Trước lúc bắt đầu phiên tòa phúc thẩm, Thư Uyển bỗng quay sang hỏi người cạnh bên.
- Chắn chắn rồi.
Anh không để cô bé này thua, và Kha, chắc chắn cũng không để chuyện đó diễn ra.
Thư Uyển không biết, và có lẽ cũng không bao giờ biết, để phiên tòa này diễn ra vào ngày hôm nay, Kha đã âm thầm vận dụng rất nhiều nhân mạch. Nói thẳng ra, cha mẹ của Hạ Lan Thy đâu đơn giản để đứa con gái duy nhất của mình vướng vào vòng lao lý. Họ đã bịt miệng truyền thông, thậm chí còn tìm cách để trì hoãn phiên tòa này. Theo quy định của pháp luật thì thời gian chờ xử lí của một vụ kiện có thể trì hoãn từ một đến hai tháng kể từ ngày nhận hồ sơ, nên nếu làm cho mọi thứ trì trệ thì với họ không phải là chuyện quá khó. Và trong khoảng thời gian đó, họ có thể làm nhiều chuyện khác.
Ví dụ như, xử lí Thư Uyển chẳng hạn.
Và kể ra, họ cũng thật là không may mắn. Bởi vì, họ không hề biết đến sự tồn tại của Tạ Kha.
Để phiên tòa diễn ra đúng quy định, những thủ tục bắt đầu một phiên tòa được diễn ra. Lạc Vũ cẩn thận lắng nghe, rồi trên môi hiện lên nụ cười nhạt. Đợi khi các thành phần tham dự được đọc xong, Lạc Vũ xin được ý kiến, và thẩm phán nhanh chóng chấp thuận.
- Mời luật sự bên nguyên cáo.
Giọng nói uy nghiêm của thẩm phán vang lên. Nhanh nhẹn đứng dậy và không quên nở nụ cười tự tin với luật sư phía đối phương, anh nói:
- Thưa hội đồng xét xử, để bảo vệ quyền lợi của thân chủ tôi, tôi đề nghị thay đổi bà Mai Anh Xuân bên bồi thẩm Đoàn. Theo tôi được biết, bà ấy là dì ruột của bị cáo, và tôi cho rằng việc bà ấy tham gia xét xử sẽ ảnh hưởng đến sự công bằng của phiên tòa.
Thủ đoạn ngu dốt như vậy mà cũng đem ra, xem Lạc Vũ anh là người ngu hay sao?
Bên dưới vang lên một trận xì xào, người đàn bà vừa được gọi tên sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Vị thẩm phán nọ gật đầu ra quyết định:
- Bổn tòa chấp nhận yêu cầu của luật sư bên nguyên.
Năm phút sau, một người khác đã được mời vào thay vị trí. Xác nhận không còn vấn đề gì nữa, phiên tòa chính thức bắt đầu.
- Mời cô Lâm Thư Uyển.
Ngay lập tức, Thư Uyển đứng dậy. Lấy hết bình tĩnh, cô nhìn thẳng vào mắt của vị thẩm phán trên cao. Sợ gì chứ, cô đang nói sự thật! Và câu hỏi của hội đồng xét xử dành cho cô nhanh chóng được đọc lên:
- Nguyên đơn muốn kiện ai, về tội gì?
- Tôi muốn kiện bà Trần Kiều Lam, biên tập viên của công ty sách Ánh Dương và cô Hạ Lan Thy về việc chiếm đoạt quyền sở hữu trí tuệ.
Hít thật sâu, Thư Uyển đáp.
- Nếu nguyên đơn thắng kiện, cô muốn được bồi thường ra sao?
Vẫn là những câu hỏi rất quy chuẩn của một phiên tòa. Đã nghĩ từ rất lâu, cô lập tức đáp chẳng có chút chần chờ:
- Thưa quý tòa, tôi muốn thu hồi và tiêu hủy toàn bộ số sách mà bên bị cáo đã xuất bản, đính chính trước báo giới, truyền thông rằng tôi mới là tác giả thật sự, chịu toàn bộ chi phí của vụ kiện cũng như những tổn thất về kinh tế mà tôi gánh chịu dựa trên doanh số sách.
Vị thẩm phán gật đầu, lại tiếp tục:
- Mời nguyên đơn trình bày trước tòa lý do gì mà bản thảo của cô lại lọt vào tay hai bị cáo và bị họ sử dụng trái phép.
Tay của Thư Uyển nắm chặt lại, từ tốn đáp:
- Sau khi viết xong quyển sách “Thương Yêu”, tôi có gửi một phần bản thảo đến cho công ty xuất bản sách Ánh Dương để tìm cơ hội ra mắt cho tác phẩm của mình. Vào ngày 15/6, tôi gặp đại diện công ty Ánh Dương là bà Trần Kiều Lam để thỏa thuận kí hợp đồng xuất bản sách, và đã xem bản thảo đầy đủ do tôi mang đến. Nhưng bà ấy đưa đề nghị là sẽ thảo luận với công ty là sẽ cho tôi mức nhuận bút cao hơn, vì chất lượng của quyển sách này rất cao. Trong lúc tôi sơ suất, bà ấy đã cầm toàn bộ bản thảo trở về và sau đó, tôi phát hiện quyển sách của mình được xuất bản với cái tên “Ánh Bình Minh” và đề danh một tác giả khác.
Thẩm phán gật đầu, rồi lại tiếp tục đặt câu hỏi:
- Mời bị cáo Trần Kiều Lam, bị cáo có ý kiến gì về lời nói của nguyên đơn?
Thư Uyển nhìn bà ta, mắt hiện quầng thâm, gương mặt tiều tụy, đâu còn vẻ đoan trang đáng tin của hôm mới gặp. Nhưng ngữ điệu của bà ta vẫn còn kiên quyết lắm:
- Thưa quý tòa, nguyên đơn vu quan cho tôi ạ. Tôi đã nhận được bản thảo quyển sách “Ánh Bình Minh” từ chính tay cô Hạ Lan Thy, và tôi đánh giá rất cao nó. Chẳng có lý do gì mà tôi phải cướp sáng tác của nguyên đơn cả!
Quan tòa lại tiếp tục mời người còn lại. Hạ Lan Thy thút thít trước tòa, rồi nói bằng cái giọng của kẻ bị bắt nạt:
- Thưa tòa, tôi đã bắt đầu viết quyển sách “Ánh Bình Minh” bắt đầu từ năm lớp 12. Gần ba năm tâm huyết của tôi, quyển sách mới hoàn thiện được. Bạn bè tôi đều có thể làm chứng về vấn đề này. Tôi không hề cướp tác phẩm của nguyên đơn.
Luật sư đại diện của Hạ Lan Thy cũng đứng dậy ngay:
- Kính thưa quý tòa, cho phép tôi được mời bạn của nguyên chủ tôi để làm nhân chứng cho những gì cô ấy nói.
- Bổn tòa đồng ý.
Thư Uyền nhìn Lạc Vũ, nét mặt hơi căng thẳng. Anh ra hiệu cho cô yên tâm, tiếp tục xem diễn biến tiếp theo.
Ngay sau đó, có vài người tự xưng là bạn của Hạ Lan Thy xác nhận lời nói của cô ta là thật. Họ đã nghe cô ấy nói về một quyển sách tên “Ánh Bình Minh” từ nhiều năm. Để làm bằng chứng, có người còn trình lên quan tòa một tin nhắn điện thoại đã được gửi từ hơn hai năm trước.
Rồi thẩm phán lại hỏi:
- Bên nguyên có ý kiến gì không?
- Thưa quý tòa, những lời nói của các nhân chứng đều rất xác thực, thậm chí còn có chứng cớ để chứng minh nữa.
Nói bằng giọng chịu phục, nhưng Lạc Vũ đột ngột chuyển giọng:
- Thế nhưng, tôi xin hỏi các nhân chứng đã có ai được đọc tác phẩm “Ánh Bình Minh” hay chưa?
Một trong các người làm chứng nhanh chóng đáp lời:
- Quyển sách vừa xuất bản, tôi đã mua đọc ngay.
Anh lặp tức cắt ngang:
- Tức là chưa ai từng được đọc “Ánh Bình Minh” trước ngày xuất bản?
Nhóm nhân chứng lập tức im lặng. Đúng là họ chưa được Hạ Lan Thy cho đọc trước bất kì trích đoạn nào, cô ta luôn bảo sách còn đang trong giai đoạn hoàn thiện và muốn để họ nhìn thấy tác phẩm hoàn chỉnh nhất.
Tạm thắng thế, anh nhanh chóng tiến lên:
- Thưa quý tòa, tôi xin phép trình lên cho toàn thể mọi người xem một đoạn video.
Trần Kiều Thanh cảm thấy nguy cơ đến gần kề. Quả nhiên, trên màn hình hiện lên cảnh bà ta và Thư Uyển gặp mặt tại quán cà phê, còn có cả cảnh trao bản thảo. Gương mặt của bà ta lập tức tái đi.
- Bị cáo có ý kiến gì về đoạn phim kia không?
Chết tiệt, sao con nhỏ đó lại có thể lấy được video từ quán Night cơ chứ! Nhưng đúng rồi, phim không có tiếng, mình có nói sao cũng không ai xác nhận được gì. Tự tìm được cách biện bạch, bà ta nhanh chóng bịa ra:
- Thưa quý tòa, đúng là nguyên đơn có đưa cho tôi xem một bản thảo của cô ta. Nhưng qua quá trình đọc lại, tôi cảm thấy không phù hợp với tiêu chí của công ty nên đã từ chối…
Thư Uyển la lên:
- Bà nói dối!
Thẩm phán nhìn cô, trừng mắt:
- Mời nguyên đơn bình tĩnh.
Như có chuẩn bị sẵn, Lạc Vũ vỗ vai trấn an cô, rồi mỉm cười nói với quan tòa:
- Xin quý tòa cho phép tôi mời một chuyên gia đọc ngôn ngữ môi vào để phiên dịch lại cuộc đối thoại của hai người trong đoạn phim.
Quan tòa gật đầu:
- Bổn tòa đồng ý.
Người chuyên gia kia xuất hiện, bắt đầu dịch lại từng đoạn. Có đôi chỗ, ông còn đề nghị Lạc Vũ tua lại vì sợ mình đọc sai. Đến một đoạn, anh đột ngột ra hiệu ông dừng:
- Thưa quý tòa, mời quý vị lật quyển sách Ánh Bình Minh trang 53. Và xin quý vị nhìn kĩ, xem đoạn số hai trong trang này có giống với những gì mà ông Hà Anh – chuyên gia ngôn ngữ môi vừa dịch lại hay không.
Rồi anh mời vị chuyên gia kia đọc lại một lần nữa. Sắc mặt của những người xử kiện nhanh chóng thay đổi, bởi vì nội dung của chúng gần như trùng khớp nhau.
- Phản đối, tôi nghi ngờ nội dung của ông Hà Anh dịch lại là không căn cứ. Ông ta có thể đã kết hợp với bên nguyên đơn để vu oan thân chủ tôi.
Lạc Vũ cười, nhìn luật sư phe đối thủ đã nóng giận đến sắp bóc khói trên đầu, khẽ cười:
- Thưa, tôi biết ngụy tạo bằng chứng là sẽ bị treo bằng luật sư, đâu dại gì mà làm thế. Và nếu nghi ngờ, anh hoàn toàn có thể mời một vị chuyên gia ngôn ngữ môi khác về thẩm định trong lần kháng cáo tiếp theo.
- Và thưa quý tòa, xin phép cho tôi mời thêm một nhân chứng nữa.
Thẩm phán chấp nhận. Thư Uyển cũng giật mình. Anh Lạc Vũ không hề nói trước với cô là sẽ có người làm chứng trong phiên tòa hôm nay. Rồi cô xoay người lại, và cô trông thấy anh.
- Thưa quý tòa, tôi tên Tạ Kha, là bạn của Thư Uyển và hiện tại đang làm nghề kinh doanh. Tôi xin làm nhân chứng cho quyển sách của cô ấy, vì tôi cũng đã biết về sự tồn tại của quyển sách này từ lâu rồi.
Đại diện bồi thẩm đoàn vặn hỏi:
- Thế anh có chứng cứ gì không?
Tạ Kha mở máy laptop lên, đưa đến trước mặt quan tòa và các vị bồi thẩm đoàn. Bên trong đó là một bức email được gửi cách đây hai năm.
- Có lẽ Thư Uyển cũng không còn nhớ, nhưng đây là bản thảo đầu tiên của “Yêu Thương”. Dù có một số khác biệt về từ ngữ và một số chi tiết, nhưng nó cũng đủ để chứng minh rằng tác giả của quyển sách này là ai.
Những kí ức mơ hồ thoáng hiện lên trong đầu Thư Uyển. Hình như lúc đó, cô vừa viết chưa được đã hào hứng ép buộc anh xem và góp ý cho mình. Cô, thật sự đã quên mất, vậy mà anh nhớ…
Trong lúc cô chìm đắm vào những ý nghĩ riêng, Lạc Vũ và luật sư phe đối phương cũng đã tranh cãi nảy lửa. Cuối cùng, anh đưa ra kết luận:
- Thưa quý tòa, tôi cũng biết là luật về tranh chấp quyền sở hữu trí tuệ đến nay vẫn còn rất nhiều điều mập mờ chưa rõ. Thế nhưng, với những bằng chứng mà mình đưa ra, tôi mong quý tòa trả lại công bằng cho thân chủ tôi.
Chiếc búa của thẩm phán gõ xuống:
- Mời bồi thẩm đoàn nghị án. Mọi người có thể nghỉ ngơi trong chốc lát trước khi tòa tuyên án.
Thư Uyển lúng túng đứng dậy, bước ra phòng xử án để hít thở chút không khí trong lành. Tạ Kha không nhanh không chậm đi đến bên cạnh, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô:
- Đừng lo.
Mặt cô đỏ ửng, nhanh chóng rụt tay lại rồi bỏ chạy. Lạc Vũ cũng vừa bước ra, trông thấy thì bật cười:
- Vậy mà nói không có ý gì.
Anh nhún vai:
- Vừa mới nhận ra cách đây vài hôm, giờ đang đeo đuổi, nhưng cô ấy chưa chịu.
Uyển, giờ anh mới hiểu những gì mà em đã âm thầm chịu đựng trong suốt những năm tháng đó, để giữ gìn tình yêu của chúng ta. Và giờ, đến lượt anh chờ em tin vào tình yêu của anh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT