Thư Uyển là một con người sống khá nhạt, trừ anh và nghệ thuật ra, cô chẳng thể có cảm xúc mãnh liệt với một thứ gì khác. Thế nhưng, ngay từ lần đầu tiên gặp Gia Mẫn, cô đã cảm thấy chán ghét cô ta. Cô cũng không hiểu cảm xúc ấy bắt nguồn từ đâu nữa. Hình như là từ khi, cô nhận ra Giai Mẫn nhìn rất xứng với anh.

Sáng nay, anh đã phấn khởi báo cho cô biết mình vừa thắng được một hợp đồng lớn. Giọng anh hào hứng lắm, phấn khởi lắm. Quan trọng hơn là trong men say chiến thắng, anh đã nhắc tên người kia  –  Giai Mẫn – người có công đầu trong cuộc đấu thầu.

Thư Uyển tựa người vào bức tường xanh nhạt, nước mắt lăn dài. Nỗi bất an trong cô càng trở nên to lớn hơn. Uyển, chẳng phải ngay từ đầu mày đã biết mình không xứng đáng với anh hay sao! Anh là một doanh nhân, anh cần một người có thể hỗ trợ mình trong công việc, cần một người đủ hiểu biết để không có thêm phiền toái. Mày chỉ là một con nhỏ hay mơ tưởng, mày không xứng với anh!

Cổ họng cô khô hốc. Cô ngồi bệt xuống, người co lại chỗ vách tường. Đầu của Thư Uyển đau, đau lắm, như có ai lấy búa đập mạnh vào vậy. Nhưng lí trí của cô vẫn còn đó, để tiếp tục dày vò cô. 

-     Mày không được ích kỉ, mày biết chuyện Tạ Kha tìm được người xứng đáng với mình là sớm muộn mà!

Một giọng nói nho nhỏ như một câu ma chú niệm bên tai cô, khiến cô hoảng loạn. Thư Uyển lắc đầu liên hồi, nước mắt tuôn trào, miệng không ngừng lẩm bẩm:

-     Anh ấy sẽ không đâu. Anh ấy sẽ không đâu…

Tiếng nói kia như ác ý hơn, và như vang vọng ngay trong đầu của cô:

-     Mày thôi đi Uyển, anh ấy không thể chấp nhận mày nhưng đâu có nghĩa anh ấy không yêu người khác. Không có một Thi Giai Mẫn thì sẽ có một Lý Giai Mẫn, một Tạ Giai Mẫn, thậm chí là một Tô Giai Mẫn…

Bình tĩnh. Thư Uyển cố hết sức để tìm lại sự bình tĩnh ít ỏi giữa cả một thế giới tiêu cực, như cách con người tìm một cây kim dưới đáy đại dương. Và chút nổ lực cỏn con ấy chẳng thấm vào đâu. Thuốc, đúng rồi, còn có thuốc. Cô cố gắng lần theo những bức tường đến nơi cất thuốc thông thường. Bàn tay run rẩy của cô cố gắng đưa thuốc đến miệng, cố nuốt thuốc vào. Xong. 

Và một tiếng động bất ngờ vang lên giữa không gian tĩnh lặng. Ly nhựa đã vuột khỏi tay Thư Uyển, rơi xuống sàn. Nước chảy lênh láng, ly lăn trên nền gạch lạnh tanh, không người thu dọn. Chủ nhân của căn nhà đã nằm sõng soài trên đất. Cô, bị cơn đau đầu tra tấn đến ngất lịm đi.

Đợi đến lúc cô tỉnh dậy là vài giờ sau. Cơn đau đầu đã qua, chỉ còn một chút dư ba âm ỉ. May mắn là thuốc vẫn còn tác dụng. 

Thật ra, đây không phải là lần đầu Thư Uyển rơi vào tình trạng thế này. Khoảng ba năm trước đây, khi anh đi du học còn cô thì ở lại đất nước này, cô thường xuyên cảm thấy tồi tệ. Cô không dám nói với anh, vì anh lo cho cô nhiều lắm. Nhưng hơn bất kì ai hết, cô không để mình níu lại bước chân anh.

Thế thì sao cô không cùng anh? Yêu nước à, đi du học rồi trở về thì liên quan gì đến yêu nước! Huống hồ chi, cô cũng muốn tìm hiểu văn học của nhiều quốc gia để trau dồi thêm cho tác phẩm của mình. Cô ở lại vì một lý do rất thực tế: dốt ngoại ngữ. Phải, khả năng học ngoại ngữ của cô thật sự kém. Thành tích của cô đủ tốt, nhưng vì ngoại ngữ rất tồi nên không được xét học bổng để du học ở nước ngoài. Thế là cô đành làm con ếch, ở mãi cái giếng sâu của mình, nhìn hùng ưng bay trên bầu trời cao rộng. 

“Nhiều năm như vậy mà mày vẫn vô dụng, Thư Uyển ạ.” Cô mỉm cười, tự giễu bản thân. Kha, anh ấy xứng đáng được hạnh phúc với một người tốt hơn cô.

Giữa lúc cô đang suy nghĩ miên man thì có người gọi điện cho cô. Nhanh chóng bắt máy, cô phát hiện đó là số của biên tập viên mình làm việc. Lúc này, cô mới chợt nhớ ra, hôm nay là ngày cô kí kết bản quyền với bên công ty sách. Thế là Thư Uyển tức tốc chuẩn bị mọi thứ cho cuộc hẹn này.

Đây là quyển sách đầu tay của Thư Uyển. Trước đó, cô vẫn thường viết các truyện ngắn gửi cho các tòa soạn, nhưng tiểu thuyết thì chưa từng. Đặt bút được vài chương, cô cũng đắn đo lắm, đến khi hoàn thành tập một thì mới tìm đến công ty đại diện. Quả là bất ngờ khi quyển sách viết dang dở của cô lại được đặt mua bản quyền từ trước. Đó cũng là một động lực to lớn để khẳng định khả năng viết của cô. Cô vô dụng thật đó, nhưng ít nhất, cô còn có thể viết mà, phải không? 

Thâm tâm Thư Uyển thật sự trân trọng quyển sách này, bởi vì nó kết tinh từ nhiệt huyết của cô và những tình cảm cô dành cho người con trai ấy. Đam mê của cô, tình yêu của cô, tất cả gói gọn trong bốn trăm trang viết giản đơn. Cô vui vẻ kể cho biên tập viên nghe những hoàn cảnh gợi cảm hứng viết quyển sách, và hàng ngàn thứ vụn vặt về nó. Chị biên tập viên vừa nghe, vừa nhìn những trang cuối bản thảo rồi gật đầu:

-     Em làm tốt lắm. Chị đã xem qua bản thảo này, thật sự rất tốt.

Nhận được lời tán đồng, Thư Uyển rõ ràng là vui. Gò má cô đỏ ửng, đầu hơi cúi xuống, nhưng phần tóc mái thưa vẫn không che được đôi mắt to tròn long lanh. Chị biên tập viên hiểu ý, ghẹo cô thêm đôi chút rồi hẹn gặp sau:

-     Ngày kia chị sẽ đưa cho em hợp đồng chính thức của công ty với quyển sách này. Chị cảm thấy em xứng đáng nhận được mức nhuận bút cao hơn nữa.

Thư Uyển định từ chối, nhưng cũng chẳng biết nói làm sao. Cuối cùng, cô cam chịu dời chuyện kí hợp đồng sang ba ngày nữa, cũng không phải việc gì gấp. Nhưng cô quên mất một việc rất quan trọng – người biên tập viên kia đã mang bản thảo đầy đủ của cô đi.

Về đến nhà, Thư Uyển có chút hoảng hốt. Đã sáu giờ rồi ư? Chắc là cô đã mải mê kể về quyển sách kia mà quên mất thời gian rồi. Âm thầm xin lỗi chị biên tập viên, cô lủi thủi vào phòng bếp. Cũng trễ rồi, chắc mì gói cho xong bữa thôi.

Nước bắt đầu sôi.

Thư Uyển chống cằm nhìn gói mì yên vị trong tô, lòng tự hỏi. Liệu giờ này anh đã ăn cơm chưa? Không khéo lại bỏ cơm, suốt ngày tham công tiếc việc. Nghĩ vậy, cô đứng dậy, lục lọi trong tủ của mình. Còn vài quả cà chua, và một ít thịt bò xay nhuyễn.

Thế là đủ rồi!

Mắt cô nàng sáng lên, nhanh nhảu chạy đi xào mì thịt bò sốt cà băm. Tất nhiên là, cô không định ăn trọn một mình. Làm xong, cô vui vẻ nhắn tin sang báo trước với ai kia:

-     Này, chuẩn bị chén đũa đi, tớ mang mì xào sang cho cậu. 

Bên kia rất nhanh liền phản hồi:

-     Lại nữa rồi, tớ biết tự lo mà. Cậu chỉ cần lo cho mình là ổn.

Thư Uyển nhìn màn hình, cười tủm tỉm. Lần nào, Kha cũng đem ngữ điệu này ra để “xua đuổi” cô. Và thực tế, nó không hề hiệu quả.

-     Nhưng tớ đã nấu rồi.

Cô chờ đợi một tin nhắn quen thuộc từ anh, đại loại là lỡ rồi thì tớ sẽ ráng ăn giúp cậu hoặc một ý gì tương tự như thế. Nhưng lần này, phản hồi của Tạ Kha không hề giống:

-     Tớ đang ăn pizza.

Để làm bằng chứng, anh không quên chụp phần ăn còn dang dở. Thư Uyển nhìn vào tấm hình. Có cánh tay anh, và cánh tay một người phụ nữ khác. Cố nén nỗi bất an, cô hỏi anh:

-     Không thích pizza mà, sao lại ăn?

Anh nhắn lại cô:

-     Đang tăng ca, mà lại có nhân viên ở đó. Gọi thức ăn nhanh đến là gọn nhất.

Cô khép hờ đôi mắt. Hóa ra, đôi bàn tay kia là của cô ấy. Cũng phải rồi, cấp dưới đắc lực của anh, ngoài Giai Mẫn ra thì còn ai? Họ đang làm việc cùng nhau. Họ đang ăn cùng nhau. Lòng Thư Uyển bị lấp đầy bởi nổi chua xót. Anh, sẵn sàng ăn những thứ mình không thích vì cô gái đó…

Mì xào đã được chất gọn trong ca-men đã không còn ý nghĩa. Thư Uyển cười cười, nhưng đôi mắt đẹp đượm buồn. Có lẽ, cô nên học cách làm mọi thứ một mình ngay từ bây giờ.

Khẽ thở dài, Thư Uyển cầm đũa, cố gắng ăn hết phần ăn hai người đã chuẩn bị. Mới được một nữa, cô đã thấy no căng. Chỗ còn lại, cô chỉ còn cách cất vào tủ lạnh. Bỏ đi thì tiếc quá!

Và sáng hôm sau, có một người bị danh tướng Tào Tháo hỏi thăm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play