Buổi sáng lễ Giáng Sinh, đã từng là một khái niệm rất đẹp đẽ rất yên bình trong tâm trí của Thái Dương.
Tựa như Brad Pitt trong Ông bà Smith đã nói với Angelina Jolie lời thoại yêu thương rằng: “Cảm giác em trao cho tôi, thật giống như sáng sớm của Giáng Sinh vậy!”
Rất buồn là mình không xem film này, nên chả rõ có đúng như thế không. Hơn nữa, đoạn này trong QT hơi lộn xộn, nên cũng không rõ lời thoại này chính xác của ai. Nhắm mắt đoán bừa thôi.
Nhưng mà, sau khi đã trải qua một buổi hừng đông rung động đến tận tâm can này, khái niệm thanh bình ở trong lòng Thái Dương xem như hoàn toàn bị hủy diệt.
Lễ Giáng Sinh năm nay, trinh tiết quý giá của tiểu xử nam ngây thơ Thái Dương cậu đây cứ như vậy mà mất đi, hơn nữa lần đầu tiên cư nhiên lại còn là trên sàn nhà! Mà điều đáng căm phẫn nhất chính là, cậu cư nhiên cứ luôn là kẻ ở phía dưới!
Điều này dẫn đến hậu quả trực tiếp, là thắt lưng cậu đau, chân cũng mềm nhũn, xương khớp tím bầm, bước chân bập bềnh, y hệt như mới vừa trải qua một trận khổ hình.
Bởi thế mới sáng sớm, Thái Dương xoa xoa hông ánh mắt u oán nhìn về phía đầu sỏ gây nên, trịnh trọng tuyên bố:
“Cố Văn Vũ! Nói cho cậu hay! Đây là lần cuối cùng! Về sau cậu đừng có hòng nghĩ lấn tới nữa! Tiểu gia ta đây không thèm chơi cùng nhà ngươi nữa! Không bao giờ nữa đâu!”
Mà câu trả lời của Cố Văn Vũ, chính là một nụ hôn ôn nhu, cộng thêm một câu hỏi bình tĩnh:
“Bữa sáng muốn ăn cái gì? Dưới lầu mới khai trương một tiệm bánh ngọt, mua lên cho em một phần pudding chanh nhé?”
Vì thế ánh mắt Thái Dương lại càng u oán.
Lễ Giáng Sinh không phải ngày nghỉ luật pháp quy định, mọi người cứ theo lẽ thường đều phải đi làm.
Người thứ nhất tiến vào vậy mà lại là Đường béo, điểm này kỳ thật thực khác thường.
Xuất hiện đồng thời cùng với thân hình to mập của hắn ở cửa chính là một gốc cây thông Noel thật lớn, bên trên treo đầy tờ giấy màu đỏ, nếu đem màu sắc biến đổi, từ xa nhìn qua giống như quỷ vô thường cầm trong tay khốc tang bổng, chẳng qua vị “Vô thường gia” này dáng người có phần tròn trịa hơn chút đỉnh.
Khốc tang bổng: gậy đại tang (lúc động quan, người con để tang chống gậy, trên đó có quấn một tờ giấy trắng)
Cố Văn Vũ đi ra ngoài mua điểm tâm, trong văn phòng chỉ có một mình Thái Dương. Cậu nhìn đến Đường Vĩ đang vểnh mông bày biện cây thông Noel một chỗ, đang buồn chán liền chạy tới xem náo nhiệt.
“Treo giấy đỏ để làm chi vậy?” Thái Dương hỏi.
Đường Vĩ không ngờ rằng sớm như vậy trong văn phòng đã có người, sợ tới mức hét to một tiếng, cả giận nói với Thái Dương: “Má ơi gặp quỷ! Mày thế quái nào ở đây thế?!” Nói xong còn vẻ mặt hồ nghi liếc qua liếc lại khuôn mặt hơi lộ vẻ tiều tụy của Thái Dương.
“Em...... em ngày hôm qua cùng lão Đại tăng ca.” Thái Dương hàm hồ nói.”Đống giấy hồng đó rốt cuộc để làm chi vậy, chưa thấy qua cây thông Noel nhà ai mà lại treo giấy đỏ cả.”
“Phi! Mày nhìn lại tử tế coi, anh đây mà treo giấy đỏ á! Đây là bao lì xì!”
“Eh? Anh Vĩ muốn phát tiền sao?!” Ánh mắt Thái Dương sáng lên.
“Gọi ngài Béo, anh Vĩ cái gì chứ!” Đường béo khinh nhờn liếc Thái Dương một cái, “Theo lượt thì lần này đến lượt tao phát tiền! Đây là chuẩn bị cho lão Đại, ha ha a. Dựa theo thông lệ trước kia, anh ấy sẽ nhét đầy vào các bao lì xì trên cây, phát phúc lợi cho các anh em!”
“Xí, mấy người thèm tiền đến phát điên rồi! Lại còn trao phong bao tiền thưởng lên cây thông Noel? Trung Tây y kết hợp hở?”
“Này này này, mày bày tỏ lập trường rõ ràng có được không? mày chính là đứng cùng trên một trận tuyến với đám vô sản đông đảo chúng tao! Sao lại có chuyện giúp đỡ gã tư bản làm thuyết khách cơ chứ! Còn chê chúng tao bị áp bức bóc lột chưa đủ hả?”
Thái Dương thè lưỡi, tâm nói ai chung một trận tuyến với các người chứ, ta đây chính là chồng gã tư bản ấy đây!
Bất quá vì sự hài hòa của nội bộ lời này cũng không thể nói thẳng ra, cậu đành phải hư hư ha ha nói nhảm cùng gã béo vài câu, sau đó liền đi toilet rửa mặt.
Thời điểm cậu quay ra, đột nhiên cảm thấy được ánh mắt gã béo nhìn về phía cậu trở nên thô bỉ.
“Làm gì thế hở? sao lại dùng ánh mắt buồn nôn ấy nhìn em chứ.” Thái Dương cảnh giác chòng chọc nhìn gã béo.
Gã béo hắc hắc cười hai tiếng, uốn a uốn éo tiến đến trước mặt Thái Dương, nhìn trên xem dưới ngó trái coi phải cậu.
“Này, có bệnh hả, sáng sớm ngày ra bị trúng gió gì phỏng? Chưa thấy người đẹp zai hở?”
Gã béo không vội không phiền lôi đánh xoạt một lọ kem dưỡng từ phía sau ra, quơ quơ trước mặt Thái Dương, dùng âm thanh nũng nịu nói: “Đáng ghét nha, lọ kem dưỡng da tay của người ta hết sạch rồi. Kưng nói coi, kưng cùng lão Đại làm thêm một ca đêm, lọ kem dưỡng của người ta như thế nào liền đều dùng sạch sẽ chứ”
Thái Dương bị lời ghê tởm của gã béo làm nổi một thân da gà, quên cả chột dạ, cấp tốc đẩy hắn ra bên ngoài, nói: “Đi đi đi, muốn buồn nôn thì tự đi mà buồn nôn, ai biết lọ kem dưỡng của anh đi đâu chứ......”
Gã béo lại bỉ ổi quăng một cái liếc mắt cho Thái Dương, sau đó ngượng nghịu quay về bàn làm việc của mình, mở máy tính bắt đầu gõ phím.
Thái Dương cũng ngồi vào vị trí của mình, trải qua suốt một đêm “Lao động chân tay”, tinh thần cậu không được tốt lắm, thuận tay cầm lấy di động nhìn một cái, không khỏi hoảng sợ!
Phía trên thế nhưng có hơn chục cuộc điện thoại bị lỡ, đều là của Lý Lập Bang.
Cậu lúc này mới đột nhiên nhớ đến, bản thân cùng Cố Văn Vũ suốt đêm không về nhà, quên bẵng mất không nói một tiếng với mấy người kia. Cậu nhìn nhìn thời gian, phỏng chừng lúc này bọn Lý Lập Bang hẳn là vừa mới dậy còn chưa có đi làm, liền đem điện thoại gọi lại.
Điện thoại cơ hồ là vang một tiếng đã được tiếp nhận, cậu còn chưa nói gì liền nghe thấy giọng nói tức giận bên kia của Lý Lập Bang: “Ô! Tao nói thằng ranh mày cư nhiên còn sống a! Đây là chơi trò mất tích đến phát nghiện hay là làm sao hở!”
“Cái đó...... Ngày hôm qua cùng Cố Văn Vũ ở công ty tăng ca...... Quên nói với các cậu.” Thái Dương vội vàng giải thích.
Kỳ thật lời cậu nói cũng là lời nói thật, cậu đích thật là cùng Cố Văn Vũ tăng ca mà.
“Thật không! Tao còn tưởng hai chúng mày bỏ nhà theo trai chứ!” Lý Lập Bang vẫn là không hết giận, không nóng không lạnh y như cũ nói.
“Lần sau không về nhất định sẽ báo với mọi người mà! Đừng tức giận, buổi tối hôm nay trở về sẽ mời các cậu đi ăn cơm có được không?”
“Hừ, coi như ranh con mày có lương tâm.” Tuy rằng nói như vậy, nhưng Lý Lập Bang nghe ra vẫn là có chút rầu rĩ không vui.”Buổi tối nay về sớm một chút, bữa cơm nay trông chờ vào mày đấy, nếu lại giở trò mất tích chúng tao sẽ trực tiếp tìm tới tận cửa đó!”
“Được mà! Không thành vấn đề! Tớ lập tức đặt nhà hàng đây! Vừa lúc Quách sư huynh không phải cũng chuẩn bị xuất ngoại sao, chúng ta coi như trước giờ chúc mừng cho anh ấy!” Thái Dương vội vàng mềm mỏng nói.
“Được rồi, đi làm đi, cứ như vậy đã!” Lý Lập Bang lộ vẻ không kiên nhẫn, nói dăm ba câu liền tống cổ Thái Dương đi.
Sau khi ngắt điện thoại Thái Dương ở trong lòng mắng tính tình thằng Lý Lập Bang này thật đúng là càng lúc càng lằng nhằng, quản cậu còn chặt hơn cả mama cậu.
Buổi sáng chín giờ rưỡi, đám IT trong văn phòng liền tới tấp ùa vào, từng con mắt đều trước tiên chiếu vào bao lì xì trên cây thông Noel, sau đó dường như đều cùng nhau bàn bạc một hồi, lại đồng thời nghía đến trên thân Thái Dương. Thái Dương bị bọn họ nhìn đến phát hãi, lại chẳng biết tại sao.
Đợi lúc Cố Văn Vũ đem điểm tâm lấy lòng trở về, liền tuyên bố với nhóm nhân viên hướng nghiên cứu phát triển mới của chương trình phần mềm, cũng mở một hội nghị ngắn gọn, đặt ra bước tiếp theo của kế hoạch khai phá.
Sau khi xem khung chương trình Cố Văn Vũ cùng Thái Dương chỉnh sửa cả một tối, nhóm IT không khỏi tặc lưỡi, khâm phục bố cục ngắn gọn cùng lối suy nghĩ thần kỳ này. Bởi vậy ánh mắt một đám nhìn Thái Dương đều giống như nhìn quả trứng vàng lấp lánh kim quang. Nếu không có Cố Văn Vũ mặt lạnh đứng bên cạnh, bọn họ hận không thể đều nhào đến hôn chùn chụt mấy cái vào con gà đẻ trứng vàng này!
Dưới tư tưởng chỉ đạo mới, các loại cảm hứng đều tới tấp tuôn ra, những vẫn đề kỹ thuật nan giải bọn họ vướng mắc từ lâu cũng đều được giải quyết dễ dàng, kế tiếp đó là công việc chứng thực cụ thể cùng kiểm tra đo lường. Những nghiệp vụ này đều thực rườm rà, có phần tốn thời gian hơn, nhưng không còn phải lo lắng khắc phục chướng ngại kỹ thuật, cho nên nếu thuận lợi, bọn họ rất nhanh là có thể hoàn thành hàng mẫu, cũng cần cân nhắc liên hệ khách hàng mở rộng tiêu thụ phần mềm này.
Đối với triển vọng của phần mềm này, mỗi người đều có giải thích khác nhau, đến cuối cùng đạt thành ý kiến thống nhất:
Đem trọng điểm đặt tại thị trường di động, hơn nữa lần này không thể giống như trước kia đem bản quyền trực tiếp bán cho bạn hàng khiến người ta thành chủ sở hữu duy nhất, mà là phải tham gia vào cổ đông kỹ thuật. Bởi vì chương trình này dù sao cũng không giống những chương trình nhỏ trước kia của họ, bọn họ tiêu phí rất nhiều tâm huyết bên trong, tựa như con đẻ của bản thân, không nỡ cứ như vậy trực tiếp giao cho người khác.
Mà Thái Dương là người cải tiến chương trình, địa vị lại càng được nâng cao đến chưa từng có trong văn phòng, ngay cả tài vụ chủ quản luôn luôn nói năng thận trọng tính toán chi ly cũng ở trong thời gian nghỉ trưa đặc biệt thả một túi lớn thạch hoa quả lên bàn cho cậu.
Mỗi người khi nhìn cậu đều cười tủm tỉm, nhất là Đường béo, cười đến khiến cho Thái Dương cảm thấy sởn gai ốc.
Thời điểm tan tầm, Thái Dương cùng Cố Văn Vũ nói hôm nay bọn họ phải trở về sớm một chút, cậu đã đáp ứng mời bọn Quách sư huynh ăn cơm. Cố Văn Vũ bởi vì công việc thật sự không đi được, đành phải để cho mình Thái Dương trở về.
Thái Dương thu dọn đồ đạc xong xuôi, liền đi toilet. Khi trở về đang chuẩn bị mặc áo khoác rời khỏi, không ngờ trên bàn lại đột nhiên xuất hiện rất nhiều hộp quà tặng lớn nhỏ không đồng nhất.
Cậu thực kinh ngạc, nhìn quanh một vòng, thấy đám IT ai nấy đều từ sau máy tính thò đầu lên trộm nhìn cậu. Trương Húc vội ho khan một tiếng, đi ra giải thích: “Quà Giáng Sinh, người mới mỗi năm đều có. Văn phòng đã nhiều năm không có người mới, mong chờ mãi mới có cậu đến, cậu cũng đừng khách khí nhận lấy đi, đều là chút ít tâm ý của mọi người!”
Thái Dương nhìn đống quà tặng, trong lòng đột nhiên ấm áp, vui vẻ hì hì liền lục ra hai cái túi lớn gói hết đống quà tặng vào, tâm tình khoái trá xách chúng rời khỏi công ty.
Đợi khi đến nhà hàng đã hẹn trước với bọn Lý Lập Bang, sư huynh còn không chưa tới, chỉ có hai người Trương Gia cùng Lý Lập Bang đã đến rồi.
Thái Dương đặt một gian nhỏ, ba người lần lượt vào chỗ, thần sắc Lý Lập Bang vẫn là không tốt lắm, bộ dáng không quá muốn nói chuyện. Trương Gia lại ung dung thản nhiên, nhìn không ra dị thường gì.
Bọn họ một bên chờ Quách Minh Viễn một bên ăn hoa quả, Thái Dương xin lỗi đầy một sọt, thái độ Lý Lập Bang mới tốt lên một chút. Chuyện này cũng không thể trách hắn, Thái Dương cả đêm không trở về, di động lại không ai tiếp, nếu không phải Cố Văn Vũ cũng không trở về, hắn cùng Trương Gia cơ hồ thật sự nghĩ rằng vì hồng nhan họa thủy lại vướng phải chuyện gì, sợ cậu bị gã sắc lang bên đường nào đó lừa mang đi.
“Này, bao lớn bao nhỏ mày cầm là cái gì vậy?” Lý Lập Bang ngậm tăm xiên hoa quả, liếc xéo hỏi, bộ dạng như thiếu gia nhà giàu.
“Quà Giáng Sinh a, nhóm đồng sự tặng đó!” Thái Dương vui tươi hớn hở nói.
“Xí, ấu trĩ, con trai lớn tướng rồi còn tặng quà Giáng Sinh gì chứ!” Lý Lập Bang khinh thường.
Trương Gia rót chén trà nóng cho Thái Dương, chậm chạp hỏi: “Tặng những gì vậy?”
“Không biết a, tớ còn chưa mở ra xem nữa!” Thái Dương nói, “Hay là giờ mở ra xem luôn nhỉ? Dù sao cũng phải chờ sư huynh.”
“Được đấy.” Trương Gia nhướn lông mi, mục đích của cậu đã đạt được.
Vì thế Thái Dương đem khăn quàng cổ cởi bỏ, áo khoác cũng cởi ra, sắn tay áo mà bắt đầu hưng trí bừng bừng mở quà tặng.
Sau đó...... Sau đó cậu liền trợn tròn mắt.
Món quà của người thứ nhất, một cái quần chữ “T”, là Ngô Bội Bội tặng, Thái Dương
một chút, thật cũng không có phản ứng quá lớn.
Món quà của người thứ hai, một cái...... Roi da? Tài vụ chủ quản tặng.
Món quà của người thứ ba...... Một lọ lotion...... Gã béo chết dẫm tặng.
Món quà thứ tư...... Thái Dương không muốn mở, nhưng mà dưới ánh nhìn chòng chọc có thể đâm chết người của Lý Lập Bang cùng Trương Gia, cậu đành phải kiên cường mở ra......
Một cái love egg......
Một cái love egg? Một cái love egg!!
Lại còn là của Hứa Nhất Bình lương thiện vẻ mặt nhân hậu tặng cho!
Kế tiếp, cậu lại thu được một bộ còng tay, một cái vibrator, một chiếc đĩa CD, bên trên ghi “Bảy mươi hai chiêu thức”......
Khuôn mặt Thái Dương trận trắng trận đen.
Biểu cảm của Lý Lập Bang biến hóa thất thường.
Trương Gia thừ ra nửa ngày, mới đẩy kính mắt, lộ ra nụ cười mỉm thân mật với Thái Dương:
“Thái Dương, cậu có thể giải thích cho bọn mình một chút, mấy thứ này...... là cái gì được không?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT