Đi vào bệnh viện, dựa theo địa chỉ Bắc Đường Yên cho anh, anh rất nhanh liền tìm được phòng bệnh của cha mình, phòng 101 bệnh viện tổng hợp Mạc Kỳ.
Trước cửa phòng bệnh có một y tá đang đứng, xem ra đây là y tá dành riêng cho mỗi phòng bệnh.
“Vị tiên sinh này, xin hỏi ngài là tới thăm bệnh sao?” Y tá rất thân thiết chào hỏi anh, nhưng ánh mắt lại mang theo dò xét.
“Xin hỏi đây có phải là phòng bệnh của Viêm Quân Đình tiên sinh không, tôi là con trai ông ấy, đây là thẻ thăm bệnh.”
“À, thật ngại quá, bệnh viện sợ có người làm phiền đến bệnh nhân cho nên phải kiểm tra chặt chẽ như vậy, nếu ngài là thân nhân của người bệnh, xin mời vào.” Dò xét trong mắt y tá biến mất, thân thiết đẩy cửa phòng dùm Viêm Liệt.
Viêm Liệt không thể chờ đợi được liền đi vào, mặc dù cùng sống trong một thành phố, nhưng đã lâu rồi anh chưa có về thăm gia đình, không ngờ lần này gặp mặt lại là ở trong phòng bệnh.
Phòng bệnh rất lớn, cũng rất xa hoa, không phải là cái loại màu trắng ảm đạm, mà giống như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, anh nhìn xung quanh,TV, tủ lạnh, máy điều hoà, máy tính, đầy đủ mọi thứ.
“Ông già, ông nói thử xem Viêm Liệt làm công việc gì mà có nhiều tiền để ông ở phòng này như vậy, nghe nói nơi này một ngày tốn hơn mấy vạn đó.”
Viêm Liệt vẫn chưa đi vào liền nghe tiếng nói của cha mẹ anh, giọng nói mang theo một tia nghi ngờ và lo lắng, làm cho Viêm Liệt không khỏi dừng lại bước chân.
“Tôi cũng không biết, không phải Văn tiểu thư đã nói rồi sao, đây là tiền của công ty, biểu hiện của Viêm Liệt ở trong công ty rất tốt, ha ha, con của chúng ta có tiền đồ như vậy, bà cũng không cần lảm nhảm.” Đây là giọng nói của cha Viêm Liệt, trong đó mang theo một loại an ủi đau buồn, không biết tại sao Viêm Liệt cảm thấy lỗ mũi có chút ê ẩm.
“Cha, mẹ.” Viêm Liệt đi vào, đứng ở trước mặt cha mẹ mình.
Hai vợ chồng Viêm Quân Đình sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó liền nở nụ cười rạng rỡ, dễ nhận thấy họ rất cao hứng khi thấy con trai của mình.
“Tiểu Liệt, sao con lại tới đây, không phải làm việc sao?” Mẹ Viêm quan tâm hỏi.
“Con xin nghĩ, cố ý tới xem tình trạng của cha một chút.” Viêm Liệt bỏ nước trái cây trên tay xuống, ân cần xác định tình trạng của cha, cha già rồi, trên tóc đã có vài dấu vết ngả sang màu trắng, làm cho tim của anh hung hăng giật một cái, anh cảm thấy mình đã bỏ quên nhiều thứ.
“Ai, tiểu Liệt, cha không có chuyện gì, con không cần lo lắng, mau trở về đi làm đi.” Mặc dù cha Viêm rất cao hứng khi có thể nhìn thấy con trai, nhưng mà ông trời sinh có tính chính trực, ông không hi vọng con trai của mình bởi vì mình mà trễ nãi công việc, nhất là khi con trai làm việc cực khổ để cho ông có điều kiện trị liệu tốt như vậy.
“Không sao, con đã làm xong công việc cần phải làm rồi, cha không cần lo lắng.” Viêm Liệt ngồi bên mép giường cha mình, nắm lên bàn tay già nua của ông.
“Ai, cha chính là sợ làm công việc của con trễ nãi mới không nói cho con biết, ai biết con đã biết hết rồi, Văn tiểu thư nói viện trưởng bệnh viện này là bạn của con, vậy con nhất định phải cảm ơn người ta thật tốt.” Cha Viêm nắm tay Viêm Liệt, giữa hai lông mày để lộ thần sắc an ủi.
“Dạ, con biết rồi, con nhất định sẽ cảm ơn thật tốt, cha cứ yên tâm ở đây nghĩ ngơi đi, cha nhất định sẽ không có chuyện gì.”
“Ai, cha già rồi, cha cũng biết thân thể mình không còn dùng được, con xem con cũng lớn như vậy rồi, không cần lo lắng cho cha, sanh lão bệnh tử đều là chuyện thường tình, có thể thấy con ưu tú như vậy cha đã an tâm rồi.”
Cha Viêm cảm thán sờ đầu Viêm Liệt, mặc dù anh đã lớn, trở thành một người đàn ông, nhưng trong mắt cha mình anh vẫn còn là một đứa trẻ.
“Cha, nói cái gì vậy, cha còn chưa thấy con cưới vợ, sao lại nói chuyện xui xẻo đây, sau này không được nói như vậy nữa, còn có em trai, nó còn chưa có học đại học, hai người cũng đừng có suy nghĩ lung tung.”
Giọng nói Viêm Liệt nặng nề, hốc mắt cũng có chút đỏ.
“Được được, cha nói bậy rồi, bà xem nè đứa nhỏ này đã lớn rồi, ngay cả cha nó mà cũng dám dạy dỗ.” Cha Viêm nở nụ cười ha ha.
Mẹ Viêm đứng bên cạnh cũng cười, cười vui mừng.
Viêm Liệt ở trong bệnh viện cho đến khi trời tối, buổi tối sau khi em trai tan học cũng đến bệnh viện, một nhà bốn người tụ ở chung một chỗ ăn cơm, bốn người hoà thuận vui vẻ hưởng thụ sự ấm áp của gia đình, cho dù là ở bệnh viện, một nhà bốn người ăn cơm cũng hết sức vui bẻ, nhất là cha mẹ anh, hết sức lạc quan, làm cho Viêm Liệt cảm thấy trong lòng ê ẩm.
Buổi tối mẹ Viêm có thể ở lại trong bệnh viện chăm sóc cho cha Viêm, Viêm Liệt và em trai cùng đi ra khỏi bệnh viện, trên đường đi em trai Viêm Chân luôn nói chuyện trường học cho Viêm Liệt nghe, năm nay Viêm Chân đã học đến cấp ba, còn không tới một tháng nữa là tốt nghiệp trung học, áp lực rất lớn, nhưng mà Viêm Chân học hành rất giỏi, vẫn luôn đứng đầu lớp, mặc dù không ưu tú như Viêm Liệt, nhưng thi vào học viện Hoàng Gia cũng không có vấn đề.
Viêm Chân lao thẳng vào trong lòng Viêm Liệt, anh vừa là anh hai vừa là thần tượng và động lực của cậu, cho nên có thể ở cùng một chỗ với anh hai, cậu rất vui vẻ.
“Tiểu Chân, phải học cho thật giỏi, có gì khó khăn thì nói cho anh biết, hiểu không?” Viêm Liệt sờ sờ đầu em trai, đối với người em hiểu chuyện này anh rất an tâm.
“Dạ, em hiểu.” Viêm Chân gật gật đầu, cười rất vui vẻ.
Sau khi chia tay Viêm Chân, Viêm Liệt một mình đi trên đường, trong lúc bất chợt cảm thấy lòng mình có chút yên lặng, nơi này rất đối lập với sự huyên náo trong thành phố, anh không muốn ngồi xe, Viêm Liệt chậm chạp đi về nhà.
Khi Viêm Liệt về được đến nhà thì trời đã tối đen, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, đã chín giờ rồi, Viêm Liệt đứng trước chung cư nhìn về căn phòng trong trí nhớ, ánh đèn nơi đó đã mờ tối, đã có người về nhà, nhận thức như vậy làm trong lòng Viêm Liệt tỉnh táo lại, tâm tình cô đơn vừa rồi hình như đã biến mất không thấy đâu, không do dự nữa, Viêm Liệt trực tiếp đi vào chung cư.
Mở cửa nhà trọ ra, bên trong nhà rất yên tĩnh, cửa phòng Bắc Đường Yên đã đóng, từ bên trong lộ ra một chút ánh sáng, Viêm Liệt đoán cô cũng ở trong phòng.
Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, đổi dép, do dự một chút mới đi đến trước cửa phòng Bắc Đường Yên, sau đó lẳng lặng đứng một lát mới bỏ đi, trở lại phòng ngủ của mình, tắm rửa thay quần áo, sau đó lẳng lặng nằm trên giường của mình, tất cả động tác đều rất nhẹ nhàng, giống như là không muốn quấy rầy một người khác đang tồn tại.
Không biết đã qua bao lâu, Viêm Liệt nghe được ngoài phòng khách có chút âm thanh, anh chợt mở mắt, sau đó từ trên giường đứng dậy, mở ra cửa phòng liền nhìn thấy Bắc Đường Yên đang cầm một ly rượu ngồi trên sa lon đọc báo, nghe được âm thanh liền quay đầu lại nhìn Viêm Liệt một chút, sau đó lại dời ánh mắt đi, một lần nữa nhìn tờ báo trên tay.
Cứ như vậy, Bắc Đường Yên nhìn tờ báo, Viêm Liệt nhìn Bắc Đường Yên, khoảng nửa giờ sau, Bắc Đường Yên mới có động tác, rượu trong ly đã bị cô uống hết, Bắc Đường Yên buông tờ báo trong tay trở về phòng của mình, giống như lơ đãng nhìn lướt qua Viêm Liệt, chống lại cặp mắt sáng ngời của anh, vừa chạm vào liền lập tức nhìn sang hướng khác, giống như là không có tiếp xúc gì đi thẳng về phòng mình.
Viêm Liệt từ từ lộ ra nụ cười, cô vẫn còn thích anh, anh có thể cảm nhận được.
Ngày thứ hai hai người ở chung là ngày chủ nhật, hôm qua hai người cùng làm thêm giờ, hôm nay Viêm Liệt không làm nhưng Bắc Đường Yên đã đến công ty từ sáng sớm. Bỏ lại Viêm Liệt một mình trong nhà.
Viêm Liệt xử lý một chút chuyện trong nhà, liền tìm kiếm sách kinh tế — tài chính xem một chút, đây là sách của Bắc Đường Yên, cả phòng sách có rất nhiều bộ sách giống nhau, mỗi một cuốn sách đều tìm được dấu vết cô đã đọc rất nhiều lần, Viêm Liệt đoán Bắc Đường Yên đã xem hết tất cả sách ở đây, điều này làm anh đối với những cuốn sách này có cảm giác thật tốt, tìm dấu vết của Bắc Đường Yên, cũng đem bản thân mình hoà nhập vào những trang sách này.
Bất tri bất giác một buổi sáng liền trôi qua, Viêm Liệt sử dụng phòng bếp làm cho mình một phần cơm chiên trứng, bây giờ món này được coi là sở trường của anh, mặc dù vẫn chưa nhìn ra hình dáng gì như lúc trước, nhưng cảm giác so với mì ăn liền tốt hơn rất nhiều, hơn nữa là tự anh làm, dù thế nào vẫn không cảm thấy khó ăn.
Giải quyết xong bữa trưa, anh tiếp tục đọc sách, cho đến khi điện thoại vang lên, Viêm Liệt cầm lấy điện thoại, nhìn dãy số không có ấn tượng.
“Xin chào, tôi là Viêm Liệt.”
“Xin chào, tôi là Văn Mẫn, bây giờ cậu đang ở nhà sao, buổi tối tổng giám đốc có một buổi tiệc thương mại, hi vọng cậu có thể làm bạn tới tham dự với tổng giám đốc.” Giọng nói của Văn Mẫn từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“....Tôi cần làm cái gì sao?” Viêm Liệt theo bản năng hỏi cô, anh cũng không thích tham gia tiệc xã giao, anh không thích những nụ cười dối trá kia, nhưng mà anh cũng biết mình không thể cự tuyệt. Mặc dù giọng nói Văn Mẫn hết sức khách khí nhưng Bắc Đường Yên hi vọng cũng có nghĩa là cô đã quyết định rồi.
“Tổng giám đốc đã sắp xếp thợ trang điểm cho cậu, bây giờ tôi đang ở dưới chung cư, lúc nào cậu muốn xuống cũng được, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp thợ trang điểm.”
“Cám ơn, tôi xuống ngay.”
Viêm Liệt biết Bắc Đường Yên đã chuẩn bị xong xuôi tất cả, mà anh chỉ cần phục tùng là tốt rồi, anh cảm thấy bất đắc dĩ nói không nên lời, nếu như là trước kia anh nhất định sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng, nhưng bây giờ anh lại không có cảm giác như vậy, hình như lúc ký xuống bản hợp đồng kia, tất cả dũng khí của anh đều biến mất, anh chỉ muốn lẳng lặng nhìn, nhìn xem rốt cuộc Bắc Đường Yên muốn làm cái gì.
Đi tới dưới lầu, quả nhiên đã thấy Văn Mẫn đứng chờ ở đó, hai người chào hỏi nhau rồi lên xe, xe chạy với tốc độ rất chậm, Văn Mẫn rất trầm mặc, Viêm Liệt cũng không nói gì.
Một lát sau, xe ngừng lại, ngay sau đó là những món đồ làm người ta hoa cả mắt xuất hiện, khi Viêm Liệt đứng trước mặt Văn Mẫn một lần nữa thì đã là hai tiếng sau.
Ánh mắt Văn Mẫn sáng lên, hài lòng gật đầu một cái.
“Rất tuyệt.” Văn Mẫn cười nói với Viêm Liệt.
Viêm Liệt cười ngại ngùng, bất an trong lòng vơi nhẹ đi rất nhiều.
“Bây giờ đi luôn sao?” Viêm Liệt hỏi.
“Không, còn phải đợi một lát nữa, tổng giám đốc sẽ tới, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Văn Mẫn nhìn đồng hồ đeo tay một cái rồi nói.
“Ừm.” Nghe Văn Mẫn trả lời, ánh mắt Viêm Liệt liền sáng lên, lộ ra một chút mong đợi, Văn Mẫn cười cười, bộ dáng như cái gì cũng hiểu.
Khoảng vài phút sau, Bắc Đường Yên xuất hiện trước cửa, ánh mắt của mọi người đều bị cô hấp dẫn, hôm nay Bắc Đường Yên mặc một bộ lễ phục màu đỏ, tóc dài xoã xuống, không nói hết phong tình vạn chủng.
Văn Mẫn đứng dậy nghênh đón, hai người nói chuyện với nhau một lát, sau đó Văn Mẫn liền rời đi, Bắc Đường Yên đi tới trước mặt Viêm Liệt, lấy ánh mắt dò xét nhìn Viêm Liệt, sau đó hình như rất hài lòng gật đầu vài cái, “Đi thôi.”
Ngoài cửa đợi hai người không phải là chiếc xe Bắc Đường Yên vẫn thường lái, mà là một chiếc xe màu đen dài có rèm che, trên xe còn có tài xế, thoạt nhìn rất thận trọng.
Viêm Liệt vì Bắc Đường Yên mở cửa xe, Bắc Đường Yên liếc mắt nhìn Viêm Liệt sau đó cúi người lên xe, Viêm Liệt vì Bắc Đường Yên đóng kỹ cửa xe sau đó lên xe bằng cửa khác, hai người cùng ngồi phía sau, xe chậm rãi chạy trên đường.
“Hình như rất quan trọng, có thể nói cho anh biết là tiệc gì không?” Viêm Liệt không có thói quen im lặng như vậy, anh thử đánh vỡ trầm mặc, mở miệng hỏi cô.
“Tô Điển, thọ yến của Tô lão tiên sinh.”
Bắc Đường Yên trả lời, không khí bên trong xe hình như có chút ngưng trọng, Viêm Liệt đã dấn thân vào thương trường, đương nhiên đối với nhân vật nổi tiếng trên thương trường anh cũng biết không ít, vị Tô lão tiên sinh này chính là chủ tịch tập đoàn Tô thị, cũng là cha Tô Ức Thần.
Viêm Liệt nghe tới tin tức này không khỏi nghĩ đến Tô Ức Thần, con cưng của trời, bạch mã vương tử trong lòng các cô gái, chẳng qua là, anh cũng không tránh khỏi xuất hiện nghi ngờ, mặc dù không biết quan hệ giữa Yên và Tô Ức Thần là như thế nào, nhưng những hành động của hai người hết sức mờ ám làm người ta không thể phân biệt đâu là thật đâu là giả, hai người bọn họ nhất định là có quan hệ hết sức quen thuộc, chỉ là nếu như đã như vậy, vì sao cô lại chọn anh làm bạn đi cùng.
Hai người rất phối hợp nói đến chỗ này liền dừng lại, khoảng hai mươi phút sau, xe lái vào biệt thự nhà họ Tô, trong bãi đậu xe có đầy đủ mọi loại xe quý hiếm và nổi tiếng.
Viêm Liệt rất ân cần, anh xuống xe mở cửa xe cho Bắc Đường Yên, sau đó Bắc Đường Yên giống như nàng công chúa từ trong xe bước ra, sau đó liền hết sức tự nhiên khoác lên cánh tay Viêm Liệt, thân thể Viêm Liệt cứng đờ, nhưng sau đó lộ ra một nụ cười.
“Anh là bạn trai của em, mặc kệ anh có đồng ý hay không, em hi vọng anh không làm ra chuyện gì mà em không thích.” Trước khi tiến vào hội trường, Bắc Đường Yên nói ở bên tai Viêm Liệt.
Nụ cười của anh cứng lại, nhưng ngay sau đó liền trở lại bình thường.
“Anh hiểu.” Nụ cười của anh lại tiếp tục, nhưng mà trong đó có nhiều hơn một chút ảm đạm.
Bắc Đường Yên nhìn hết vào trong mắt, cô gật đầu, đi vào bên trong.
“Yên, em thật xinh đẹp.” Giọng nói êm tai của một người đàn ông vang lên khi Bắc Đường Yên vừa mới tiến vào hội trường.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT