Vì hơn hai tháng nay, Lục Thời Khanh ra sức dưỡng thương nên mới có thói quen ngủ sớm, kỳ thực giờ mới canh một, Nguyên Tứ Nhàn còn đang hóng gió trong sân, ăn anh đào do a huynh mang từ Đại Minh cung về.
Ở Đại Chu, anh đào là loại quả trân phẩm hiếm có, thánh nhân hàng năm đều ban nó cho người mới lên tiến sĩ để biểu thị hoàng ân. Văn nhân mặc khách có thể được anh đào ngự tứ đa phần đều cao hứng làm một bài thơ khen ngợi loại quả này.
Khay anh đào Lạc Dương trước mắt Nguyên Tứ Nhàn là đợt cuối của mùa này, muộn hơn tí là ngay cả hoàng thất cũng không có mà ăn. Lần này quân thần đều mượn nhờ hào quang của thái tử Nam Chiếu mới có may mắn được nếm, Nguyên Ngọc làm a huynh, ăn trái cây cũng không quên muội muội, mang về cho nàng, sau đó mới đi tắm rửa tẩy mùi rượu.
Cuối tháng tư đã gần giữa hạ, bóng cây râm mát, khắp sân ngan ngát hương tường vi dìu dịu, anh đào trước mắt nhiều cơm, tròn như châu ngọc, đỏ như mã não, khiến người ta nhìn mà tâm trạng tốt. Điều duy nhất phá hoại không khí là trời nóng hay có muỗi, thỉnh thoảng nó lại vo ve vo ve bên tai Nguyên Tứ Nhàn.
Nàng đợi một lúc, cảm thấy ngồi không yên, đang chuẩn bị về phòng ăn một mình thì chợt nghe hạ nhân báo, nói thái tử Tế Cư gõ cửa.
Trong lòng nàng kinh ngạc, quên mất có hạt anh đào còn mắc ở kẽ răng chưa nhổ, cắn “cụp” một phát đau răng, nàng “ui da” ra tiếng, xoa xoa mặt hỏi:
– Tới làm gì?
Hạ nhân không biết, chỉ nói Tế Cư tới một mình, trông giống như uống say ở cung yến, đang lên cơn điên rượu ở cổng Nguyên phủ, đuổi thế nào cũng không đi. Dù sao đối phương thân phận tôn quý, hạ nhân cũng không tiện đánh, lại vì Nguyên Ngọc đang tắm rửa trong phòng nên đành tới xin chỉ thị nàng.
Nguyên Tứ Nhàn ngẫm nghĩ, nhổ hạt anh đào rồi che miệng đi ra ngoài, tới cửa thì thấy Tế Cư không còn quậy nữa mà ngã nghiêng trên thềm đá không nhúc nhích, giống như ngủ thiếp đi.
Chân nàng dừng lại, nhìn bốn bề vắng vẻ không người, “a” lên như kinh ngạc, dừng bước ở xa xa nói:
– Thái tử điện hạ sao thế?
Dứt lời nàng quay đầu, cao giọng hỏi Thập Thúy bên cạnh:
– Thái tử có tùy tùng theo không? Mau đi quanh đây xem xem.
Nguyên Tứ Nhàn nói xong thì không tiến thêm bước nào nữa, mãi đến khi đội Kim Ngô vệ tuần đêm gần đó vội vã chạy đến.
Thập Thúy giải thích với nàng:
– Thưa tiểu nương tử, nô tỳ không tìm được tùy tùng của thái tử, nhưng gặp được mấy vị nhai sứ.
Nàng gật đầu:
– Cũng tốt.
Dứt lời, nàng nhìn người dẫn đầu đội Kim Ngô vệ:
– Phiền nhai sứ chuyến này, ta thấy thái tử Nam Chiếu giống như bị say ngã, không biết lần này vào kinh ngài ấy ở chỗ nào, xin mọi người vất vả đưa ngài ấy về.
Người dẫn đầu thấy vậy vội chắp tay với nàng:
– Huyện chúa khách sáo, đây đều là chức trách tiểu nhân nên làm. Là tiểu nhân nhất thời sơ ý, để thái tử say rượu đi nhầm vào phường, xin huyện chúa đừng so đo với chúng tiểu nhân.
Nguyên Tứ Nhàn khoát tay ra hiệu không sao, xa xa chắp tay nhìn họ qua kéo Tế Cư “ngủ mê” đi, từ đầu tới cuối chưa từng lại gần hắn ta một trượng, đến khi bốn bề yên tĩnh, nàng mới dặn hạ nhân đóng cổng phủ, sau đó xoay người vào trong.
Thập Thúy đi theo nàng hỏi:
– Tiểu nương tử, thái tử làm vậy là có ý gì ạ?
Nguyên Tứ Nhàn cười lạnh:
– Đương nhiên là muốn lôi ta xuống nước. Tuy thánh nhân đối đãi phái đoàn Nam Chiếu không tệ, nhưng sao có thể không mảy may phòng bị với thái tử địch quốc mới ba tháng trước cử binh xâm lấn Đại Chu? Cung yến kết thúc, chắc chắn ông ta phái mật thám bám theo hắn ta. Tế Cư phát hiện nên dứt khoát đi về chỗ ta, một khi ta và hắn ta có tiếp xúc, dù chỉ bảo ngươi dìu hắn ta một cái, cũng có thể bị vài mật thám ẩn náu xung quanh xem là chứng cứ ta lén lút qua lại, quan hệ mật thiết với hắn ta.
Cho nên nàng mới dừng bước ở thật xa, lại gióng trống khua chiêng gọi thân vệ tin tưởng nhất của thánh nhân qua để thể hiện trong sạch.
Nói xong, nàng cười âm u:
– Ngươi tin không, lúc nãy nếu ta đứng bên cạnh hắn ta, hắn ta có thể không biết xấu hổ mà bò dậy túm ta.
Thập Thúy gật đầu tỏ ý tán thành. Thái tử Nam Chiếu trước giờ luôn tùy hứng làm bậy, chỉ xét chuyện khởi binh, người ta bình thường đều phải có lý do chính đáng, chỉ có hắn ta là dám coi trời bằng vung, muốn khai chiến là khai chiến, ngay cả cớ cũng không thèm.
Nguyên Tứ Nhàn rất phiền Tế Cư, nàng che răng vẫn còn hơi ê ê, đang muốn nói không ăn anh đào xui xẻo này nữa thì chợt nghe phía sau truyền tới ba tiếng gõ cửa.
Xong chưa thế? Nàng dừng chân, cau mày đi trở lại, ra hiệu cho hạ nhân mở cửa. Nàng chỉnh lại ống tay áo, chuẩn bị nổi giận thì cửa mở ra, bên ngoài là Lục Thời Khanh sắc mặt âm u, thấy nàng, mắt y như cây chổi quét từ mặt xuống vạt áo rồi xuống thắt lưng nàng.
– Sao chàng lại tới đây?
Nguyên Tứ Nhàn bị y nhìn khiến toàn thân nóng lên, khó hiểu cúi đầu nhìn ngực mình, cảm thấy kích thước vừa phải, không có vấn đề gì.
Lục Thời Khanh không nói gì, ánh mắt lại dời lên trên, lúc nhìn đến bên cổ nàng thì ngẩng đầu nhìn bốn bề tối om, hình như chê nhìn không rõ, bèn nắm cổ tay nàng kéo vào trong Nguyên phủ, đến chỗ hành lang sáng sủa mới buông nàng ra, cau mày quan sát kỹ cổ nàng.
Nguyên Tứ Nhàn đưa tay sờ cổ mình, thắc mắc:
– Trên cổ ta có gì à?
Lục Thời Khanh hung dữ đẩy tay nàng ra, ý bảo nàng đừng che, đợi sau khi nhìn rõ, con ngươi y rụt lại.
Trên cổ nàng có gì? Có một vết đỏ khả nghi! Vết đỏ!
Cảnh này thực muốn lấy mạng Lục Thời Khanh. Gân xanh trên trán y nhảy điên cuồng, nghiến răng nghiến lợi:
– Tế Cư làm gì nàng?
Nguyên Tứ Nhàn suýt bị y dọa trẹo cổ, ù ù cạc cạc:
– Đâu có làm gì…
Đáp xong nàng lại hỏi:
– Sao chàng biết hắn ta đến đây? Vì chuyện này nên chàng mới đến tìm ta sao?
Do Huy Ninh Đế ở thâm cung, chưa chắc có thể kịp thời tự tay xử lý tất cả mọi chuyện, nên bảo mật thám theo dõi Tế Cư cũng luôn giữ liên lạc với Lục Thời Khanh. Lúc nãy chính nhờ vậy y mới có được tin tức. Chỉ là lúc y tới thì mật thám đã rời đi, không kịp gặp trực diện để hỏi rõ ràng chi tiết chuyện Tế Cư đến Nguyên phủ, bây giờ trong đầu y như đang chiếu múa rối bóng, căn bản không dừng được.
Nguyên Tứ Nhàn thấy y không nói gì, chỉ trưng ra biểu cảm muốn giết người, nàng không khỏi cảm thấy chỗ bị y nhìn chằm chằm vừa rát vừa ngứa, đưa tay gãi mới kinh ngạc nói:
– Á, vết muỗi đốt to quá!
Lục Thời Khanh nghe vậy đơ, duỗi cổ nhìn chằm chằm kỹ lại mới phát hiện vết đỏ này không phải như y tưởng tượng, tức khắc hơi lúng túng, thu ánh mắt, nhàn nhạt nói:
– Đúng, ta chính là muốn nói cái này, bên phải có nhưng bên trái không có.
Ý là, vì vậy y mới thấy khó chịu, mới nổi cơn thịnh nộ.
Nguyên Tứ Nhàn che cổ gọi Thập Thúy đưa thuốc tới, cảm thấy y ngang ngược không lý lẽ:
– Chỉ vì để chàng nhìn thoải mái mà ta phải để muỗi đốt hai phát à?
Lục Thời Khanh cau mày, chắp tay nghiêng người, sĩ diện:
– Cơ thể tóc tai da thịt đều nhờ phụ mẫu, đương nhiên một phát cũng không cho đốt. Nàng ở cùng Tế Cư bên ngoài bao lâu mà bị muỗi đốt?
Nàng thầm nhủ y đúng là nói lời sáo rỗng, tuy nàng biết vết này quá nửa là bị đốt ở trong sân nhưng không muốn giải thích cho loại người giả vờ giả vịt đó nghe, chỉ “hứ” một tiếng rồi đi tới chỗ Thập Thúy đưa thuốc, bơ y tại chỗ.
Lục Thời Khanh thoáng nghẹn, thấy nàng từ lúc định ra hôn ước, cánh càng lúc càng cứng cáp, tầm mắt cũng càng cao, không sợ núi dựa là y chạy mất, y đành cắn răng bước theo, đoạt lấy bình nhỏ trong tay Thập Thúy, nói:
– Để ta, ngươi lui đi.
Đây là Nguyên phủ, Thập Thúy sao có thể nghe y sai bảo, nghe vậy bèn nhìn Nguyên Tứ Nhàn.
Nguyên Tứ Nhàn nghe Lục Thời Khanh muốn hầu hạ nàng thì bớt giận, ra hiệu nàng ấy lui xuống, sau đó hất cằm, nghiêng đầu, đưa cổ ra trước mắt y:
– Nè.
Y nhăn mày, vô cùng không tình nguyện mở nắp bình sứ, nhưng lúc làm thì luôn cẩn thận, dùng ngón trỏ thấm chút thuốc mỡ màu xanh, thoa đều lên vết đỏ của nàng, còn cúi đầu thổi một hơi.
Nguyên Tứ Nhàn bị y thổi run lên, rụt cổ lại, tinh thần tê dại hơi không ổn định, nàng hắng giọng, đưa y chiếc khăn gấm ra hiệu y lau tay, sau đó nói:
– Được rồi, chàng có thể về.
Lục Thời Khanh bỗng cảm thấy vết thương trước ngực khó khăn lắm mới khép miệng dường như lại âm ỉ đau, y cắn răng nói:
– Chuyện Tế Cư, nàng không định giải thích à?
Nàng muốn y tức chết sao?
Thấy Lục Thời Khanh cuối cùng chịu bỏ sĩ diện, dứt khoát hỏi ra, Nguyên Tứ Nhàn nghiêng đầu cười trộm, quyết định không làm khó y nữa, quay đầu nghiêm túc đáp:
– Có chuyện gì được chứ? Hắn ta ngã phía trước ta, ta có thể lên đỡ à? Thám tử của thánh nhân ngay gần đó, ta đâu có ngu.
Lục Thời Khanh biết nàng không ngu, chỉ là không cách nào dừng những phán đoán đáng sợ, y chạy từ xa tới, một là để đề phòng nàng trúng gian kế của Tế Cư, hai là để an lòng.
Y nghe vậy “ừ” một tiếng, giống như nàng nói gì y tin nấy chứ không hỏi nhiều:
– Ta đi đây, nàng nghỉ ngơi đi.
Nguyên Tứ Nhàn lần này nhẹ dạ, kéo ống tay áo y:
– Đợi đã, thánh nhân cho ít anh đào, chàng cầm ăn đi.
Lục Thời Khanh không xem trọng chuyện ăn uống, nghe vậy nhướng mày:
– Sao nàng không ăn?
– Đừng nhắc nữa, hạt anh đào cộm làm ta ê răng nè.
Dứt lời nàng đưa y đi lấy anh đào, không ngờ vừa bước vào sân thì một bóng đen lóe qua, liền sau đó một tiếng “ầm” vang lên, hình như nồi bát muôi chậu gì đó bị lật, anh đào trong khay trên bàn dài lăn lông lốc từng trái xuống đất. Kế tiếp, kẻ đầu sỏ Tiểu Hắc chui từ gầm bàn ra, tứ chi sải lai, gục đầu nằm rạp trước hai người như đang nhận tội.
Lục Thời Khanh giật mình dừng bước, lặng lẽ núp sau lưng Nguyên Tứ Nhàn. Cái sân này chính là nơi trước đây y làm Từ Thiện từng đến ngồi dự tiệc, may mà lúc đó Khương Bích Nhu cơ thể yếu ớt vẫn còn trong phủ nên Nguyên Ngọc không cho Tiểu Hắc chạy lung tung, chứ nếu tình hình như bây giờ, thì với khứu giác nhạy cảm với chó, e là y sớm đã bị Nguyên Tứ Nhàn nhìn thấu cả vạn lần.
Nguyên Tứ Nhàn không biết những uẩn khúc trong lòng y, cảm thấy thịt đau, tim rỉ máu, nàng chỉ vào Tiểu Hắc nói:
– Mày, hiện tại, bây giờ, lập tức, biến mất khỏi mắt tao.
Tiểu Hắc “gâu” một tiếng, cong chân chạy.
Lục Thời Khanh nhìn dáng vẻ vô cùng đau đớn của nàng, khóe môi giật:
– Dù sao không phải nàng ăn, cứ xem như ta ăn xong rồi. Trái cây ở kênh anh đào Lạc Dương cũng không khác mấy với đồ ngự ban, sang năm tới mùa, ta sai người hái về là được.
Nguyên Tứ Nhàn “ừ” chán nản, liếc thấy trong khay vẫn còn một quả anh đào, lập tức mắt sáng lên, bưng qua:
– Còn một quả nè, chàng cứ ăn ở đây luôn đi.
Lục Thời Khanh nghẹn. Thực ra y không quá muốn ăn, nhưng thấy Nguyên Tứ Nhàn đem đồ mình quý trọng chia cho y, đương nhiên y cũng hơi cảm động, nhận lấy cho vào miệng. Đang cắn thịt quả, thấy nàng tha thiết nhìn mình như vậy, tim y chợt ngứa, bỗng cúi đầu hôn lên môi nàng.
Nụ hôn này đến bất thình lình, Nguyên Tứ Nhàn đột nhiên cảm thấy nước quả thơm ngọt tràn lên bờ môi như muốn chật vật chảy xuống theo cằm nàng, nàng theo bản năng muốn lên tiếng bảo y dừng lại, không ngờ trúng kế, răng vừa mở liền bị nhét một miếng thịt quả vào miệng.
Liền sau đó, Lục Thời Khanh buông môi nàng ra, mút nước quả chảy xuống cằm nàng, thấy nàng đờ người thì vô cùng hờ hững giải thích:
– Nàng chê hạt cộm răng mà?
Nguyên Tứ Nhàn lúc này mới ý thức được thịt quả ngậm trong miệng nàng đã được bỏ hạt.
Nhưng, nhưng cách bỏ hạt mớm ăn này quá không sạch sẽ!
Y không thể vì nàng không có bệnh sạch sẽ mà đối xử với nàng như vậy chứ!
Nàng có ý ghét bỏ nhưng ngượng nhổ ra trước mặt y, đành mất mặt ráng nhai nuốt thịt quả xuống, nhai xong thì đột nhiên biến sắc mặt, kinh ngạc nói:
– Đợi đã, vậy hạt anh đào đâu?
Nàng đâu thấy Lục Thời Khanh nhổ ra.
Lục Thời Khanh cũng hoàn toàn biến sắc, đột nhiên đưa tay ấn cổ họng mình.
Y… y kích động nuốt nó xuống rồi…
Nguyên Tứ Nhàn nghe nói hạt anh đào có độc, lập tức giục y nhổ ra, thấy y nhổ không ra, nàng gọi cả Nguyên Ngọc mới tắm xong tới, nện cả trước ngực và sau lưng y muốn đòi mạng.
Lục Thời Khanh bị hai huynh muội hành hạ suýt mất nửa cái mạng, thầm nhủ không phải hạt anh đào có độc mà là người Nguyên gia có độc. Cuối cùng vẫn là Giản Chi lật xem sách cổ chạy tới cứu giúp, nói trên sách viết bên trong hạt anh đào có độc, chỉ cần không cắn nát thì sẽ không tổn thương tính mạng.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này mới bán tín bán nghi thả Lục Thời Khanh đi, dặn y có bất cứ chỗ nào không khỏe thì nhất định phải nhanh chóng mời đại phu.
Lục Thời Khanh đoán, cả đời này có lẽ y sẽ không bao giờ đụng vào anh đào nữa.
May mà đúng như Giản Chi nói, Lục Thời Khanh không có gì đáng ngại, sau giờ ngọ hôm sau, y kéo lê thân thể bị Nguyên Ngọc đánh cho eo đau lưng nhức đi dự hội võ ở cung Đại Minh.
Thái tử Nam Chiếu đi sứ Trường An, đương nhiên không phải một bữa cung yến chiêu đãi là đủ. Hôm nay Huy Ninh Đế sai người dựng võ đài ở Tự Vũ đình trong cung, nói muốn mời Tế Cư xem đội đấu vật cung đình của hoàng cung Chu triều. Nói trắng ra là biểu diễn võ lực Đại Chu.
Nguyên Tứ Nhàn đoán lão hoàng đế vì lòng còn khúc mắc chuyện đêm qua nên mới đột xuất mời nàng và a huynh tới, ngoài mặt bảo họ dự tiệc với tư cách tông thân, cùng nhau thưởng thức, kỳ thực ước chừng là muốn xem xem liệu Tế Cư và Nguyên gia có “lửa gần rơm” hay không.
Lúc Lục Thời Khanh đến, Nguyên Tứ Nhàn và a huynh đang nói cười trong Tự Vũ đình, thấy y đến, nàng nháy mắt với y, bắn sang một làn thu thủy.
Vì Thiều Hòa công chúa ngay bên cạnh, y cảm giác như nàng cố ý liếc mắt đưa tình với y, nhưng y không phá thể diện nàng mà cong môi cười lại rồi mới ngồi xuống vị trí của mình, sau đó gật đầu chào hỏi mấy triều thần bên cạnh.
Chờ Huy Ninh Đế nhập tiệc, cuộc thi đấu vật bắt đầu.
Tự Vũ đình này là nơi tốt để hóng mát vào mùa hè, cung nhân nhọc tâm dẫn nước suối tới, đổ xuống mái hiên đình, tạo nên màn nước bốn phía. Màn nước như thác, ngồi bên trong mát mẻ thoải mái như giữa mùa thu.
Trong đình to lớn, thánh nhân ngồi phía trên, bên cạnh là Lương hoàng hậu đương triều, Tế Cư ở ngay dưới, kế sau nữa là các con cháu hoàng thất bao gồm Trịnh Trạc, Thiều Hòa và các tông thân như huynh muội Nguyên gia, Lục Thời Khanh và các triều thần khác thì ngồi ở nơi xa nhất.
Trên võ đài chính giữa đang có hai đại hán để trần cánh tay, chờ người chủ trì bên cạnh hiệu lệnh một tiếng là sẽ lao vào vật nhau đầy khí thế. Khi người này quăng ngã người kia, Huy Ninh Đế khen hay, bốn phía lập tức vang tiếng vỗ tay như sấm dậy.
Sau vài đợt, Nguyên Tứ Nhàn thực cảm thấy mình như thằng hề cổ vũ, nhưng thấy mọi người đều như thế, ngay cả Lục Thời Khanh cũng mỉm cười tỉnh bơ, nàng đành chịu đựng ra sức vỗ tay.
Sau mấy hiệp, Huy Ninh Đế rốt cuộc kêu ngừng, quay đầu hỏi Tế Cư thấy thế nào.
Tế Cư đương nhiên lôi ra hết mấy câu hay ho tiếng Hán hôm qua học kiểu nước đến chân mới nhảy, chờ được hỏi có muốn phái tùy tùng ra thi đấu hữu nghị một phen không, hắn ta từ chối:
– Lần này tôi tới, không vì tranh cao thấp với bệ hạ, đấu võ tuy chỉ là trò vui nhưng khó tránh tổn thương hòa khí, không làm thì hơn. Có điều hiếm khi có buổi hội vui thế này, tôi cũng không tiện làm mất hứng của bệ hạ và chư vị, chi bằng chúng ta đổi cách chơi khác nhẹ nhàng hơn.
Huy Ninh Đế hứng thú nhướng mày, ra hiệu hắn ta nói.
– Nghe nói cung đình Đại Chu có một trò gọi là bắn đạn, tức dùng đạn kim loại và ná làm dụng cụ bắn chim mua vui. Tôi có một ý tưởng: xin bệ hạ phái người thả chim ra, trên cổ mỗi con chim đều treo một dải lụa, bên trên có cái viết số, có cái bỏ trống, sau đó do tôi và chư vị bắn giỏi ở đây dùng ná bắn chim, so xem ai bắn được nhiều con có dải lụa viết số nhất.
Nói tới đây, hắn ta nở nụ cười nghiền ngẫm đầy mưu lược:
– Người thắng cuối cùng sẽ có thể xin bệ hạ một phần thưởng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT