Có người nói, trong mỗi một câu chuyện đều có một gã béo, nhất là ở chốn đám con trai tụ tập, vai diễn một gã béo luôn không thể thiếu.
Cho nên là gã béo duy nhất trong văn phòng, Đường Vĩ cảm thấy được bản thân hết sức quan trọng, địa vị không giống bình thường. Thân là đồng chí IT béo tốt, chức trách của hắn chính là vừa viết chương trình nhìn xem film, nhai thịt khô uống chút rượu, thời điểm nhàm chán liền tóm lấy một đồng nghiệp thuận mắt cười nhạo bới móc một phen.
Tóm lại, chuyện yêu cầu một gã béo ngồi xổm trên mặt đất dùng khăn lau sàn nhà là chẳng có đạo lý gì sất.
Đường Vĩ trộm liếc chỗ ngồi của Cố Văn Vũ, phát hiện lão Đại ngồi trước máy tính suốt đêm không chợp mắt cư nhiên không thấy nữa, vì thế bắt lấy khoảng rảnh rỗi ngắn ngủi này duỗi thẳng lưng, quẳng khăn xuống đất, oán giận nói: “Phòng làm việc của chúng ta bắt đầu từ khi nào lại thành chốn gia đình trị thế này! Kim ốc tàng kiều của Lão Đại lại còn mang đến giấu ở chỗ làm! Để không cho ai quản hở! Mấy đứa chẳng lẽ không ai kháng nghị à? Quan hệ với công tác cho hài hòa hết à!”
Nguyên văn
裙带
关系
: ám chỉ sự lợi dụng thân thuộc để kiếm được vị trí tốt.
Hứa Nhất Bình vừa mới đem toàn bộ rác rưởi trong phòng làm việc thanh lý sạch sẽ, cũng mệt mỏi đến thở hổn hển, hắn không có độc mồm như gã béo, nhưng dùng ánh mắt thâm sâu tỏ vẻ đồng ý.
Gã béo đắc ý, ngoáy ngoáy mông ngồi lên mặt bàn sau lưng.
Chủ nhân chiếc bàn kia đang xé mấy tờ giấy nhớ trên tường, thấy mặt bàn không nhiễm một hạt bụi bị mông gã béo đặt ở phía dưới, nhíu nhíu mày, trực tiếp đem giấy nhớ dán lên mặt gã.
Trương Húc chậm rì rì dùng bình phun tưới nước cho mấy bồn hoa, gảy một chút đống lá cây gần như khô héo, quay đầu nói: “Gia đình trị? Đừng có mà kết luận quá sớm như vậy.”
“Hở? Nói vậy là sao?” Gã béo kéo tờ giấy nhớ xuống, hung tợn liếc người phía sau một cái, lại không được đáp trả, không khỏi cảm thấy không thú vị.
Trương Húc vẫn chưa quên tình cảnh lúc trước trong siêu thị, em họ nhà mình cùng lão Đại hai đại cao thủ cư nhiên đều nằm trong tay thằng bé con kia, chỉ nghĩ cũng thấy không thể tin nổi. Bất quá khi quay lại xem số liệu cậu ta soạn khi ấy, cấu trúc gọn ghẽ, không có lấy một câu lệnh thừa thãi...... Lại không khỏi cảm thấy được thật sự thú vị.
Gã béo bĩu môi, vừa muốn châm biếm thêm vài câu, đột nhiên tấm thân đầy mỡ run lên, lập tức nhấc khăn lau ngồi xổm xuống, xoài tay lau mặt sàn, trên mặt còn lộ ra biểu tình chất phác nhẫn nại chịu khó.
Trương Húc khinh bỉ liếc xéo gã béo một cái, chẳng cần quay đầu lại cũng biết, khẳng định là lão Đại đã trở lại.
Lúc này, trong phòng nghỉ truyền đến động tĩnh, trong lòng mấy đồng chí IT đều hiện ra một ý niệm:
Kim ốc mỹ nhân, đã tỉnh rồi.
Thái Dương sau khi tỉnh dậy liền cảm thấy nghẹt mũi, thầm nghĩ thôi xong, quả nhiên là đêm qua bị giày vò quá kịch liệt, bị cảm mất rồi.
Đối với Thái Dương, cảm mạo so với phát sốt còn muốn đáng sợ hơn, chảy nước mũi chảy nước mắt, đại não hỗn loạn không nghe sai khiến, phi thường chậm chạp. Nghĩ đến hôm nay là ngày đầu tiên đi làm, cậu còn muốn lưu lại một ấn tượng tốt cho đồng nghiệp mới, nhưng trạng thái khó coi như vậy, không khỏi có chút buồn bực.
Tối hôm qua cậu một mình ngủ trong phòng nghỉ, bên ngoài chính là Cố Văn Vũ cùng nhóm đồng nghiệp của hắn, đều là một đám IT tuổi trẻ khí thịnh giống như mình, bộ dáng khí thế ngất trời mà đối diện máy tính chiến đấu hăng say, khiến cho Thái Dương chỉ nghĩ liền nhịn không được hưng phấn.
Thái Dương vỗ vỗ mặt, cố gắng để cho tình trạng bản thân nhìn qua tốt một chút, sau đó mở cửa phòng nghỉ, đi ra ngoài.
Nháy mắt đi vào khu làm việc, Thái Dương tưởng rằng bản thân xuất hiện ảo giác, hoặc là đi nhầm chỗ rồi!
Bàn làm việc ngăn nắp sạch sẽ, sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, cửa thủy tinh lấp lánh phát quang, bồn cây cảnh tràn đầy sức sống. Cái văn phòng đêm qua có thể sánh với chuồng lợn cư nhiên lại lột xác từ đầu đến chân nhanh đến vậy, làm cho người ta không khỏi sinh ra hoài nghi đã rơi vào không gian khác.
Nguyên văn:
鸟枪换炮
(điểu thương hoán pháo): chỉ sự thay đổi theo chiều hướng tốt nhanh một cách thần kỳ ( từ ná bắn chim trở thành đại bác)
Mà mấy đồng chí IT đầu bù tóc rối kia lúc này toàn bộ lại đều đứng thành một hàng trong văn phòng, một đám diện âu phục tiêu chuẩn đủ ba phụ kiện, thể hiện đủ loại pose, ánh mắt nhìn Thái Dương cười đến xuân ý dạt dào, răng nanh phát sáng. Chỉ còn kém nước khom mình, hô một tiếng “Chào đại tẩu!”.
Gồm 1 áo sơ mi, 1 áo ghi lê và 1 quần dài 😛
Thái Dương kinh hãi, thiếu chút nữa muốn lui về phòng nghỉ. Cũng may cậu thấy được Cố Văn Vũ, trên dưới xem xét một chút, thấy không có gì biến hóa so với tối hôm qua, vẫn y như bình thường, vì thế ánh mắt nhìn về phía một nhóm người kia càng thêm kinh nghi.
“Trước cứ rửa mặt đi, điểm tâm mua cho em rồi.” Cố Văn Vũ đưa cho Thái Dương một chiếc khăn mặt còn có bàn chải cùng kem đánh răng, chỉ chỉ cho cậu vị trí toilet.
Thái Dương tiếp nhận đồ vật, mặt có điểm phiếm hồng, vì thế lắc lư lướt về phía toilet.
Chờ Thái Dương vào trong rồi, đám IT mới nãy nhe răng cười gượng mới thở hắt nhẹ nhõm một hơi, lập tức lộ nguyên hình.
Gã béo há mồm thở gấp hai hơi, hóp bụng vào, giảm bớt nguy cơ nút áo sơ mi bị kéo căng rơi mất, nói bóng nói gió: “Lão Đại, anh xem coi, vì nghênh đón đồng chí mới mà giày vò chúng em thành cái dạng gì nè. Thời điểm năm đó Béo em được anh lôi kéo, đâu có được hưởng đãi ngộ như rứa?”
Cố Văn Vũ đang từ từ đem từng phần điểm tâm hắn mua ra, nghe được lời oán giận của gã béo, mặt không đổi sắc ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Gã béo lập tức khẩn trương ngậm chặt miệng.
“Tôi chỉ nói cho các cậu ăn vận cho sạch sẽ, có bắt các cậu mặc mấy thứ này đâu.”
Lại nhìn biểu tình gã béo, cái sự ủy khuất kia a, quả thực so với Đậu Nga còn oan hơn, chỉ kém nước máu rơi lụa trắng, tháng sáu tuyết rơi.
Nhân vật chính trong vở kịch Đậu Nga Oan của Quan Hán Khanh. Wiki biết thêm chi tiết.
Đợi sau khi Thái Dương đi ra, Cố Văn Vũ trước để cậu ăn điểm tâm, bất quá Thái Dương cảm thấy vẫn là trước tiên chào hỏi đồng nghiệp mới một tiếng vẫn là tốt hơn, liền kiên trì bắt Cố Văn Vũ giới thiệu.
Trương Húc Thái Dương đã muốn gặp qua, xem như quen biết một nửa, còn có mấy người trẻ tuổi, cũng đều xấp xỉ tuổi cùng bọn Lý Lập Bang Trương Gia, nhìn qua đều là dạng người hướng nội. Nhưng Thái Dương bằng trực giác của cậu phán đoán, chung quy cảm thấy năng lượng những người này đều rất mạnh, tối thiểu cũng không dưới kỹ sư nghiên phát trung cấp tại Thiên Độ.
Thời điểm giới thiệu đến Đường Vĩ, Thái Dương cảm thấy người này hẳn lớn tuổi hơn so với mình, thực tự nhiên gọi một tiếng “Anh Vĩ ”.
Chẳng dè cậu vừa mở miệng, tất cả đám IT đều phụt cười, Trương Húc lau nước mắt vui sướng đến không đứng thẳng lưng nổi, gã béo lại mang bộ dáng thần kinh sung huyết, hắn thề nếu không phải thằng ranh này cùng lão Đại có một tầng quan hệ đặc thù, hắn tuyệt đối muốn đem nó di dưới cái mông bự này.
“Cậu...... Cậu cứ gọi tôi là Béo là được rồi, tất cả mọi người đều gọi như vậy.” Đường Vĩ xấu hổ nói.
Thái Dương bị này nhóm người cười đến sởn gai ốc, mãi mới hoàn hồn lại, hối hận đến thiếu chút nữa muốn cắn đầu lưỡi mình.
Tất cả mọi người giới thiệu xong một lần, Thái Dương liền an tâm bắt đầu ăn điểm tâm.
Cố Văn Vũ chuẩn bị thật sự chu đáo, thậm chí còn mang đến một chén canh gừng lớn nóng hôi hổi. Thái Dương uống hai ngụm, nhất thời cảm thấy đầu mũi khơi thông, phần trán nóng rực toát mồ hôi, cảm giác tốt lên rất nhiều.
Nhìn thấy từng món ăn sáng đẹp đẽ ngon miệng được lấy ra, gã béo ở một bên thò cổ nhìn chảy ròng nước miếng, nhỏ giọng cảm thán với Hứa Nhất Bình bên cạnh: “Chẹp, mày đã từng thấy lão Đại đối với ai ôn nhu như vậy chưa? Rõ thật là, sớm biết như thế, tao lúc trước cũng đi ôm đùi lão Đại rồi, cùng lắm thì chính là hy sinh một chút nhan sắc thoai......”
Phụt ——
Hứa Nhất Bình đang uống nước, nhịn không được phun ra, cấp tốc tìm giấy ăn lau màn hình máy tính.
Trương Húc vươn tay chọc chọc mông gã béo, bĩu môi nói: “Thôi đi, có muốn leo lên giường, trước tiên phải bóc bớt lớp thịt dày của mày đi đã, bằng không ai dám động đến mày chứ?”
Gã béo liếc xéo khinh thường: “Mày biết cái gì, tao đây gọi là béo tốt khêu gợi! Cái loại gà con như chúng mày cả đời cũng đừng có mà vọng tưởng!”
Bên kia Thái Dương cùng Cố Văn Vũ đang ăn sáng đến ngọt ngào ấm áp, một thanh niên cao gầy bên này nãy giờ chưa nói gì nhìn bọn họ thật lâu, đột nhiên mở miệng nói: “Từ nay về sau chúng ta sẽ phải tăng thêm một phần chi phí.”
“Chi phí? Oa ha ha, Thể loại chủ quản tài vụ vắt chày ra nước như mày sao lại muốn xắt da xắt thịt thế?” Gã béo cười nhạo.
Thanh niên trả lời: “Lão Đại nói, buổi chiều mỗi ngày muốn cấp cho công nhân nguồn năng lượng bổ sung thích hợp, là cung cấp đồ ăn thiết yếu.”
“Eh? Phải không vậy!” Ánh mắt gã béo sáng lên, tâm nói lão Đại keo kiệt thời điểm này tâm địa lại thiện lương như thế, cư nhiên còn muốn móc hầu bao công ty cho bọn hắn thêm cơm! “Là đồ ăn gì thế? Tao đề xuất mua thêm nhiều thịt khô hơn, ăn cho no nê!”
Thanh niên thản nhiên liếc gã béo một cái, cơ hồ từ hàm răng phun ra mấy chữ: “Thạch hoa quả.”
Gã béo sửng sốt: “Thạch hoa quả? Cái thứ vặt vãnh ấy mà cũng có thể ăn sao?!”
Thanh niên nhíu mày, mười ngón thon dài lập tức gõ trên bàn phím, nhấn enter, sau đó mới không nhanh không chậm nói: “Ừ, được rồi, về sau thạch hoa quả sẽ không có của cậu, vừa khéo có thể giảm chút phí tổn.”
Béo:......
Gã béo thực oán giận, bởi vì oán giận mà giận chó đánh mèo. Vừa vặn Cố Văn Vũ buổi sáng có hạng mục phải ra ngoài đàm phán, vì thế gã béo liền nhân khoảng thời gian lão Đại không ở đây, mưu đồ khi dễ ức hiếp Thái Dương cho bõ giận.
Thái Dương cũng thực buồn bực, cậu rõ ràng cảm giác được sự không tín nhiệm của đồng nghiệp mới đối với mình, cơ hồ cũng không đem công việc thực sự cho cậu làm, nhiều lắm chính là làm tượng trưng một số công tác bên ngoài, đơn giản lại nhàm chán.
Bởi vậy hai người trong lòng đều nghẹn lửa đụng phải nhau, liền giống như thiên lôi đánh địa hỏa, nháy mắt bùng cháy.
Nghe ra sự khinh thị của gã béo với mình, Thái Dương mặc kệ, xắn tay cởi bỏ khuy áo cổ an vị ở bên cạnh gã béo.
Gã béo kinh hoàng ôm ngực, trừng mắt nhìn Thái Dương hô lớn: “Này, bạn học Thái Thái, cậu muốn làm cái gì! Béo ta đây bán nghệ không bán thân!”
Thái Dương đem laptop đặt xuống trước máy tính gã béo, nói: “Xuất ra bản lãnh thật sự mới là hán tử, nói nhảm nhiều làm gì! Mang cái chương trình vừa nói mới nãy send cho tôi một phần, hai anh em ta hôm nay cùng đấu sức, xem ai có thể dùng thời gian ngắn nhất tìm ra bug, anh nói sao?”
Chương trình Thái Dương nói kia là chương trình phần mềm của một công ty khách hàng sáng nay của bọn họ, khi vận hành liền xuất hiện lỗi, đến giờ vẫn tra không ra nguyên nhân, phải tìm đến bọn họ. Loại công việc kiểm nghiệm chương trình này là rườm rà phiền toái nhất, đại đa số mọi người không muốn tiếp nhận, muốn từ từ loại bỏ lỗi, cực kỳ tiêu tốn thời gian cùng tính nhẫn nại, không chỉ nửa ngày mà làm xong được, có đôi khi xui xẻo thậm chí có thể tiêu tốn hết một ngày.
Gã béo cũng là kẻ có bản lãnh thật sự, thấy một thằng ranh con mà dám đến khiêu chiến ông nội Béo đây, nội tâm cũng dâng hăng hái, lại đi kèm với một chút ấu trĩ, ưỡn ngực, tình ý sâu sa vỗ bả vai Thái Dương nói: “Tiểu quỷ, hôm nay sẽ cho chú mở mang kiến thức, cái gì gọi là vị cay của gừng già! Hậu bối thì vẫn cứ nên khiêm tốn thận trọng chút thì mới tốt.”
Thái Dương không đấu mỏ cùng hắn, đã muốn mở tài liệu chương trình nhìn qua, mười ngón tay lướt như bay trên bàn phím. Vẻ mặt đối diện màn hình cực kỳ chuyên chú, khuôn mặt có chút non nớt, tại một khắc này nhìn qua lại vô cùng trầm ổn, trong con ngươi đen bóng phản xạ ánh sáng màn hình, có một thần thái nói không nên lời.
Gã béo có chút kinh ngạc, cũng rất nhanh tập trung tra xét bên trong chương trình.
Những đồng chí IT khác trong phòng làm việc đều hưng trí bừng bừng vây xem, chẳng ai ngăn cản lại.
Một mặt, bọn họ thật sự muốn nhìn một chút xem cậu bé xinh đẹp khiến lão Đại của bọn họ thần hồn điên đảo này đến tột cùng có bao nhiêu bản lĩnh.
Mặt khác, chính là cả đám trong văn phòng này vốn cũng không phải kẻ bình thường, ai nấy đều nhàn rỗi đến khó chịu, chỉ e thiên hạ không loạn.
Trong lòng Thái Dương hiểu được, có thể khiến cho đám thiên tài IT tâm cao khí ngạo mắt cao hơn đỉnh này nhanh chóng thừa nhận bản thân hay không, tùy thuộc rất lớn vào biểu hiện trình độ hôm nay.
Tại nơi này, hết thảy đều phải nói chuyện bằng thực lực.
Cậu chỉ cần nghĩ đến những người này đều là chiến hữu, đồng bọn, bằng hữu, thậm chí là tri kỷ đi cùng một đường với Cố Văn Vũ, liền nhịn không được kích động trong lòng.
Cậu thừa nhận cậu thích Cố Văn Vũ, chặng đường kế tiếp muốn cùng đi với hắn, vậy bản thân đến tột cùng có tư cách này hay không, đến tột cùng có thể chân chính dung nhập vào thế giới của hắn hay không, không phải chỉ bằng một câu giới thiệu của Cố Văn Vũ là có thể.
Ánh mắt Thái Dương gắt gao nhìn chằm chằm màn hình, ánh mắt thần tốc lướt qua số hiệu chương trình chi chít, trên trán đã muốn chảy ra một tầng mồ hôi, ngón tay cũng dần dần trở nên đau nhức.....
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT