Mờ mờ ảo ảo, nhưng nàng lại có chút sợ, con đao nhỏ này bất quá là làm bằng gỗ, lưỡi đao mượt mà nhẵn bóng, ở trong tay hắn thất định trở thành vũ khí sắc bén dễ dàng giết người. Mà nàng, ấy mà lại lớn gan, trước mặt hắn ngây người lâu như vậy. Nghĩ tới nàng liền đẩy nhanh cước bộ, vừa vào cửa, liền nhanh chóng xoay người cài then cửa kỹ càng.

Sau đó, ngồi thẳng bên giường, nàng hơi giương mắt liền trông thấy mặt hắn tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười). Nàng lúc này mới giật mình hiểu ra, hắn võ công cao như vậy, một cái then cửa nhở bé làm sao có thể ngăn cản được hắn? Nói cách khác, nếu như là hắn muốn làm gì nàng, cần gì phải chờ đến ngày hôm nay, lãng phí nhiều thời gian vô ích?

Nàng âm thầm yên lòng, bất kể hắn có phải là người tốt? Hay là kẻ giết người thành thói quen? Ít nhất, nàng có thể khẳng định, hắn nhất định sẽ không làm hại nàng.

Nàng chỉ lẳng lặng nhìn mắt của hắn, hắn cũng vậy, yên lặng nhìn chăm chú vào nàng, ở chỗ này nàng thậm chí có thể nghe được tiếng không khí lưu động, nghe được tiếng gió nhẹ nhàng khoan khoái ngoài cửa sổ. Đáy mắt hắn bắt đầu có một ngọn lửa, đang từ từ lớn dần, ngọn lửa, lửa cháy bừng bừng, khi nó càng ngày càng kịch liệt, hắn đến gần nàng.

"Ngươi phải nhớ kỹ ta!" Hắn ra lệnh.

"Được." Nàng đứng lên, vừa giơ tay tháo mạng che mặt xuống, vừa đốt đèn cầy trong phòng, rồi mới một lần nữa đi đến gần hắn, dịu dàng mỉm cười: "Ngươi có thấy rõ bộ dạng của ta? " Đúng vậy, ngươi có thấy rõ bộ dạng của ta? Có thấy rõ bộ dạng chân chính của chủ nhân điệu múa kia? Có thấy rõ diện mạo ngày đó làm hoa mẫu đơn trong đại điện tung bay?

"Ta thấy rõ, nhìn thấy rất rõ ràng." Hắn nói xong như chém đinh chặt sắt, giọng nói trầm xuống, thân hình cao lớn làm như bị tập kích trí mạng nào đó bất thình lình nhoáng lên một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.

Nàng theo bản năng định duỗi tay nâng hắn dựa vào bàn, nhưng phút chốc suy xét lại, liền từ bỏ. Bọn họ chẳng qua là người xa lạ, chỉ có gặp mặt hai lần, hắn giống như người xấu tội ác đầy trời, thiện tâm giúp người của nàng dù sao vẫn không nên trong lúc này mà đối với hắn giơ tay giúp đỡ. Hơn nữa, nàng sợ rằng không thể giúp hắn.

Hắn nghiêng ngả chao đảo đi ra ngoài cửa, lúc thân hình biến mất, bỗng nhiên quay đầu, ánh mắt sáng rực nhìn về phía nàng: "Ngươi phải nhớ kỹ ta! Không thể gả cho người khác!" Dứt lời, liền ẩn vào trong bóng đêm, không thấy bóng dáng nữa.

Bên ngoài kinh thành. Trên một cái đường mòn trong rừng rậm, một đôi nam nữ chính cưỡi khoái mã chạy song song với nhau.

"Cung chủ thời gian không nhiều lắm." Nữ tử mặc đồ đen cụp mắt xuống quan sát, dưới ánh sáng yếu ớt chỉ nhìn thấy rõ môi nhỏ đỏ mọng lạnh như băng, gắt gao mím chặt, tựa như lời nói trước đó xuất từ một người khác.

"Phụ thân đâu?" Nam tử áo đen đờ đẫn hồi lâu, cuối cùng mở miệng điềm tĩnh hỏi.

"Đã phái Phong Nhật thông báo." Giọng nói nàng ta vẫn không nhẹ không nhạt, giống như không có liên quan gì đến mình, rõ ràng có thể thấy được đó là đã trải qua bồi dưỡng huấn luyện đặc thù mà thành,, gặp chuyện luôn bình tĩnh trầm ổn mà giỏi giang.

Ánh mắt nàng cố tình đánh tới bên hông nam tử áo đen, nhiều lần xác nhận, cuối cùng cẩn thận hỏi: "Công tử, đao của người?"

"Đã đánh mất." Hắn lạnh lùng tùy ý nói, trong nháy mắt liền nắm chặt dây cương, ánh mắt dương dương tự đắc, liền vụt nhanh mà đi.

Nàng ta sửng sờ nhìn bóng lưng nam tử áo đen dần dần biến mất, chợt ngừng tại chỗ. Công tử nóng vội như thế, quả nhiên là tình thâm ý trọng. Thanh đao nhỏ này, tuyệt đối không được thất lạc.

Hầu Gia bên trong phủ trong hậu viện. Lê Uyển Tố đi thong thả đến bên cửa sổ nỗ gắng nhìn về phía trước, ánh trăng non vốn lạnh nhạt chẳng biết lúc nào cũng đã biến mất trong đám mây xám, chỉ còn lại một vùng sắc tối cô đơn lẻ loi trên bầu trời, đã bị mực nhuộm dần, không còn tìm được sắc thái sáng sủa.

Hắn nói: "Ngươi phải nhớ kỹ ta! Không thể gả cho người khác!" Nàng cảm thấy hắn nói câu nói kia, giống như hết sức bi thương, dường như còn có cầu khẩn.

Tia sáng kiên định trong mắt hắn làm người ta không dám nhìn thẳng, giống như vô thức trút xuống bi thương, chắc là phải cố sức kiềm nén đi!

Nàng không hiểu kiên định trong ánh mắt hắn, nhưng lại biết yêu và bị yêu, đều không thể oán trách, không thể hối hận.

Hắn làm cho trái tim đầy tự ti của nàng, bỗng nhiên được ánh mặt trời tươi đẹp chiếu vào. Giống như A Mã đã từng nói, người bất kể xấu xí cỡ nào, miễn có một tâm hồn xinh đẹp, sẽ có người yêu, có người thương tiếc.

Nằm ở trên giường lúc sắp chìm vào giấc ngủ, trong mơ hồ, nàng giật mình nhớ tới khi hắn rời đi bên hông trống rỗng, liền vội vàng khoác lên chiếc áo khoác đơn giản chạy ra bên ngoài, dao găm khắc rồng kia còn đang ở phía trên đầu nằm của nàng. Lòng của nàng run rẩy đau một trận, hắn từ đầu đến cuối để ý nàng như vậy, đến nỗi cả vật bên người để quên ở trong này cũng hoàn toàn không nhận ra.

Hai tay nàng nắm thật chặt dao găm ôm ở trước ngực, xúc cảm lạnh lẽo dâng cao, đáy mắt hiện lên một mảnh ấm áp. Nếu hắn yêu nàng như vậy thì gả cho hắn, cũng không phải là không thể.

Nhưng mà, cứ thế, gả cho hắn, chẳng phải là càng không công bằng!

Lại mấy ngày, nàng vẫn im lặng chờ, chờ hắn lại đến tìm nàng, xem hắn lại như thế nào tự phụ, lại như thế nào kiên quyết. Tóm lại khi đó, nàng có lẽ có thể đáp ứng yêu cầu của hắn.

Hắn nói, quy, ta cưới nàng. Nàng còn chưa cho hắn đáp án có thể cho hắn mỉm cười vừa lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play