*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày trước ám vệ không ngừng báo cáo nói trong giang hồ mới lập một Lạc Thủy cung, cho dù là danh vọng, thanh thế, địa vị, tài lực. Đều đứng đầu Lục Đại Môn Phái, ngày càng có xu thế đối kháng với triều đình, quan trọng nhất Cung chủ Lạc Thủy cung này là Ninh Viễn. Ninh Viễn, là con trai của sư phụ. Nói cách khác, Ninh Viễn, tức công tử đại tướng quân. Nếu như phụ tử bọn hắn liên hợp tạo phản, hắn sẽ không còn kế sách để đối phó.

Ngồi trên Long ỷ Lê Lạc Hiên mặt mày nhíu chặt, âm thầm suy nghĩ phải ứng đối như thế nào với các đột biến có khả năng phát sinh. Lần này không giống với quá khứ, hắn thậm chí không thể triệu tập nhiều đại thần cùng bàn đối sách, trong khi bàn luận, hắn ít nhất có thể phỏng đoán ra đại thần phân liệt hai tầng, có bao nhiêu là có lợi cho triều đình. Tỷ như cầu hòa, hoặc là tuyên chiến. Hắn có thể kết luận được phần thắng là bao nhiêu. Mà lần này, không có phần thắng.

Trừ phi, Cung chủ Lạc Thủy cung này không phải là con trai của sư phụ, mà là người khác trùng tên trùng họ. Hoặc là cố ý muốn lợi dụng điều này mà châm ngòi ly gián hắn cùng với sư phụ. Nếu chỉ là như thế thì tất nhiên là vô cùng tốt, hắn chỉ cần dùng một ít binh lực liền có thể giết trọn cái Lạc Thủy cung này.

Chỉ sợ, Ninh Viễn, tức là Ninh Viễn công tử Ninh Trạm đại tướng quân. Lạc Thủy cung này lại là quỷ mị dị thường, cũng không đi theo con đường chính phái. Hắn đã phái vài ám vệ đi thăm dò, tuy là thuận lợi trở về nhưng nơi hoạt động cụ thể của Lạc Thủy cung vẫn chưa tìm ra được. Mà muốn tiêu diệt Lạc Thủy cung này cũng không phải chuyện một sớm một chiều, mấu chốt ở thái độ sư phụ. Sư phụ? ngày gần đây vốn là chú ý nhiều tới hành động của sư phụ. Dù sao trước khi tạo phản, chắc chắn sẽ điều động binh lực.

Đi tới Chính Dương cung, hắn liền vẫy tay cho phần lớn cung nữ thái giám lui ra ngoài, chỉ chừa lại một mình Lưu Trường Lạc ở trong điện. Lê Lạc Hiên vừa tùy ý lật chuyển tấu chương, vừa hời hợt nói: "Lần này gặp nàng, nhưng lại cực khéo."

Lời này không nặng không nhẹ, lời nói bình thường sắc mặt ôn hòa, nếu đổi lại là người khác chắc sẽ a dua nịnh nọt phụ họa "Quả thật khéo cực kỳ". Nhưng mà Lưu Trường Lạc dù sao cũng là Lưu Trường Lạc, hắn ở bên cạnh hoàng thượng đã ba năm, từ lúc hoàng thượng đăng cơ, hắn đã là đại nội tổng quản, đã là thái giám bên người hoàng thượng. Nếu như ngay cả điểm cơ bản nhất quan sát ngôn sắc (lời nói sắc mặt) hoàng thượng cũng không rõ ràng, như vậy, vị trí đại nội tổng quản sợ là đã sớm thay đổi người rồi.

"Nô tài đáng chết, nô tài đáng chết ••••••" Lưu Trường Lạc cuống quít quỳ xuống, không ngừng dập đầu, trán đập mạnh trên mặt đá cẩm thạch, chỉ chốc lát sau đã muốn xuất huyết.

"Là ý của mẫu hậu?" Không ai ngoài mẫu hậu, sợ là không có ai có can đảm dám thiết kế (tính kế) hắn, muốn mỗi tiếng nói cử động của hắn đều bị sắp đặt.

“ Vâng ạ” Lưu Trường Lạc cẩn thận trả lời, không ngừng dập đầu, mồ hôi bên thái dương mang theo máu chảy xuống một đường, trông rất là dữ tợn.

"Thái hậu phân phó ngươi như thế nào?" hắn buông tấu chương xuống, bưng chén trà lên uống từng hớp một, giống như là không thấy máu loãng chảy, có thể đó đã là chuyện quá thường tình rồi.

"Thái hậu nương nương chỉ kêu nô tài lúc tới canh giờ kia khuyên người đi dạo Ngự Hoa Viên một chút, còn lại cũng là •••••• hoàng thượng, theo nô tài, nương nương có lẽ là muốn biết thái độ của người đối với Lê tiểu thư, hoặc có lẽ là, nương nương muốn người có thể nạp nàng." Những lời này nói rất khôn khéo, không chỉ có đẩy trách nhiệm đi, còn đem chuyện Thái hậu nhắc nhở biểu đạt rõ ràng. Lời nói tuy khôn khéo nhưng giọng điệu vẫn biểu lộ sự run sợ dè dặt cẩn trọng trong lòng, chỉ là câu nói cuối cùng có vẻ là vẽ rắn thêm chân* thôi. Ý của Thái hậu tuy là rõ ràng, nhưng lại không có nói rõ ra. Như thế, một khi hắn bới móc. Nếu là hoàng thượng vốn còn có ý nạp nàng, như thế cũng chỉ là thuận theo lòng vua. Nếu là không phải, lời ấy đó là phỏng đoán lòng vua, hơn nữa, là tự cho thông minh mà thôi.

*Vẽ rắn thêm chân là câu thành ngữ chỉ những việc làm thừa thãi không cần thiết, không có trên thực tế.

images

"Đi đem miệng vết thương xử lý đi!" Hắn thở dài, vẫy vẫy tay ý bảo Lưu Trường Lạc lui ra, không để ý mày đang nhíu lại vì những câu nói của hắn.

Lưu Trường Lạc không nói dối, ý của mẫu hậu lại thực rõ ràng bất quá. Bất quá ••••••

Buổi chiều hôm nay tình cờ gặp được Uyển Nhi ở Ngự Hoa Viên là mẫu hậu an bày, thấy Uyển Nhi biểu cảm hoảng sợ, nếu không phải có ngụy trang vô cùng tốt, thì là thật sự không biết chuyện. Chỉ là mẫu hậu thân thiện như vậy, Lê Uyển Tố nàng vẫn đơn thuần giống như lúc trước sao?

"Uyển Nhi."

Hắn cuối cùng vô ý nhẹ nhàng lên tiếng, đáy lòng nổi lên một trận lại một trận đau. Nàng là một nữ tử có dung nhan thanh tuyệt, cười rộ lên lại tươi đẹp hồn nhiên, thanh khiết đơn thuần không nhiễm bụi trần. Cùng người đối đáp trong đáy mắt sẽ mang một vẻ thực quật cường. Nàng sẽ là người có tâm địa như vậy sao? Từ lúc đầu đã cố ý gây sự chú ý, cho đến bây giờ thì từng bước cẩn thận an bày một cuộc gặp gỡ tình cờ, tinh vi tỉ mỉ, giống như một thương nhân lão luyện biết khi nào thì phải cẩn thận. Nhưng mà, nàng múa đẹp như vậy, thanh lệ xuất trần như vậy, giống như một con bướm màu tím đang thật sự tung bay, hắn xem  đến si ngốc, lại không thể nào quên. Hắn nhớ được, ánh mắt nàng đen bóng, đồng tử rất sâu, nếu không phài người có tâm cơ thâm sâu lại biết che giấu, thì trong lòng ắt đã phải chịu nhiều áp lực vốn không nên có.

Uyển Nhi, trẫm phải đối đãi với ngươi như thế nào, mới có thể thỏa đáng, cho dù ai đúng ai sai, cho dù ngươi không giống mẫu hậu tính kế trẫm, trẫm cũng không muốn thương tổn ngươi?

Hắn vẫn ngồi đó, quyển sách nắm trong tay dần dần đã có nếp nhăn cũng chưa hoàn hồn, ánh mắt đau thương mà lẳng lặng. Uyển Nhi, trẫm chắc sẽ không cho ngươi được hạnh phúc. Sư phụ và phụ hoàng đều từng nói, làm một minh quân, tất nhiên khó có được vui vẻ, có cái này sẽ mất cái kia.

Mà trẫm đối với ngươi, cũng chưa hẳn là vô cùng yêu thích, có thể là thương tiếc, cũng có thể là không đành lòng.

"Bang bang."

Âm thanh hai lần gõ cửa vang lên, hắn mới ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, trời đã tối, liền hắng giọng hô một tiếng "Tiến vào!" Trong mắt hiện ra vẫn là bình tĩnh mà một người Đế Vương tuổi còn trẻ nên có.

Là Lưu Trường Lạc. Vào canh giờ này trừ bỏ hắn, sợ là không có ai dám tới quấy rầy hắn rồi."Khởi bẩm hoàng thượng, ngọc bài hôm nay nô tài đã bưng đến." Nói xong, liền cầm mâm gỗ trong tay vươn về trước.

Mỗi cái ngọc bài đều giống nhau, bài gỗ không tới ba tấc, chỉ có điểm khác nhau là trên mặt gỗ có khắc nhiều tên nữ tử. Trình tới trước mặt thánh thượng phần lớn là có cấp bậc nhất định. Còn nhưng nữ tử khác, hoặc là tú nữ, hoặc là giai lệ chưa được diện thánh, kết cục cuối cùng của các nàng, chính là, năm tháng trôi qua, cho đến khi tóc bạc, nhan sắc tàn phai, cũng không được tự do.

"Thôi." Hắn khoát tay, ý bảo Lưu Trường Lạc thu hồi ngọc bài, "Trẫm đi cung hoàng hậu."

Hắn mới hai mươi ba tuổi, vẫn còn rất trẻ, sao lại có nhiều ưu phiền như thế này?

Ngày trước, ảnh vệ ám vệ hắn phái ra mang đến tin tức, không chỉ có Lạc Thủy cung rục rịch, còn có bái thiếp. Là Ninh Viễn công tử đại tướng quân đưa bái thiếp cho thiên kim Lê Uyển Tố phủ Hầu Gia, mà bái thiếp kia lại có màu đỏ. Ninh Viễn yêu cầu bá đạo không kềm chế, hắn ta nói với nàng: quy, ta cưới nàng. Hắn biết nàng đã từ chối, cũng đồng thời tờ chối mọi người bái phỏng. Nhưng tâm của hắn vẫn là ê ẩm, có một chút ghen tị, một chút phiền muộn nói không nói rõ, một chút thất bại, giống như là một món bảo bối mà bản thân dù có làm cái gì cũng đều không có được.

Nhưng hòn đá cuội uốn khúc trên mặt đất, hai bên là nhiều loại hoa cỏ khác nhau, nhưng mùi hương chẳng hề nồng đậm. Chậm rãi đi, ấy vậy mà lại bị cấn chân. Đi tới trước Khôn Ninh cung, Lê Lạc Hiên thoáng nhíu mày, làm như có chút không tình nguyện.

Lưu Trường Lạc thấy vậy liền khom người lui ra, mỗi đêm Hoàng Thượng đi ngủ, nếu là ở lại chỗ Hoàng Hậu nương nương, thì hắn không cần cả đêm đều phải hầu hạ, có thể lui về trong phòng mình nghỉ ngơi.

Hoàng Thượng đối xử với Hoàng Hậu nương nương rất khác biệt. Lưu Trường Lạc vẫn nói thầm, trong lòng càng nghĩ càng áy náy. Hoàng thượng đối xử với hắn không tệ, mà chuyện hôm nay, cho dù là ai cũng đều sáng tỏ, Hoàng Thượng còn trẻ tuổi nên Thái hậu không yên tâm lắm, chung quy hắn vẫn là vì Hoàng Thượng mà suy nghĩ. Về phần vị Lê tiểu thư kia, ngày đó trên đại điện này một điệu múa, tâm hắn có chút phiêu diêu xao động, xem ý tứ của Hoàng Thượng, ung dung thản nhiên, giống như thờ ơ. Nhưng lại thức trắng cả đêm ở cạnh Lê tiểu thư, đã là khác biệt với những người khác.

Như vậy, hoàng hậu nương nương cùng Lê tiểu thư sợ là sẽ có một ngày đối chọi gay gắt. Lưu Trường Lạc quay lại nhìn bóng dáng cao ngất của hoàng thượng, im lặng cảm thán một tiếng, liền ẩn mình vào trong bóng đêm.

Tất cả mệnh số đã được định sẵn. Tất sẽ không có cách nào tránh khỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play