cơ hội khó có được, vội vội vàng vàng mà liền đi nói cho… ân, là nói cho chủ tử của hắn. Ai ngờ chủ tử đâu không thấy, ngược lại chỉ thấy vị bằng hữu của chủ tử mình thôi”.
Cảnh Thất khẽ cười một tiếng, mọi người ở chỗ này lặng ngắt như tờ, hắn nhẹ nhàng thổi nhiệt khí lưu uẩn trên chung trà: “Vị kia cũng không nói gì, ngược lại vài vị huynh đệ dưới trướng hắn lại đứng ngồi không yên, cư nhiên nhằm lúc này mà đến để thử thách bổn sự của người khác, sau khi anh dũng thử thách xong, đáng tiếc không thu được kết quả gì tốt, lại còn làm chết vài người, không những thế còn giúp bổn vương một lần nữa nhận thức được trong vương phủ từ lâu có một vị đại giá quan lâm mà bổn vương không hề hay biết…”
Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên, lưu quang tựa thiểm điện mà nhìn thẳng vào một người, cười nói: “Như thế nào, nhanh nhẹn quá mà làm hỏng chuyện của Nhị điện hạ, ngay cả ta cũng nhịn không được mà phải lo lắng dùm ngươi, chả nhẽ ngươi làm những việc này ngược lại chỉ vì chán quá nên phá chơi hay sao?”
Hắn lời còn chưa dứt, kẻ mặt xám mày tro đang đứng trong góc phòng kia, bả vai sụm xệ co rúm của y nhanh chóng duỗi ra đồng thời gương mặt cũng hoàn toàn thay đổi biểu tình, cực nhanh mà phác về phía Cảnh Thất, trong lúc đó xương cốt phát ra vài tiếng “rắc rắc” giòn tan, tái nhìn lại, người này nào còn là kẻ vừa nhát gan vừa gầy nhỏ đang quét sân lúc nãy Trương lão đầu, rõ ràng là một kẻ khuôn người vạm vỡ lưng hùm vai gấu!
Bình An dưới tình thế cấp bách một phen chộp lấy ấm trà ném qua, hướng về phía đầu của đại hán kia mà bay thẳng một đường, đồng thời la lớn: “Thích khách! Bảo hộ Vương gia!”
Người nọ tránh thoát, tay hóa thành trảo mà nhằm cổ Cảnh Thất chộp tới, biến cố xảy ra quá nhanh khiến bọn thị vệ phản ứng không kịp. Nhưng tay y vừa mới chạm đến cổ Cảnh Thất, chợt nghe thấy một tiếng “Chi”, chỉ thấy người nọ mãnh liệt lui ra phía sau một bước dài, một tiếng kêu thảm thiết vang lên, sống chết mà phủi tay liên tục, tiểu chồn tía nhanh nhẹn nhảy phóc một cái liền đứng trở lại trên vai Cảnh Thất, phe phẩy cái đuôi, một bộ diễu võ dương oai.
Tay đại hán kia đã muốn tím đen một mảng, tử khí từ chỗ nọ nhanh chóng lan lên trên tận cánh tay, trong khoảnh khắc, từ cổ tay đến bả vai đã tím đen hoàn toàn.
Cảnh Thất có chút ngoài ý muốn, nghiêng đầu nhìn thoáng qua tiểu chồn tía đang liếm móng vuốt: “Lợi hại như vậy sao?”
Nhận thấy đang bị xem thường tiểu chồn tía lập tức nhe răng: “Chi!”
Cảnh Thất cười rộ lên, quay đầu lại nhìn, bọn thị vệ đã đem đại hán kia trấn áp, ấn chặt hắn trên mặt đất, hắn cũng không kêu được tiếng nào, chính là ôm cánh tay giờ đã sưng to gấp nhiều lần mà kêu ai ai không dứt, ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng nói không nên lời, màu tím đen kia giờ đã bắt đầu lan đến cổ hắn, trong cổ họng từng tiếng “Cạc cạc” rung động vang lên.
Cảnh Thất sờ sờ cằm, hỏi Bình An: “Ngươi xem hắn có thể chống đỡ được trong thời gian bao lâu?”
Bình An bị mấy biến cố liên tiếp xảy ra trước mắt làm cho cả kinh nói không nên lời, một lúc lâu sau mới chỉ vào kẻ đang nằm ẹp trên mặt đất như bị rút gân mà thốt lên: “Này, này là… Trương thúc?!”
Cảnh Thất vươn tay vỗ vỗ bờ vai của hắn, huy phất tay nói: “Tan đi tan đi. Bình An, trở lại kêu phòng thu chi cấp mỗi người một cái hồng bao, ta đã nói a, lễ mừng năm mới cho mọi người thêm chút tiền mừng tuổi”.
Dứt lời liền hướng thư phòng đi đến, Bình An vội đuổi theo: “Chủ tử, cái kia… cái kia…”
Hắn chỉ vào Trương lão đầu đã muốn bất động trên mặt đất, vừa nhìn thoáng qua lại giống bị kinh hách mà lập tức xoay đầu lại về phía Cảnh Thất: “Cái kia…Trương thúc… nên lo liệu ra sao?”
Cảnh Thất cước bộ không dừng, phân phó nói: “Đem người đốt bỏ, quần áo lột xuống dưới rồi đặt vào trong một cái bình, đem gộp chung với lễ vật chuẩn bị cho Nhị hoàng tử, sau đó đưa đi qua”.
Bình An trợn mắt há hốc mồm.
Nhìn trình độ của vị nhân huynh này liền hiểu được, Hách Liên Diệu trước kia hẳn là không thèm để loại như hắn vào mắt. Cảnh Thất nhẹ nhàng cười cười, vốn là không nghĩ trêu chọc ngươi, nhưng chính người của ngươi lại làm ra chuyện xấu này, xem ra, lúc này đến lượt chúng ta chờ xem xem…
——————————————————————————————————
Hoàn quyển một rầu *tung bông*
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT