Thái Dương vẫn luôn cảm thấy thật có lỗi với Quách Minh Viễn, để đạt được mục đích xấu xa mờ ám, cậu không chỉ có lợi dụng vị sư huynh tốt bụng này, mà lại còn tạo thành hậu quả nghiêm trọng đưa gã biến thái dẫn tới bên người sư huynh. Cậu cảm thấy bản thân quả thực chính là đồ khốn, cặn bã bội bạc. Cho nên, để nhận lỗi trước mặt Quách Minh Viễn, Thái Dương liền đem thời gian biểu của bản thân đổi thành múi giờ Mỹ, chồm hỗm canh giữ trước máy tính suốt đêm, rốt cục vào rạng sáng một ngày đợi được Quách Minh Viễn login.
Thời điểm Quách Minh Viễn thấy Thái Dương phát ra lời đề nghị xem webcam thì hoảng sợ, kẹp ngón tính toán, phỏng đoán trong nước giờ ước chừng là rạng sáng ba giờ hơn, không khỏi hoài nghi thằng bé này có phải thất tình hay không, tràn ngập lo lắng tiếp nhận lời mời. Vốn đã chuẩn bị tốt để trấn an cậu đàn em đau khổ vì tình, chẳng ngờ vừa bật lên liền thấy Thái Dương chịu đòn nhận tội với mình.
“Sư huynh, em thực có lỗi với anh, em là có tội.” Thái Dương thần tình chân thành đối diện camera, giống như tín đồ cơ đốc sám hối trước mặt cha xứ. “Ngày đó để đàm phán thuận lợi nên đã vạch trần anh trước mặt gã họ Hạ kia. Em...... Kỳ thật em cũng không nghĩ tới chuyện sẽ như thế, hắn thế nhưng lại qua đó tìm anh. Anh có bị quấy rầy hay không? Hắn có quấn lấy anh hay không? Bằng không cứ dứt khoát thuê hai thằng lưu manh đập hắn một trận đi, đánh cho hắn tàn phế rồi đuổi về nước, phí dụng em trả!”
Nhắc tới đến phó giám đốc tiền nhiệm của Thiên Độ, nụ cười của Quách Minh Viễn lập tức cứng đờ, biểu tình không phải là lúng túng bình thường, ha ha cười gượng nửa ngày, ánh mắt còn có điểm dao động, tựa hồ lặng lẽ liếc một cái vào chỗ nào đó ở bên cạnh.
“Ha ha, thằng bé này...... Nói bừa cái gì vậy a, ha ha a......” Quách Minh Viễn liều mạng nháy mắt về phía camera, thế nhưng cậu bé ở đối diện kia lại hoàn toàn không phản ứng, vẫn đang đắm chìm trong ảo tưởng thuê mấy tay đầu gấu giáo huấn gã biến thái kia.
“Thật mà! Em nghiêm túc đó sư huynh! Chỉ cần anh mở miệng thôi! Anh nghe em nói nè, em có bà chị họ, chị ấy có quen biết mấy người nước ngoài là...... ách, là nhân viên ngành nghề đặc thù. Nếu chỉ là một chút giáo huấn nho nhỏ, cam đoan hạ thủ chuyên nghiệp, sẽ không lưu lại di chứng cho hắn. Hơn nữa làm rất sạch sẽ gọn gàng, tuyệt đối sẽ không rước đến phiền toái cho anh. Chỉ cần đánh người nọ một trận, phỏng chừng hắn liền......”
“Minh Viễn, đây là nước trái cây tôi mới é xong, gần nhất nhiều người bị cảm cúm lắm, cậu phải bổ sung nhiều vitamin hơn chút mới được.” Đúng lúc này, trên màn hình máy tính, bên cạnh Quách Minh Viễn, có một bàn tay thon dài trắng trẻo vươn đến, cầm chén nước trái cây đặt ở trên bàn Quách Minh Viễn. Đặt nước trái cây xong xuôi, cánh tay xinh đẹp kia lại thuận thế khoát lên vai Quách Minh Viễn, còn trượt xuống dưới một chút, luồn vào trong cổ áo hơi hơi rộng mở của Quách Minh Viễn.
Cằm Thái Dương rơi bốp một cái xuống mặt đất, nghẹn họng trừng mắt trân trối nhìn màn hình, giống như nháy mắt bị trăm vạn cú sét đánh trúng, thiêu đốt thịt trong da ngoài, đỉnh đầu phùng phừng bốc hơi nước.
Vài giây sau, webcam bên Quách Minh Viễn bị gián đoạn, màn hình một mảnh tối đen, qua ước chừng hai mươi phút mới khôi phục bình thường. Sau khi webcam khôi phục, trước máy tính tiền lại chỉ còn có một mình Quách Minh Viễn, quần áo có điểm hỗn độn, ánh mắt cũng có chút trống rỗng tan rã. Bất quá Thái Dương lần này đầu óc lại thật sáng láng, làm bộ như cái gì cũng không thấy được bắt đầu đề tài khác, kín miệng không hề đề cập lại chuyện thuê mấy tay đầu gấu giáo huấn gã hồ ly kia nữa. Đùa gì chứ, hồ ly người ta hiện tại đã muốn có chủ nhân, sao có thể tùy tiện đánh chứ?
“Nghe nói, các em cùng Lập Bang muốn hợp tác để sản xuất di động hả?” Quách Minh Viễn rốt cục khôi phục bình thường, uể oải nhàn hạ uống cốc nước trái cây tình yêu kia.
Thái Dương cũng không hỏi Quách Minh Viễn rằng đến tột cùng là từ đâu biết được chuyện “Nghe nói” này, cậu thành thành thật thật gật đầu, lại đem tình huống phát triển gần đây nói cùng Quách Minh Viễn, hướng anh trưng cầu ý kiến.
“Nếu muốn sản xuất nhãn hàng mới, chỉ dựa vào một phần mềm như vậy...... Anh cảm thấy vẫn là còn thiếu một chút, dù sao đại đa số người sẽ không đơn thuần vì một phần mềm mà đi mua một chiếc di động.” Quách Minh Viễn kiên nhẫn nghe xong ý tưởng của Thái Dương, nhíu mày suy xét một lát, bình luận.”Muốn lùi một bước đánh bại đối phương, nhất định phải đưa ra sản phẩm có chất lượng vượt bậc so với đại đa số di động trên thị trường hiện tại mới được.”
“Chúng em cũng không phải là quá nắm chắc, nhưng còn biện pháp nào nữa chứ? Nhiều lắm thì làm ra chút đột phá ở phần ngoại hình di động, rồi lại thêm phần mềm gói gọn trong đó, tăng thêm điểm thú vị......” Thái Dương bất đắc dĩ thở dài, “Đây là một hồi đánh bạc, mấy ngày hôm trước tài vụ làm dự toán, giai đoạn đầu khai phá di động phải đầu tư cực kỳ lớn, một khi thất bại...... Ai.”
“Đừng có nhụt chí, cuối cùng luôn có biện pháp mà.” Quách Minh Viễn nói, “Đúng rồi, các em có nghĩ tới...... Khai phá hệ thống điều hành thao tác của riêng mình hay không?”
“Dạ? Hệ điều hành sao?”
“Đúng vậy, thử nghĩ xem mấy lần cải cách trọng đại trong giới IT, đều là có quan hệ với phát triển hệ điều hành máy tính, hơn nữa đều là những phát triển mang tính cách mạng ảnh hưởng đến toàn thế giới. Tỷ như năm đó Microsoft là công ty đầu tiên sáng chế ra giao diện cửa sổ, thao tác bằng chuột, sau lại đến màn hình cảm ứng, màn hình di chuyển của Apple...... Mục tiêu kế tiếp hiện tại của nhân loại chính là thực hiện điều khiển bằng ngữ âm.”
Thái Dương lập tức tiếp lời: “Chính là loại kỹ thuật điều khiển ngữ âm không phải ở vài năm trước cũng đã thực hiện được rồi sao? Rất nhiều lĩnh vực đã bắt đầu ứng dụng, hẳn không tính là hiếm có gì.”
“Đúng vậy, chính là ứng dụng cũng chỉ giới hạn tại lĩnh vực kỹ thuật cao cấp cùng lĩnh vực quân sự, phổ cập dân dụng chân chính còn rất thấp, nguyên nhân chủ yếu vẫn là do chi phí cùng vấn đề kỹ thuật. Đề tài nghiên cứu tại Mỹ của anh là ngữ âm AI máy tính, trước mắt đây là một trong những vấn đề hàng đầu của ngành sản xuất máy tính. Phần mềm phân tích ngữ nghĩa của các em anh cũng đã từng cùng giáo sư thảo luận qua, hẳn là đã đạt đến trình độ vượt trội so với mặt bằng sản xuất trong nước, có thể nói là đã mở đầu cho trí thông minh nhân tạo. Nhóm các em lại có một cơ sở tốt như vậy, vậy có nghĩ tới việc đem loại kỹ thuật này dùng để khai phá hệ thống điều hành hay không? Một khi thành công......”
“Một khi thành công, vậy không chỉ còn là vấn đề bán di động nữa!” Ánh mắt Thái Dương trong nháy mắt trở nên đặc biệt sáng, tế bào toàn thân đều muốn sôi trào, “Đó quả thực chính là một cuộc cách mạng kỹ thuật mới mẻ! Chúng ta còn có thể đem hệ thống thao tác này ứng dụng đến với PC! Cái...... Cái này tương đương với...... Tương đương với đem một người máy trí năng gia nhập trong trong nhà một ông chủ bình thường!”
Quách Minh Viễn nở nụ cười, ngữ khí lại vẫn không vội không gấp như vậy: “Ý tưởng là rất tốt, bất quá thực tiễn bắt đầu còn có thể có khó khăn. Nhưng anh cảm thấy dựa vào thực lực của các em...... không phải là rất đáng giá để chờ mong sao?”
“Yên tâm đi sư huynh! Em hiện tại đã muốn có chút ý tưởng rồi!” Thái Dương kích động đến ghế dựa cũng ngồi không yên, quả thực tựa như có người châm hoả tiễn dưới mông cậu, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bắn lên trời.
“Ừ, anh đối với nhóm các em cũng rất tin tưởng.” Quách Minh Viễn ôn hòa gật đầu, “Nếu có vấn đề gì bất cứ lúc nào cũng có thể tới hỏi anh. Anh cùng giáo sư rất sẵn lòng trợ giúp cung cấp lý luận cho các em.”
“Cám ơn sư huynh! Anh quả thực chính là thiên sứ! Em yêu anh!” Thái Dương lệ nóng doanh tròng nhoài đến màn hình hôn thiên sứ sư huynh một phát.
Sau khi chấm dứt chat webcam với Quách Minh Viễn, Thái Dương tắt máy tính xong liền vọt từ phòng khách vào phòng ngủ, dùng hết thủ đoạn đem Cố Văn Vũ đang ngủ say lôi dậy khỏi giường, cưỡi lên người hắn hoa chân múa tay vui sướng, dõng dạc tuyên bố mục tiêu vĩ đại từ nay về sau của bọn họ, sục sôi muốn làm ngay tắp tự. Cuối cùng bị Cố Văn Vũ rời giường chưa hết cáu một phen lôi xuống đặt dưới thân, mới liền ngoan ngoãn.
Một tháng sau, văn phòng của Cố Văn Vũ cùng xưởng di động của Lý Lập Bang chính thức hợp tác, hai công ty sát nhập thành một công ty mới, gọi là Cao Kỳ. Công ty Cao Kỳ lấy việc sản xuất di động là nghiệp vụ kinh doanh chủ đạo, mục tiêu là đột phá cấu trúc cũ kỹ, sản xuất một thế hệ smartphone mới với kỹ thuật sáng tạo độc lập của riêng mình.
Vì thế, một đám IT có mộng tưởng điên cuồng tụ tập cùng một chỗ, bắt đầu hành trình gây dựng sự nghiệp tràn ngập kích thích cùng hào hùng của bọn họ.
Sau khi quyết định dự án nghiên phát hệ thống điều hành, trải qua thảo luận cùng nghiên cứu, bọn Thái Dương rất nhanh tìm ra được cửa đột phá kỹ thuật, dùng một thủ đoạn tài tình đem phần mềm phân tích ngữ nghĩa cùng hệ thống điều hành gắn kết chặt chẽ lại. Bởi vậy khai phá hệ thống tiến triển thuận lợi đến mức người ta không tưởng được, thậm chí còn không chậm trễ chút nào, hết thảy đều cứ thuận theo tự nhiên, nước chảy thành sông.
Có lẽ đúng là ứng với câu châm ngôn kia, cơ hội luôn lưu cho người đã có chuẩn bị. Khi nghiên phát phần mềm bọn họ đã trải qua đủ gian khổ, đã từng hết lần này đến lần khác nhẫn nại hiệu đính lại số liệu, thí nghiệm chương trình, hiện giờ đã mang lại lợi ích cực lớn giúp việc biên soạn thao tác hệ thống dễ như trở bàn tay.
Nhưng mặc dù là như vậy, nhóm IT cũng ước chừng có tầm bảy mươi ngày không có rời khỏi phòng làm việc nửa bước. Mỗi ngày ngoại trừ dùng mấy chiếc ghế dựa hợp lại thành chốn nghỉ ngơi chợp mắt một hai giờ, thời gian còn lại tất cả bọn họ cơ hồ đều ngâm mình trước máy tính, gặm mỳ gói, uống cafe, hôn thiên ám địa, một ngày một đêm, một đám đều hóa thân thành Siêu Xayda...... Rốt cục, sau hơn hai tháng liên tục chiến đấu không ngủ không nghỉ, hệ thống điều hành ngữ âm hoàn toàn mới rốt cục đã hoàn tất thí nghiệm.
Thái Dương là nòng cốt trung tâm của đội nghiên phát, thanh âm run rẩy nói câu chỉ thị đầu tiên với di động. Mà thời điểm di động trung thành chấp hành mệnh lệnh y như bọn họ suy nghĩ, nhóm IT không thể kiềm chế vội vàng rớt lệ. Không phải bởi vì kích động, cũng không phải bởi vì vui sướng, mà là bởi vì.......quá thốn.
Gã béo nhìn màn hình di động đã tối đen, rưng rưng nói: “Bạn học Thái Dương a, cậu nói coi cậu được giao cho cơ hội hiếm có này, sao cậu không sử dụng cho tốt một tý chứ? Tại một khắc có tính lịch sử như thế này, cậu nói gì chả được a, thế nào mà lại nói...... Shutdown......”
Những đồng chí IT khác cũng cùng chung cảm xúc, bi thương gật đầu, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn Thái Dương, không khí trong phòng làm việc vô cớ trở nên ngưng trọng. Nhưng mà, ngay tại giây tiếp theo, trên mặt mọi người cơ hồ đồng thời hiện ra vẻ mừng như điên! Giống như bị điên cùng lên tiếng hoan hô! Giấy nháp ném đầy trời, dậm chân lại nện bàn, vừa kêu vừa nhảy giống như thần kinh ôm nhau la hét. Thái Dương tuổi tác ít nhất, cũng là công lao lớn nhất được những người khác xúm vào tung hê lên trời, tiếng kêu thảm thiết như giết heo tràn ngập cả tầng văn phòng. Mấy công ty cách vách đều chạy tới xem náo nhiệt, muốn biết đám IT tiểu quái thú lại đang phát điên cái gì.
Đúng vậy, bọn họ thành công rồi! Mỗi ngày phải ở trước máy tính tiền làm việc hơn mười mấy hai mấy giờ, tinh trùng tinh hoàn bị bức xạ bóp chết không ngừng, tế bào não chết thành từng mảng, tóc rụng từng dúm một, xương hông nhô ra thành từng vòng. Nhóm IT đầu bù tóc rối suốt ngày đối diện với số liệu khô khan, rốt cục đã được nghênh đón mùa xuân của bọn họ!
Bất luận hiệu quả lợi ích thị trường cuối cùng như thế nào, đây đều là thành tựu thuộc về chính bọn họ. Bọn họ đã làm nên giá trị bản thân trong giới IT tinh anh, cũng chính là đã chiếm được thành tựu lớn nhất. Chẳng sợ không xu dính túi, chẳng sợ không danh không tiếng, bọn họ vẫn như cũ là người khai phá mộng tưởng này! Thanh xuân của bọn họ vẫn lung linh phấn khích như xưa!
Về phương diện khác, để đổi mới dây chuyền sản xuất di động, mua tư liệu sản xuất chất lượng cao, đưa vào thiết bị tiên tiến nhất, Lý Lập Bang cơ hồ thế chấp toàn bộ gia sản của hắn. Ngoại trừ tài sản sát nhập cổ phần công ty Cao Kỳ, hắn đem toàn bộ tài sản tư nhân cầm cố ngân hàng, trong đó bao gồm một tòa biệt thự phụ thân lưu cho hắn, hai khu bất động sản, ba chiếc xe đắt tiền, còn thêm cả thư họa cổ cùng quỹ cổ phiếu kếch xù, vay được một khoản đáng kể bổ sung vào kinh phí đầu tư. Tất cả những người quen đều nói hắn điên rồi, cấp dưới cũ của phụ thân hắn đều nói thằng nhóc này muốn phá sản, một đám khổ đại cừu thâm, đầu lắc đến mức sắp rớt xuống khỏi cổ.
Khổ đại cừu thâm: Kiểu như là những người đã từng trải, chịu đủ mọi áp bức bóc lột rồi
Đối mặt với sự chỉ trích của mọi người, nhà giàu mới nổi đời thứ hai Lý Lập Bang lại chính là mỉm cười, nói câu: “Sợ cái gì! Tôi chính đang thật tâm mà làm việc!”
Bất quá chỉ có Thái Dương biết, đồ ngốc này trước mặt người ngoài thì lãnh diễm cao quý, song sau khi khoản vay được chấp thuận thường xuyên nửa đêm gọi điện thoại đến khóc lóc kể lể với cậu, hết lần này đến lần khác nói: “Thái Dương a...... Tao là đem cái thân này ủy thác trong tay mày đấy, nếu như thua lỗ hết sạch mày phải nuôi tao cả đời này a, nghe rõ chưa? Mày phải nuôi tao...... nuôi tao......”
Mới đầu Thái Dương còn thực kiên nhẫn an ủi hắn cổ vũ hắn, cũng vỗ ngực cam đoan sau khi công ty đóng cửa nhất định cùng Lý Lập Bang tay trong tay đến cửa nhà Trương Gia xin cơm. Chính là đến cuối cùng, cậu phát hiện người này bắt đầu có xu hướng phát triển thành Tường Lâm tẩu. Thời điểm thứ một trăm lẻ một Lý Lập Bang gọi điện thoại mà nói”Thái Dương a tao mang thân này ủy thác nơi mày, mày phải nuôi tao cả đời nuôi tao cả đời a, nghe rõ không nghe rõ không”, Thái Dương liền không thèm chơi với hắn nữa, ấn mở loa vứt trong toilet, quay về phòng đóng cửa lại tiếp tục ngủ.
Tường Lâm tẩu: Nhân vật trong tiểu thuyết Chúc Phúc của Lỗ Tấn. Là người phụ nữ lao động cần cù, chất phác, thiện lương, ngoan cường điển hình của nông thôn TQ xưa.
Tài chính, kỹ thuật toàn bộ đã vào đúng vị trí, cái gọi là mọi sự đã sẵn sàng, chỉ thiếu gió đông. Kế tiếp chính là vấn đề thiết kế bao bì sản phẩm.
Vạn sự câu bị, chích khiếm đông phong: xuất xứ từ Tam Quốc Diễn Nghĩa, nguyên ý: Chu Du lập kết hoạch hỏa công Tào Tháo, chuẩn bị hết thảy xong xuôi, bỗng nhiên nhớ tới gió Đông không thổi thì không thể thắng địch — Hết thảy công tác đã làm tốt, chỉ thiếu mỗi điều kiện quan trọng nhất.
Tìm mấy công ty thiết kế đều cảm thấy không quá lý tưởng, Thái Dương nhớ đến dãy số Hạ Thần Đông lúc trước cho mình, nửa tin nửa ngờ gọi điện thoại qua, chằng ngờ tiếp điện thoại lên, đối phương lại là nói tiếng Anh. Cũng may trình độ Anh ngữ của Thái Dương cũng không tệ lắm, rất nhanh liền truyền đạt cùng đối phương. Thời điểm cậu buông điện thoại, hai mắt có điểm đăm chiêu.
Trương Húc ở bên cạnh thấy nhịn không được vỗ vỗ bờ vai cậu, hỏi: “Sao đấy, ngồi thiền à?” Thấy Thái Dương vẫn là một chút phản ứng cũng không có, hắn sợ tới mức vươn cổ hoảng sợ kêu to: “Ông chủ không tốt không tốt, linh hồn nhỏ bé của bà chủ bị người ta câu đi mất rồi!”
Cố Văn Vũ nghe tiếng đi tới, sờ sờ trán Thái Dương, Thái Dương liền giật mình phục hồi tinh thần lại, đồng tử ngưng tụ khôi phục bình thường. Trương Húc ngoác miệng, giơ ngón tay cái với Cố Văn Vũ, dùng khẩu hình tán thưởng nói: “Thần thủ.”
“Ai má ơi Trương Húc, mày cư nhiên dám mắng lão đại là thảo nê mã! Chẳng lẽ không muốn làm nữa à?” Gã mập ăn một bao thịt bò khô cũng lại đây giúp vui, giọng gã lớn, một câu này đem những người khác gọi lại, vây quanh người Thái Dương.
“Làm sao thế, liên hệ được không? Đó là công ty gì thế?” Cố Văn Vũ hỏi.
Thái Dương nuốt nuốt nước miếng, lắc đầu.
“Sao vậy? Chẳng lẽ là lão hồ ly Thiên Độ kia đùa giỡn chúng ta?” Trương Húc nói.
Thái Dương lại lắc lắc đầu, nói: “Không phải công ty, là một người.”
“Người nào?” Mọi người nhất loạt hỏi.
“Hắn thiết kế......” Kế tiếp Thái Dương không nói chuyện, chính là thần thần bí bí lấy tay vẽ ra một hình cầu ở trước mặt, sau đó lại làm tư thế cắn một cái.
Tất cả ánh mắt đám IT trong chớp mắt đều mất đi tập trung.
Hứa nhất bình: “Cái đệt......”
Trương húc: “V lềnh......”
Gã béo: “Đ.m......”
Ngô bội bội: “...... @#$%^......”
Đám đông: “......”
Thái Dương kích động đến lệ rơi đầy mặt, mười vạn con thảo nê mã trong lòng lại ầm ầm phi qua: Ô ô ô sư huynh đại nhân ngài thật sự là cưới được một bà nhà rất tốt oa oa oa......
Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の33 Nhóm động vật trong nông trường muốn làm một kho thóc mới để qua mùa đông. Gà con, vịt con còn có cún con triệu tập rất nhiều động vật lại đây hỗ trợ. Bọn chúng kẻ nhào bùn, kẻ đun nước, kẻ vận chuyển gỗ, mỗi ngày đều bận rộn kinh khủng. Nhưng mà chỉ có dê con không tham dự trong đó, vẫn lưu lại trong kho thóc cũ, cần ăn cỏ thì ăn cỏ, cần phơi nắng thì phơi nắng, nhàn nhã vô cùng. Ngoại trừ bạn tốt là gà con, vịt con cùng cún con, tất cả nhóm động vật đều cho rằng dê con trơ trẽn, dê con lại hoàn toàn không thèm để ý. Có một ngày, bên ngoài rơi mưa to, nhóm động vật làm việc bị dầm ướt sũng. Lúc này, dê con mở cửa kho thóc cũ ra, bên trong lửa đốt ấm áp, chỗ ngủ ban đầu của động vật được quét tước sạch sẽ, một chút tro bụi cũng không có. Sữa bò nóng hầm hập chưng trong nồi, tản mát ra từng trận thơm ngon. Dê con tựa vào cạnh cửa, cười tủm tỉm nhìn chúng nó
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT