Vu Hảo không định im miệng, trái lại càng tố cáo dữ hơn, cô đung đưa đầu hỏi Hướng Viên ở đối diện đang ngây người như phỗng: “Em nói xem, anh trai em có đáng giận không chứ, sao lâu thế rồi mà không liên lạc với chị? Chị nghe Trần Thụy nói, thật ra bên kia không nghiêm khắc như thế, vẫn có nhiều thời gian nghỉ, chẳng lẽ không có điện thoại thì anh ấy không thể mượn điện thoại của Từ Yến Thời để liên lạc với chị được à? Anh ấy không biết người khác nhớ mình lắm hả…”
Trong quán bar lờ mờ, mấy ngọn đèn trên tường chỉ phần nào tô điểm thêm cho vẻ âm u trong phòng khách. Triệu Đại Lâm và Hướng Gia Miện đã nằm bò ra bàn ngủ ngon lành, Gia Miện ngáy khò khò, còn Triệu Đại Lâm đưa tay tát anh ta trong lúc mơ màng, để lại năm dấu tay đỏ bừng, hùng hổ nói: “Đồ đàn ông xấu xa.”
Gia Miện vẫn không hay biết gì, há miệng ngủ say.
Hướng Viên nhìn người đàn ông đứng gần đấy, gương mặt lạnh băng. Không biết anh đã cởi áo khoác xuống vắt lên thành ghế từ lúc nào, trên người chỉ mặc mỗi áo thun trắng quần dài, đơn giản nhưng gọn gàng.
Anh tựa nửa người vào ghế salon ở bàn bên, không nhìn bên này, cúi đầu mở miệng chạm đầu lưỡi vào quai hàm, trông như đang lâm vào trầm tư.
Nhìn phản ứng này, Hướng Viên biết Lục Hoài Chinh đã giận Vu Hảo thật rồi, nhưng kỳ lạ là, cô vợ mới cưới trước mặt đây vẫn còn không biết mình chọc giận anh điều gì.
Hướng Viên thử thăm dò: “Chị dâu nè, trước khi anh em đi, có phải hai người gây gổ với nhau không?”
Thứ Vu Hảo đang ôm chính là vận mệnh của Gia Miện, ấy ấy không phải, là chai rượu Mỹ đắt tiền, hẳn cũng mười mấy năm rồi. Hồi Tết mấy anh Lục Hoài Chinh dỗ mấy cũng không chịu mở, kết quả tối nay lại bị chị Triệu dụ được, Hướng Viên len lén lau mồ hôi cho anh trai.
Nghe thấy Hướng Viên hỏi vậy, Vu Hảo nghiêng đầu cẩn thận ngẫm nghĩ, mắt tròn xoe vô tội: “Không có mà.” Dừng một lúc, bỗng cô nói: “Có điều tụi chị có đánh nhau.”
Hướng Viên giật mình: “Đánh nhau?”
Vu Hảo say quắc cần câu, nhắm mắt gật đầu nói: “Đúng thế, là đánh nhau, anh ấy cởi đồ chị, chị cởi đồ anh ấy, rồi bọn chị đánh nhau trên giường, anh ấy đâm chị mười lần… mười lần.” Nói tới đây, cô *ợ* một tiếng, tự tin vỗ ngực nói, “Hức, chị có thể chịu được, tới mười lần nữa cũng không thành vấn đề.”
Hướng Viên là ai chứ, cô àng từng xem rất nhiều phim 18+, Vu Hảo chỉ nói một chút là cô đã hiểu ra ngay, thậm chí đến cảm giác hình ảnh cũng mường tượng ra được. Cô bất giác nhìn người đàn ông ở phía sau, Lục Hoài Chinh đã không nhịn nổi nữa rồi, sải bước đi qua.
Hướng Viên che mắt quay đầu đi, không dám nhìn thẳng người đàn ông sắp phát nổ này.
Đợi anh đi tới trước mặt, Hướng Viên tự động nhích sang một bên, chừa ra chỗ trống ở đối diện Vu Hảo.
Vu Hảo nhắm mắt lảo đảo, ôm chai rượu vào người, đầu gác lên đấy chu miệng nói: “Nói gì mà thích chị chứ, nói dối, nhận giấy kết hôn rồi, biết chị chạy không khỏi liền bắt đầu thờ ơ chị, quân hôn thì có gì hơn người đâu, ly hôn, chị ly hôn đây, cho anh ấy tức chết.”
Hướng Viên không nỡ nhìn nữa, rất muốn lau mồ hôi cho chị ấy, lại sợ Lục Hoài Chinh nghĩ nhiều, bèn thấp giọng nói: “Anh, anh cũng hiểu mà, do chị dâu nhớ anh quá thôi.”
Lục Hoài Chinh không tỏ vẻ gì.
Hướng Viên cố kéo lại hình tượng cho Vu Hảo: “Thật đấy, trong thời gian không có anh, xảy ra nhiều chuyện…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Lục Hoài Chinh cười lạnh ngắt lời: “Em không cần phải giải thích cho cô ấy. Cô ấy có bản lĩnh lắm, không liên lạc hai tháng đã muốn làm anh tức chết rồi, sau này nếu anh đi làm nhiệm vụ sáu tháng nửa năm, không phải cô ấy sẽ lật trời lật đất luôn sao?”
Hướng Viên vội bảo: “Không phải đâu anh, anh hiểu lầm chị ấy thật rồi…”
Bỗng lúc này, người đối diện lên tiếng, “Ấy?”
Cả hai đồng loạt ngẩng đầu nhìn sang.
Không biết Vu Hảo đã mở mắt từ lúc nào, ôm chai rượu nhìn Lục Hoài Chinh cười hề hề, cô vui vẻ chép miệng bảo, “Em phát hiện, lần nào em đi uống cũng có thể thấy anh nha.”
Nói rồi, cô quay sang hỏi Hướng Viên: “Hướng Viên, em có thấy không? Chồng chị đấy.”
Hướng Viên thở dài, nghĩ bụng, cuối cùng cũng chịu nhận ra rồi, vừa định nói là “đúng thế, chồng chị đến từ lâu rồi” thì đã thấy cô quay ngoắt đi, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Lúc nhớ anh thì không xuất hiện, lúc không xuất hiện lại xuất hiện, giờ mà xuất hiện đúng là dọa chết mình. Ảo giác cũng đáng sợ quá đi.”
Rồi cô mở mắt, phát hiện trước mặt vẫn là anh, còn đang trợn mắt nhìn mình.
Vu Hảo cau có, “Anh còn trừng em à?”
Cô cũng trừng lại, nhưng lại cảm thấy không đủ bèn vươn người về phía trước, dùng ngón trái và ngón cái béo má Lục Hoài Chinh, còn vẫy vẫy: “Anh dựa vào đâu mà trừng em!”
Hướng Viên thực sự không dám nhìn sắc mặt của Lục Hoài Chinh nữa, “Anh, anh nhịn chút đi, tối nay chị dâu say rồi, vợ chồng anh đầu giường đánh nhau cuối giường làm lành, không có gì là không qua được. Ông em gọi điện tới rồi, em phải về đây.”
Lục Hoài Chinh lạnh giọng: “Ngồi xuống!”
Bàn tay cầm túi xách run lên, Hướng Viên rụt cổ, đặt mông ngồi xuống.
Vu Hảo dừng lại, hết nhìn Hướng Viên lại nhìn Lục Hoài Chinh, mù mờ không hiểu: “Sao… sao lại biết nói thế này?”
Hướng Viên ôm chặt túi vào lòng, thấp giọng bảo: “Không tin chị sờ đi, còn ấm nữa đó.”
Vừa nãy không để ý, lúc này Vu Hảo bèn đưa tay ra sờ lại, rồi lần lên sờ luôn đầu anh, tóc ngắn đâm vào tay ngưa ngứa, xúc cảm rất chân thực, ngũ quan lạnh lùng, chính là dáng vẻ bình thường đây mà.
Hình như có chuyện đáng sợ nào đó xảy ra rồi.
Tim đập thình thịch, cô không dám tin, không dám tin một chút nào, tưởng rằng mình đang nằm mơ, “Lục Hoài Chinh?”
“Tỉnh rồi hả?” Người đàn ông cười nhạt.
“Anh… đến đây lúc nào?”
“Lúc em nói muốn ly hôn.”
Vu Hảo cắn môi không đáp, hơi nước dần dâng lên trong đáy mắt. Chớp một cái, giọt nước mắt to cỡ hạt đầu thi nhau rơi xuống. Hướng Viên ngồi bên nhìn mà há hốc mồm, diễn hay thật đấy, nước mắt nói đến là đến, khóc y hệt Mạnh Khương Nữ khóc đổ tường thành!
“Ai bảo anh hai tháng không liên lạc gì với em!”
Lục Hoài Chinh bực mình bật cười, “Anh đang làm việc.”
“Từ Yến Thời cũng làm việc, sao anh ta vẫn gửi được tin nhắn cho Hướng Viên?”
“Cậu ta không phải quân nhân.”
“Trần Thụy cũng là quân nhân đấy thôi, cậu ấy cũng có điện thoại về mà.”
“Vì anh không đem theo điện thoại.”
“Vì sao người khác đem được, còn anh lại không.”
“Vì anh không muốn đem theo.”
Vu Hảo ngẩn người, “Sao anh lại không muốn?”
Bỗng anh im lặng cúi đầu, một lúc lâu sau mới đứng lên, “Có muốn về nhà với anh không?”
“Đương nhiên muốn.” Cô đáp ngay.
Cuối cùng Lục Hoài Chinh cũng mỉm cười, cúi người bế cô lên.
Hơi thở ấm áp quen thuộc của anh truyền đến, cơ bắp toàn thân rắn chắc. Vu Hảo ngoan ngoãn đưa tay ôm cổ anh, tay lùa vào mái tóc đen nhánh, cảm giác quen thuộc ùa về.
Ôm Vu Hảo lên xe, Lục Hoài Chinh đưa những người khác về nhà đã mới thong thả lái xe về.
Suốt chặng đường anh chẳng nói chẳng rằng, mở cửa kính xe.
Bóng đêm dày đặc, tinh tú trên cao lấp lánh như những viên kim cương giữa màn trời. Lúc này đêm đã khuya, trên đường chẳng mấy xe cộ qua lại, chỉ lưa thưa vài chiếc phóng nhanh trên quốc lộ.
Vu Hảo rúc mình ở ghế phụ, tựa đầu lên cửa kính, tóc đón gió bay phấp phới. Gió vù vù thổi vào làm cô nhức cả đầu, nhưng cũng phần nào bớt say.
Đúng là nhìn anh nhìn mấy cũng không chán, dù là lúc im lặng, tức giận, lạnh lùng, hoặc là khi chuyện trò với người khác, dù nói bậy bạ hay tươi cười, mỗi một dáng vẻ đều rất mê người.
Vu Hảo cảm thấy mình say đắm quá rồi.
Cô tham lam nhìn anh, rồi dần dà hạ tầm mắt xuống, gió lùa vào ép áo dính sát ngực và bụng anh, làm nổi bất múi cơ săn chắc, bắp đùi mở rộng. Anh ngồi đấy, một tay điều khiển vô lăng, khuỷu tay kia chống dọc lên cửa sổ, nghiêm mặt nghiêng đầu.
Thỉnh thoảng lại kéo áo một cái, điều chỉnh tư thế ngồi.
Anh hơi nghiêng về một bên có vẻ chán chường. Đến lúc rẽ, anh đánh vô lăng một vòng rồi bất ngờ hỏi: “Đã tỉnh chưa?”
Gió thổi vù vù, Vu Hảo ngoái đầu lại, thấp giọng đáp: “Em không say, chỉ hơi nhức đầu thôi.”
Lục Hoài Chinh hạ tay xuống, cúi đầu đóng cửa sổ lại, tiếng gió bị ngăn lại ở ngoài xe. Trong nháy mắt buồng xe trở nên chật chội và yên tĩnh hẳn đi. Lúc bấy giờ cô mới nghe rõ, trong xe đang phát nhạc.
“Tình yêu như trời xanh mây trắng, trời đang quang đãng bất chợt đổ mưa, không có chỗ trú làm ta không kịp trở tay…”*
(*Lời bài hát Đáp Án.)
Vu Hảo cảm thấy lồng ngực như cộng hưởng với đại não, bất giác ngâm nga theo giai điệu.
Lục Hoài Chinh: “Em không say thật à?”
Vu Hảo vui vẻ đáp: “Không có.”
Phải, nhìn đức hạnh này thì say cái gì.
Lục Hoài Chinh với lấy túi xách của cô ở băng ghế sau, lục tìm điện thoại rồi ném qua, “Gọi cho bố mẹ em đi, nói tối nay đến ngủ nhà bạn.”
Vu Hảo cúi đầu, thấp giọng trả lời: “Không cần gọi, nhà em không có người.”
“Bố mẹ em đâu rồi?”
“Bố em đến vùng khác nghiên cứu rồi, còn mẹ…” Cô tựa đầu vào cửa suy ngĩ, “Về quê rồi, bà ngoại em bị bệnh, mẹ về chăm sóc.”
Lục Hoài Chinh đưa tay xoa đầu cô, “Bà ngoại bị gì?”
“Chức năng gan có vấn đề, nhập viện mấy ngày.”
“Quê em ở đâu?”
“Tuyền Thành, anh biết không?”
“Biết, ở phía Nam, anh nhớ là nằm gần Quảng Đông đúng không?”
Vu Hảo làm động tác bingo, vẻ say khướt hiện ra hết, “Chính xác.”
Lục Hoài Chinh cười cười, cất điện thoại đi, “Sao nhà em không đón bà ngoại lên Bắc Kinh?”
Vu Hảo lắc đầu, cô nhìn ra ngoài cửa sổ, thở dài hai hơi, “Bà ở quê quen rồi, không muốn đến Bắc Kinh.”
“Vậy đợi anh nghỉ phép rồi cùng về thăm bà nhé?”
Nghe thấy giọng anh nhỏ nhẹ, Vu Hảo *í* một tiếng, “Anh không giận nữa hả?”
Lục Hoài Chinh hắng giọng, nắm chặt tay lái, “Chuyện nào ra chuyện nấy, chuyện khác lát về anh tính sổ với em.”
Đến dưới lầu.
Lục Hoài Chinh xuống xe trước, lấy áo khoác ở ghế sau mặc vào rồi thuận tay cầm luôn túi xách của cô, lúc này mới mở cửa bên ghế phụ, một tay gác lên nóc xe, một tay cầm túi xách vịn lên cửa xe, cúi gập người xuống nhìn cô, “Đi được không?”
“Không đi được.”
Anh cười: “Vậy ôm em nhé?”
“Vâng ạ.”
Anh cúi người đến, Vu Hảo ngoan ngoãn vòng tay ôm cổ anh.
Lục Hoài Chinh bế cô ra, nhấc chân đóng cửa rồi khóa xe lại. Lần nữa cúi đầu nhìn cô gái nằm trong lòng đang dán mặt vào cổ anh như ôm báu vật, dùng sức dụi anh, nhiệt tình lấy lòng.
Nhưng anh đâu dễ lừa, lạnh giọng nói: “Ôm chặt thế làm gì hả?”
Vu Hảo chôn đầu vào cần cổ nóng bỏng của anh, “Anh nhỏ mọn quá đi.”
Anh không lên tiếng.
Cho đến khi mở cửa vào, Vu Hảo nghe thấy anh tự nhủ: “Bây giờ mới phát hiện hả? Chậm rồi.”
Trong nhà lạnh lẽo vì đã lâu rồi không có người ở, ánh trăng như nước chiếu xuống mặt đất càng khiến ta thêm rùng mình.
Lục Hoài Chinh đặt người xuống salon, quần áo bị cô kéo xộc xệch, áo khoác rơi nửa xuống bờ vai, vắt lên cánh tay, như mỹ nhân tắm nửa che nửa hở thời cổ đại. Không đợi Vu Hảo kịp nhắc nhở, anh đã nhún vai xốc lại áo khoác lên.
Bỗng cô chợt nhớ đến, trước kia lúc chơi bóng rổ anh cũng hay làm động tác này. Đồng phục bóng rổ hồi đó rất rộng, cổ áo xê dịch lung tung, mỗi lần anh làm động tác này là đám con gái đứng bên cạnh đều hét ầm ĩ.
Sau đó biết được động tác chiêu bài của anh, có người bắt chước nhưng không được tự nhiên như anh.
Lục Hoài Chinh thừa nhận, hồi trẻ ít nhiều gì cũng có lòng hư vinh, lúc ở sân bóng thấy có nhiều con gái thì không nhịn được ra vẻ đẹp trai, thế nên bình thường luôn âm thầm nghiên cứu những động tác gia tăng mỹ cảm cùng mức độ thưởng thức.
Khi đó cho là như vậy, nhưng suy cho cùng vẫn còn trẻ con lắm.
Bây giờ không còn nữa, lớn tuổi rồi, cảm giác những thứ đó chỉ là hư vô. Dần dà, hiện tại đến ra ngoài cũng lười tìm quần áo, vớ được bộ nào gần nhất thì mặc vào, cũng may vóc dáng không tệ, mặc gì cũng dễ nhìn, không đến nỗi quá tệ.
Quá để ý đến bề ngoài, chứng tỏ trong lòng không đủ mạnh.
Lục Hoài Chinh không bật đèn mà đi tới cửa sổ hút thuốc.
Anh kéo rèm lên, mở cửa ra, gió ùa vào. Đứng dựa bên cửa sổ, anh ngậm thuốc rồi bật lửa châm, ngọn lửa chập chờn trong gió đêm, làm nổi bật gương mặt lạnh lùng.
Lúc châm thuốc cũng nhíu mày, như thể có tâm sự rất nặng.
Vu Hảo cảm thấy tối nay tâm trạng của anh không tốt cho lắm.
Hút xong một hơi, anh nhả khói ra ngoài cửa sổ, dựa vào khung cửa nhìn cô, thấy Vu Hảo định đứng dậy thì nói, “Em ngồi đó đi, anh hút xong sẽ qua.”
“Em muốn ôm anh.” Vu Hảo nói.
Người đàn ông cúi đầu rảy thuốc vào gạt tàn, nhìn ra ngoài khung cửa lạnh nhạt nói: “Đợi một lát.”
“Anh khó chịu hả?” Cô hỏi.
Anh vẫn không nhìn cô, cầm thuốc mãi không hút, nghe thấy lời cô thì mới như sực tỉnh, ngón trỏ phẩy nhẹ tàn thuốc rơi xuống, lúc này mới đưa thuốc lên miệng, “ừ” một tiếng, lại sợ cô nghĩ nhiều bèn nói: “Không liên quan gì đến em.”
“Không phải hả, em tưởng anh còn giận em chuyện nói muốn ly hôn.”
Anh cười tự giễu: “Đúng là giận thật, anh còn đang nghĩ phải làm sao để em bỏ hẳn cái suy nghĩ muốn ly hôn này đây.”
Cô vội nói, “Không cần đâu, em tự bỏ rồi, em cũng xóa post trên weibo rồi.” Nói xong còn giơ điện thoại lên.
Anh quay qua nhìn cô, mắt lóe lên vẻ đùa cợt, “Còn đăng lên wechat nữa cơ à?”
Anh vốn đâu có thấy được.
Vu Hảo thật muốn tự tát mình.
Lục Hoài Chinh lại nhìn đêm đen ngoài kia, thở dài thườn thượt, “Em như thế, làm sao chúng ta tiếp tục được nữa?”
Anh hút thuốc xong, đút tay vào túi rồi đi qua, ngồi xuống ghế đối diện Vu Hảo, hai chân mở ra ngả người ra sau, mắt nhìn thẳng không chút né tránh: “Nếu sau này anh làm nhiệm vụ đi biệt sáu tháng nửa năm không có tin, thì làm thế nào?”
Vu Hảo ấm ức, “Thì cỏ mọc luôn trên đầu em rồi.”
Lục Hoài Chinh tiện tay cầm gối ném qua, không trúng mà rơi ngay sát bên cạnh.
Còn có tâm tình làm trò đùa.
Anh cúi đầu mím môi, thoáng trầm ngâm, “Có phải em cảm thấy gả cho anh uất ức lắm không? Thật ra con người anh rất dễ nói chuyện, chúng ta cũng biết nhau nhiều năm thế rồi, em hẳn phải hiểu anh mới pải, em làm ầm thế nào cũng được, nhưng đừng đụng đến ranh giới cuối cùng của anh, có mấy lời, đàn ông nghe nhiều sẽ tưởng thật, em biết chưa?”
Vu Hảo trợn tròn mắt nhìn anh.
Lục Hoài Chinh vẫn duy trì vẻ nghiêm túc, chưa bao giờ nghiêm trọng như vậy cả. Tuy bình thường anh có vẻ ngang tàng, nhưng trong mắt luôn đầy bao dung, biết tôn trọng mọi người. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh nhìn mình như thế, trong ánh mắt kia là vẻ nghiêm túc và thẳng thắn cô chưa từng trông thấy.
“Đây là lần đầu tiên, và cũng là lần cuối cùng anh nói với em. Anh chỉ là một người đàn ông bình thường, biết ghen biết giận, có thất tình lục dục, đừng vì công việc của anh mà em xem anh đặc biệt có thể bao dung được cả trời đất, anh không bao dung được nhiều như vậy, người duy nhất anh có thể bao dung, chính là em.” Anh chậm rãi nói, mắt nhìn đi nơi khác, “Anh có rất nhiều khuyết điểm, cũng không phải người yêu hoàn mỹ gì trong mắt em cả. Nếu em cứ liên tục nói muốn ly hôn với anh như thế, anh sẽ tự hoài nghi bản thân, anh sẽ cảm thấy có phải anh đã làm gì khiến em ấm ức không, khiến em thấy không hạnh phúc trong cuộc hôn nhân này không. Nếu là như thế thì hai ta kết hôn còn ý nghĩa gì nữa, em hiểu không? Anh ở bên em vì muốn để em được vui, được hạnh phúc, chỉ cần em cảm thấy hạnh phúc thì anh sao cũng được. Dù hai ta là quân hôn, nhưng mà Vu Hảo, anh chưa từng ép em lần nào đúng không? Một ngày nào đó, nếu em thật sự cảm thấy ở với anh là mệt mỏi là gánh nặng, thì chỉ cần em nói ra anh sẽ đồng ý ngay, cho nên đây là ranh giới cuối cùng của anh. Bình thường muốn cãi nhau gây gổ thế nào cũng được, nhưng đừng nhắc lại hai chữ này nữa, có được không?”
Lục Hoài Chinh khó chịu thật.
“Thật ra em chưa từng muốn ly hôn với em, em chỉ đùa thế thôi, do giận anh mãi không chịu liên lạc với anh.”
Anh vẫn dựa vào ghế, “Tiếp đây để nói với em nguyên nhân hai tháng nay anh không liên lạc.”
“Là gì?”
“Em với Thẩm Hi Nguyên từng hẹn hò à?”
“Vâng.”
Anh nghiêng đầu cười, “Chuyện từ lúc nào?”
“Hồi em học năm một.”
“Ồ, hết rồi, anh nói xong rồi.”
Lục Hoài Chinh sợ mình còn ngồi nữa sẽ nổi điên mất, nói xong liền đứng lên vào phòng ngủ thay áo quần.
Cửa không khóa, anh quay lưng về phía cửa cởi áo, cơ lưng săn chắc từ từ đập vào mắt, xương cột sống lõm sâu một đường xuống trong thắt lưng, là thắt lưng trong quân đội.
Bên trên còn có số hiệu của anh.
Vu Hảo ôm lấy anh từ đằng sau, mặt dán vào tấm lưng rắn chắc, cọ nhẹ lên đấy, “Vì chuyện này ạ?”
Lục Hoài Chinh với lấy áo treo trong tủ, vừa mặc vào vừa nói: “Nếu lúc này anh nói với em anh và Hồ Tư Kỳ từng hẹn hò, thì em sẽ có suy nghĩ gì?”
Vu Hảo càng ôm chặt anh hơn, không chịu buông tay, “Vậy hai người có hẹn hò không?”
Lục Hoài Chinh thở dài, mặc áo vào rồi quay người lại, nắm tay cô đỡ người ngồi xuống, ấn cô ngồi lên đùi mình, cười nhạt: “Anh không chân trong chân ngoài như người nào đó.”
Vu Hảo đổi sang ôm cổ anh, “Là do, thời gian ấy chữa bệnh cho em, vì em mà anh Thẩm chia tay bạn gái mình. Lúc ấy em rất áy náy…”
Lục Hoài Chinh bấm eo cô, cái nhẹ cái mạnh, “Nên dâng mình đền bù cho anh ta à?”
“Em chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày hôm nay, em luôn nghĩ mình không giống người khác, em còn lên kế hoạch cho cuộc đời mình là năm hai mươi lăm tuổi. Kết hôn là chuyện em không muốn nhất trong đời.”
Còn chưa nói hết câu thì đôi môi đã bị anh cắn mạnh, giữa lúc ý loạn tình mê, nghe thấy anh không rõ ràng hỏi: “Anh ta có từng hôn em như thế này không?”
Không đợi cô trả lời, anh đã bốc hỏa đè Vu Hảo xuống giường. Giữa lúc trời đất quay cuồng, Vu Hảo cảm thấy trần nhà như lõm xuống, mơ hồ nghe thấy anh nói bên tai: “Tính anh rộng lượng nên không so đo với em, tốt nhất lúc này em nói rõ nợ cũ với anh đi, nếu để hôm khác anh nghe được phong thanh chuyện gì thì không đơn giản chỉ có ‘mười lần’ thế đâu.”
“Anh kiêu ngạo quá nhỉ? Em nghe chị Triệu nói, ‘mười lần’ là không được xem là đàn ông.”
Anh hôn cô liên tục, hôn từ tai đến cổ, trong chớp mắt đã lột sạch cô, hô hấp dần tăng, nằm trước ngực cô uy hiếp:
“Vậy để cho em biết thế nào mới là đàn ông nhé?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT