Vừa lúc tin nhắn được rời đi, người bên kia đã không còn online nữa. Thư Uyển cắn môi, mặt nghĩ ngợi. Cô vốn muốn nhờ Nhã Nghi tìm một ít truyện để đọc, sẵn tiện tìm tư liệu để viết cho xong kịch bản kia. Thật sự thì cô không thể nghĩ ra cái gì cả, chỉ còn cách sao chép chi tiết của người khác thì may ra hoàn thành được.
Uyển, mày nghĩ gì vậy. Sao chép chi tiết là đạo văn đó!
Cô hốt hoảng nhận ra ý nghĩ điên rồ của mình. Làm sao cô lại muốn đạo văn được cơ chứ! Đó là một việc làm rất khốn nạn. Còn nhớ cái lần mà Hạ Lan Thy đã làm điều đó với tác phẩm của cô, thật kinh khủng. Không, cô không thể làm thế!
Mọi người thường biết đến đạo văn qua các hành vi sao chép một số câu, thậm chí là một đoạn văn trong các tác phẩm khác. Nhưng là một người cầm bút, Thư Uyển vẫn biết đến cái gọi là đạo văn bậc cao. Sao chép ý tưởng cũng là đạo văn, và nó khó bị phát hiện hơn rất nhiều lần so với việc sao chép từ ngữ. Có phát hiện cũng chẳng làm gì được, vì đôi khi các tác giả vẫn trùng ý tưởng với nhau…
“Không đâu, mình sẽ không đạo ý tưởng của người ta đâu. Mình chỉ tham khảo một chút, một chút thôi, phần còn lại sẽ tự nghĩ.”
Thư Uyển trấn an bản thân bằng cách tự lừa dối. Cô chỉ không muốn làm anh thất vọng cũng như không muốn kết thúc việc sáng tác văn chương. Ích kỷ, cô sẽ tự cho phép mình ích kỷ một lần này. Cô đã mất anh rồi, cô không muốn ngừng luôn cả việc viết.
Đúng lúc này, cô nhận được tin nhắn của một người lạ. Đó là tin nhắn của một cô bé tuổi vừa mười lăm. Cô bé đã dành rất nhiều dòng để tự giới thiệu bản thân cũng như hi vọng nhận được sự giúp đỡ từ cô – người cô bé hâm mộ nhất. Kèm theo đó là một file truyện tự sáng tác, nhờ cô xem qua.
Với mớ cảm xúc rối bòng bong, Thư Uyển mở truyện ra đọc lướt. Vừa xem vài dòng, cô đã phải quay lại đọc cẩn thận từng chữ vào. Dù câu văn còn rất ngô nghê, những lỗi cơ bản thì vẫn còn nhiều lắm nhưng cảm xúc chân thành trong từng con chữ dễ dàng chạm đến trái tim của Uyển. Rồi cô phá lên cười, đây đúng là thứ cô cần rồi.
Sự xuất hiện đúng thời điểm của cô bé này khiến Thư Uyển muốn làm người xấu hơn bất cứ bao giờ. Cuộc đời đáng hận này đã dạy cô đừng sống lương thiện. Ngẫm nghĩ một chút, cô bắt đầu viết nhận xét để gửi sang cô bé kia. Trước hết là chê, Thư Uyển cố ý lơ đi những điểm sáng trong tác phẩm mà chăm chăm vào những lỗi còn sót lại. Cuối cùng, cô lại nói vài câu an ủi, và khuyên cô bé kia đừng nên cho mọi người xem những tác phẩm chưa hoàn chỉnh thế này. Phải tập viết nhiều hơn, rèn dũa cho tác phẩm nhiều hơn rồi hãy đem ra cho mọi người thưởng thức.
Thế là tạm ổn. Cô có tám phần nắm chắc rằng con bé này sẽ không đem câu chuyện nó sáng tác gửi cho người khác xem. Nhưng để đảm bảo, Thư Uyển bắt tay ngay vào việc sửa chữa. Chỉ cần làm khâu này thật cẩn thận, người khác sẽ rất khó nhận ra.
Giữ lại những chi tiết đặc sắc, chỉnh sửa lại mốc thời gian cho hợp lí hơn, diễn đạt lại những đoạn văn còn thô ráp. Vẫn chưa đủ. Thư Uyển ngẫm nghĩ, rồi quyết định thay đổi ngôi xưng. Từ một câu chuyện được thuật ở ngôi thứ ba thông thường, cô chuyển sang ngôi thứ nhất với nhiều nhân vật. Mỗi người trong câu chuyện kể lại, tạo thành những mảnh ghép lí thú cho một bức tranh đa sắc màu.
Dẫu cảm xúc không còn nhưng bản năng con chữ còn đó, chẳng bao lâu sau, Thư Uyển đã làm xong. Nhìn tác phẩm đã đổi thịt thay da, cô mỉm cười mãn nguyện. Tin rằng có đưa đến trước mặt tác giả gốc thì con bé cũng không nhận ra được nữa.
Mà có nhận ra thì đã sao? Con bé có nói cũng chẳng ai tin. Giữa một tác giả nổi tiếng và một cô bé còn đi học, cán cân dư luận nghiêng về ai thì không cần nói cũng biết. Thư Uyển chợt thừ người, cô nhớ đến mình cũng từng rơi vào hoàn cảnh đó. Nhưng rồi, cô hạ quyết tâm. Không thể trách cô, có trách cũng chỉ trách xã hội này tàn nhẫn. Không là cô thì cũng sẽ có những người khác dồn con bé đến chân tường mà thôi. Hi vọng sẽ bị hủy hoại, niềm tin sẽ bị dập tắt. Cuộc sống này vốn tàn nhẫn như thế!
Màn hình chợt chớp động, là Nhã Nghi nhắn tin sang:
“Tớ đây Uyển. Rất sẵn sàng giúp cậu.”
Giúp cô ư? Vấn đề của cô làm sao Nhã Nghi giúp được đây. Gửi vài tin nhắn cho có lệ, Thư Uyển không khỏi suy nghĩ miên man. Số mệnh cứ như trêu đùa cô vậy, muốn yên ổn cũng không thể. Trong những năm qua, cô chẳng làm gì hại người hại đời, ấy vậy mà hạnh phúc giản đơn cũng không có. Một trận tai nạn giao thông phá đi hạnh phúc gia đình. Một ông anh họ biến thái phá nát cả tương lai, tình yêu và sự nghiệp. Cô đâu xứng đáng phải chịu những điều khủng khiếp như thế?
Ngồi soạn mail định gửi cho anh, Thư Uyển không khỏi do dự. Suốt chừng ấy năm, cô luôn coi văn chương là lãnh địa thần thánh trong cõi lòng mình. Cô không muốn những dối trá vấy bẩn nó. Nhưng cô cũng không muốn ngừng viết...
Giữa lúc nội tâm của Uyển đang có một trận tranh đấu dữ dội, một giọng nói quái dị vang lên trong đầu cô:
“Ngươi có muốn sở hữu hạnh phúc không?”
Thư Uyển đã sớm quen, bởi vì đây không phải là lần đầu tiên cô nghe được giọng nói này. Từ lúc còn học cấp ba, mỗi lần nhìn Kha thì cô đều nghe được những âm thanh khuyên cô từ bỏ, hoặc đôi khi là chỉ rõ khoảng cách giữa cô và anh. Cô chỉ nghĩ rằng, âm thanh này là chính cô tự cảnh tỉnh mình ý thức mọi chuyện.
Thư Uyển đờ đẫn, lẩm bẩm câu nói kia:
"Sở hữu hạnh phúc ư?"
Rồi cô nghe thấy tiếng cười, một tiếng cười quái dị:
"Đúng vậy."
Cô muốn hạnh phúc, ai trên đời này mà không muốn hạnh phúc! Như hiểu được ý nghĩ kia, giọng nói kì lạ kia lại tiếp tục:
“Thế thì cướp đi, cướp nó tự tay những kẻ khác.”
Thư Uyển giật mình. Đúng vậy, cô sẽ làm tất cả để có được những thứ mình muốn. Bàn tay run rẩy của cô vơ lấy chuột máy tính, nhấn nút gởi đi. Làm xong một điều sai, trên môi lại nở nụ cười quái dị.
Đã biết lương thiện sẽ chẳng có được hạnh phúc, thế thì sao cô không thử làm kẻ xấu xa?
- - - - - - -
Đang ngồi kiểm tra mail, Tạ Kha phát hiện tin nhắn của Uyển. Anh hơi kinh ngạc, cô hoàn thành nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của anh. Cô gái kia thường bảo viết xong sẽ cảm thấy nhẹ lòng, nên chắc cô cũng đã có được những giây phút an yên sao chừng ấy chuyện. Nở nụ cười hiền hòa, Tạ Kha hít thở thật sâu.
Rồi anh bắt đầu đọc thử tệp tin cô gửi. Ngay từ lúc Thư Uyển mới viết, anh đã là người đọc đầu tiên. Cũng lâu rồi anh không có dịp đọc những trang viết của cô ấy, nhưng anh biết, nó sẽ hấp dẫn như chính chủ nhân của nó.
Những ý nghĩ vẩn vơ của Tạ Kha nhanh chóng trôi đi, bởi tâm tư của anh đã đồng hành cùng từng câu chữ. Truyện ngắn này như có một ma lực cuốn hút lấy anh, khiến anh không thể ngừng lại một phút giây nào. Vẫn là giọng văn ấy, có nét dịu dàng và mềm mại rất riêng của Uyển. Nhưng đọc xong, anh chợt nhíu mày. Truyện ngắn này hình như tươi tắn quá mức rồi?
Thử tưởng tượng ra biểu cảm của cô khi viết, mày anh nhanh chóng giãn ra. Chắc cô đã cười không ít lần trong khi viết, nên truyện này mới sáng sủa như vậy. Mà được thế thì quá tốt, anh luôn mong cô cười tươi. Những nụ cười hồn nhiên như lúc cả hai vẫn còn đi học vậy…
Với lối lý giải như thế, Tạ Kha tin rằng tâm trạng cô cũng đã khá. Có lẽ, cuối cùng cô cũng nghĩ thông. Nhìn điện thoại, anh thở dài, đã vài ngày không dám nhắn tin vì sợ làm cô thêm bực. Cuối cùng anh cũng không nhịn được mà gửi cho cô một tin:
“Truyện cậu viết rất tuyệt đấy Uyển.”
Rồi anh gửi truyện này sang cho Trần Ấn và Giai Mẫn. Họ cũng cần xem để biết chuẩn bị thế nào.
Ngoài trời, gió bắt đầu gợn lên, chuẩn bị cho một trận cuồng phong vạch trần mọi thứ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT