Nguyên Tứ Nhàn đang leo xuống giường, đôi chân còn lơ lửng giữa không trung, nghe vậy cúi đầu nhìn tay y đang đặt trên cổ tay mình. Nàng sờ tai, mình không nghe lầm chứ?

Lục Thời Khanh thấy nàng như vậy thì buông tay, bất lực chui vào chăn, thất vọng nói:

– Không sao, nàng về đi.

Nói xong, y buồn ngủ nhắm mắt lại.

Nguyên Tứ Nhàn cứng đờ tại chỗ. Giỏi, nàng bị lạt mềm buộc chặt rồi.

Nàng cố ý không trúng chiêu, nhưng chân vừa chạm đất, nhớ lại giọng khàn khàn ban nãy và giọng điệu ỉu xìu của y, nàng không dằn được lại quay đầu nhìn y. Nàng thấy ấn đường y cau chặt, sắc mặt đỏ hồng, dưới mắt là quầng thâm, trông đúng là không tốt lắm.

Nàng nhăn mặt, quay đầu nhoài người lấy khăn trên trán y, suy nghĩ rồi vẫn thay khăn khác đắp cho y. Không ngờ Lục Thời Khanh lại như có thần thông, nhắm mắt mà vẫn ngăn tay nàng vô cùng chuẩn xác, uể oải lạnh nhạt nói:

– Chuyện hạ nhân có thể làm, cần nàng làm gì chứ.

Vậy y cũng tìm hạ nhân tới ngủ chung đi.

Nguyên Tứ Nhàn giận thái độ của y, nàng giận dỗi xoay người bỏ đi, khi đóng cửa phòng cái “rầm” thì nghe bên trong vọng ra một tràng tiếng ho vụn vặt liên tục.

Lúc Điền Nam chiến tranh, nàng từng có thời gian theo y sĩ trong quân nên có hiểu biết chút về kỹ thuật nghe âm thanh để phân biệt bệnh, bởi vậy không khỏi cau mày. Tiếng ho này tuyệt đối không phải có thể tùy tiện giả vờ để tranh lòng thông cảm. Cơn phong hàn lần này y mắc phải dường như đã tổn thương đến phổi.

Bước chân nàng dừng lại, chân trái chân phải đánh nhau hai lần, cuối cùng mới lại mở cửa quay về. Có lẽ một nửa do mềm lòng, một nửa do chột dạ chuyện Từ Thiện, nàng chần chừ trước giường y một lúc mới khom người cởi giày.

Vào khoảnh khắc leo lên giường y, nàng chợt nhận ra, kỳ thực lạt mềm buộc chặt là một dương mưu. Người trúng kế chưa chắc không biết đó là bẫy, chỉ là không biết phải làm gì với người đặt bẫy mà thôi.

Có lẽ trước đây khi nàng thi triển kiểu chiêu trò này với Lục Thời Khanh, trong lòng y cũng rất rõ ràng.

Nàng thận trọng rụt tay chân lại, lên tiếng:

– Ta lên rồi nè.

Lục Thời Khanh nhịn cười, làm vết thương đau, giả vờ bình tĩnh tiếp tục nhắm mắt nói:

– Ừ.

Nguyên Tứ Nhàn hậm hực, nhìn y từ đầu đến cuối không chịu mở mắt, nàng ngồi trên giường cũng không biết nên dùng tư thế nào tốt, đầu gối cong rồi duỗi, duỗi rồi lại cong, đang định dịch mông thì chợt nghe Lục Thời Khanh hỏi:

– Nàng ngồi ngủ à?

Chưa đợi nàng đáp, y đã “giơ bàn tay quý giá” kéo nàng nằm nghiêng xuống.

Bốn mắt nhìn nhau, tim Nguyên Tứ Nhàn đập mạnh, vô thức nhìn vào đáy mắt y, thấy bóng mình trong đó hơi hoang mang luống cuống, liền vội dời mắt nhìn màn trên đỉnh đầu.

Lục Thời Khanh hình như cong môi, sau đó đưa tay đẩy nàng ra phía ngoài, để nàng biến thành tư thế nằm ngửa.

Nguyên Tứ Nhàn bị y đẩy tới đẩy lui như con rối, lòng không thoải mái, quên mất căng thẳng, nghiêng đầu tức giận nói:

– Chàng làm gì thế?

Lục Thời Khanh đương nhiên là sợ nàng mặt đối mặt gần quá sẽ nhìn ra son phấn ngụy trang trên mặt y, bèn nói:

– Nàng nhìn ta, làm sao ta ngủ.

Vừa muốn ngủ cùng vừa không cho nhìn.

Nàng thầm oán y khó ở, giận dỗi quay lưng qua, dịch xa hai thước, gối lên cánh tay mình không thèm để ý y.

Nhưng Lục Thời Khanh bởi vậy cứ dán mắt vào bóng lưng nàng.

Hôm nay nàng mặc bộ váy áo ngắn có tay áo hơi rộng, lúc đứng trông không quá tôn dáng nhưng khi nằm ép váy xuống thì có thể thấy cảnh xuân trước đó không hiện rõ, từng đường cong uyển chuyển như một nét bút lưu loát trong tranh. Vòng eo mảnh mai và bờ mông săn chắc, lên trên nữa là chiếc cổ thon thon như ngọc lộ ra do vấn tóc, trắng trẻo như mì, khiến người ta cực kỳ muốn cắn.

Lục Thời Khanh sợ cử động quá mạnh sẽ ảnh hưởng đến vết thương, đồng thời lộ sơ hở, nên kiềm chế không làm gì cả, chỉ lặng lẽ đè ngực mình, ánh mắt tiếp tục đảo quanh như tặc.

Đảo được một nửa thì Nguyên Tứ Nhàn đập mạnh xuống ván giường, hung dữ quay đầu lại.

Lục Thời Khanh nhanh chóng nhắm mắt như kẻ trộm bị bắt quả tang.

Câu “chàng ngủ mở mắt à” của Nguyên Tứ Nhàn lập tức nghẹn bên khóe môi, lẩm bẩm “còn nhìn nữa là móc mắt” rồi lại giận dữ quay lưng qua.

Trực giác nàng nhạy cảm, Lục Thời Khanh không mở mắt nữa, nhưng chiếm hết cả đầu óc đều là cảnh kinh diễm vừa thấy, biết nàng gần ngay gang tấc nhưng y không cách nào ngủ được. Không biết qua bao lâu, dường như mặt trời xuống núi, trời đột nhiên trở lạnh, một cơn gió thổi qua cửa sổ, y nhận ra người ở ngoài hai thước lạnh run lên.

Y chợt mở mắt, lúc này mới ý thức được là vì tránh bị lộ nên y đã lấy chăn quấn mình kín mít, tâm trí lại bị vẻ kiều diễm chiếm mất nên quên nàng không được đắp gì cả.

Y tránh động tới vết thương, gian nan dịch ra ngoài, sau đó vén một góc chăn đắp lên người nàng.

Nguyên Tứ Nhàn đương nhiên không ngủ, cảm thấy y chia chăn qua cộng thêm hơi nóng thình lình ập tới, tâm trạng nàng không khỏi căng thẳng, tim đập thình thịch như trống đánh, dứt khoát nhắm nghiền mắt giả vờ ngủ.

Như vậy lại vừa khéo hợp ý Lục Thời Khanh. Y được voi đòi tiên, dựa gần nàng hơn, cuốn cả người nàng vào trong chăn, ôm nàng vào lòng để lưng nàng dán vào ngực mình.

Nguyên Tứ Nhàn hô hấp căng thẳng, vừa muốn dịch ra ngoài thoát thân thì nghe y nói nhỏ:

– Đừng nhúc nhích.

Câu đó như có thần lực, thực khiến nàng dừng động tác.

Y nói tiếp:

– Dù sao cũng ngủ, làm sao thoải mái thì làm.

Nguyên Tứ Nhàn vừa định nói nàng không thoải mái thì bị cánh tay y vòng qua giữ người lại, nàng cảm giác được y hình như gục đầu, dán trán vào gáy nàng.

Y đã hạ sốt, cảm giác tiếp xúc da thịt càng lúc càng ấm áp, khiến nàng đột nhiên không thể nói lời khó chịu trái lương tâm.

Cảm nhận được cơ thể cứng ngắc của nàng dần thả lỏng, trong hoàn cảnh mà chỉ cần nàng thụt khuỷu tay ra sau là sẽ khiến y bị vỡ vết thương toi mạng, Lục Thời Khanh hài lòng nhắm mắt lại.

Nguyên Tứ Nhàn cũng đã hai ngày một đêm chưa chợp mắt, tinh thần vừa buông lỏng là cảm giác mệt mỏi ập tới như thủy triều, khó chịu một lát liền cảm giác đầu nặng trịch, ngủ thiếp trong lòng y. Lúc nửa tỉnh nửa mê, nàng nghe phía sau truyền tới âm thanh rất nhẹ nhưng rất thật lòng, hình như Lục Thời Khanh đang nói:

– Cám ơn.

Nàng chợt mở mắt, không biết y cám ơn gì, đang định lên tiếng hỏi dò thì chỉ nghe tiếng thở đều đều của y, dường như câu nói nhẹ như the mỏng ban nãy chỉ là nàng tưởng tượng.

Canh hai đêm đó Nguyên Tứ Nhàn mới tỉnh, vì đã vào giờ giới nghiêm nên nàng không đi được, nhưng cũng không thể ở cùng Lục Thời Khanh cả đêm, bèn về Đông Khóa viện mà trước đây nàng từng ở.

Lúc tắm, nàng cảm giác sau gáy nhớt nhớt như bị thoa một lớp phấn, lòng lấy làm lạ khi nào mà Thập Thúy và Giản Chi tay chân không sạch sẽ thế này, nhưng nàng không nghĩ nhiều vì vẫn còn rất buồn ngủ, thế là nhanh chóng ngả xuống giường, sáng hôm sau mới về Nguyên phủ.

Lục Thời Khanh ngủ một đêm hạ sốt, xốc lại tinh thần đến Tử Thần điện hầu Huy Ninh Đế, do chỉ đối mặt với thánh nhân nên vẫn xem như nhẹ nhàng che giấu. Nhưng qua thêm một ngày là thượng triều, Bình vương quả nhiên cố ý điều tra quan viên trong triều, dùng chính sự không ngừng dây dưa với thánh nhân, mượn đó khiến các triều thần thi nhau ra khỏi hàng bày tỏ thái độ.

Lục Thời Khanh cũng bị hỏi ý kiến mấy lần, vì không bị thương lòng bàn tay phải nên ra khỏi hàng chắp tay không hề lộ sơ hở, nhưng tệ ở chỗ buổi triều kéo dài cả canh giờ, cơ thể cứng ngắc của y đứng cả buổi sáng, thực đã chống đỡ hết nổi. Son phấn dùng để ngụy trang cũng sắp không che được sắc mặt tái nhợt.

Các triều thần quá nửa đều mất kiên nhẫn, nhưng chuyện thuế má Hoài Nam mà Bình vương nêu ra lần này là vấn đề vô cùng được thánh nhân quan tâm, lão hoàng đế hứng thú, không ai dám ngắt ngang, đến mức gần trưa mà vẫn thấy hắn thao thao bất tuyệt phía trước.

Eo Lục Thời Khanh thẳng tắp, mím môi lặng lẽ đứng phía sau, bên tai hầu như không nghe rõ mọi người nói gì, trán cũng lấm tấm mồ hôi. May mà Bình vương tập trung chú ý vào lòng bàn tay phải các triều thần nên chưa để ý y nhiều.

Trịnh Trạc lẳng lặng nhìn y, lòng biết quá nửa là vết thương xảy ra sự cố, bèn vội đưa mắt ra hiệu cho Thái Hòa bên cạnh.

Thái Hòa chính là người mà trước đây được Lục Thời Khanh dùng vài câu hời hợt đề cử lên thay thế vị trí của Khương Dân, vừa được thăng làm đại lý tự khanh.

Ông được Trịnh Trạc ra hiệu ngầm liền hiểu rõ, chờ lúc Huy Ninh Đế hỏi ý kiến thì giả vờ do dự, ngập ngừng nói:

– Hồi bẩm bệ hạ, thần vẫn chưa định ra chủ ý.

Huy Ninh Đế thấy ông không ra khỏi hàng thì hình như hơi giận:

– Thái tự khanh hẳn từng nghe đạo lý là ở vị trí nào lo việc ở vị trí nấy, vụ án trốn thuế mà khanh không có chủ ý thì ai có?

Thái Hòa dường như bất đắc dĩ đành ra khỏi hàng, chắp tay với thánh nhân, rõ ràng lòng bàn tay phải bị quấn một lớp băng dày, hiển nhiên đã bị thương.

Lục Thời Khanh vì hai mắt mờ đi nên cắn lưỡi, dựa vào cơn đau và vị tanh mặn để nỗ lực chống đỡ, ngước mắt thấy cảnh này, lòng không khỏi khẽ than.

Vì bảo vệ y, Trịnh Trạc vẫn hi sinh Thái Hòa.

Bình vương nhìn chằm chằm Thái Hòa, cuối cùng không cố chấp nữa, để buổi triều tan. Lục Thời Khanh duy trì tư thế nghiêm chỉnh xoay người, vừa bước một bước là cảm nhận rõ ràng miệng vết thương bị rách, hình như cuối cùng đã không kìm được nữa.

Y cau mày, đang định mau chóng rời đi, nhưng đúng lúc này, đối thủ Trương Trị Tiên lại tiến lên ân cần hỏi han:

– Ta thấy khí sắc Lục thị lang không tốt, dạo này sáng chiều trời lạnh, Lục thị lang nhớ khoác thêm y phục, tránh cho Đại Chu ta mất đi rường cột nước nhà.

Ông lão này hiển nhiên không biết nội tình, tìm đề tài nói chuyện như bình thường mà thôi.

Lục Thời Khanh mỉm cười với ông, thấy Bình vương sắp tới, trong lòng đang thầm chửi bới, nhưng ngoài mặt bình tĩnh nói:

– Nhọc Trương bộc xạ quan tâm, ngài tuổi cao sức yếu mới nên bảo trọng thân thể, tránh cho lệnh lang chưa thi lấy công danh đã mất đi người bảo ban chỉ dạy.

Nhi tử của Trương Trị Tiên vô dụng, câu này đâm trúng chỗ đau của lão nhân gia, thực khiến ông tức giận giẫm chân bỏ đi.

Lục Thời Khanh thở phào, nghe Trịnh Trạc và Bình vương đang trò chuyện phía sau, rõ ràng đang câu giờ giúp y, y liền mau chóng cắn răng đi ra ngoài điện, không ngờ ra cửa điện, cúi đầu nhìn thì vạt áo trước đã thấm máu.

Bây giờ xuất cung, chưa chắc sẽ không gặp trở ngại gì nữa. Một khi vết thương rõ ràng không thích hợp này của y bại lộ, Thái Hòa xem như hi sinh uổng phí.

Y hít sâu, móng tay bấm mạnh vào lòng bàn tay để duy trì tỉnh táo, quay đầu đi tới Hàm Lương điện của thập tam hoàng tử, khi vào trong điện rồi là nỏ mạnh hết đà, không thể nào chống đỡ nữa, ngã nơi ngưỡng cửa.

Thiều Hòa đang ở trong điện dạy Trịnh Hoằng học nghe tiếng giật mình, ngẩng đầu thấy cảnh ấy bèn cuống quít chạy ra.

Trịnh Hoằng lim dim đọc sách, thấy vậy kinh ngạc:

– Lục thị lang, ngài sao thế?

Trước khi Thiều Hòa chạy tới, Lục Thời Khanh đã vịn khung cửa tự đứng dậy, hành lễ với Trịnh Hoằng, mỉm cười nói:

– Thưa điện hạ, thần không sao, chỉ là không cẩn thận vấp bậc cửa thôi ạ.

Trịnh Hoằng còn nhỏ tuổi nhưng không dễ gạt, chỉ vào mảng bẩn lớn trên vạt áo trước của y nói:

– Đó là gì?

Y mặc quan bào màu đỏ sẫm, vết máu thấm ra khiến màu vải sẫm hơn, trông giống như đổ nước.

Thiều Hòa đã chạy tới trước người y, vừa nhìn liền hiểu, sắc mặt tái nhợt, nhưng gắng bình tĩnh quay đầu nói:

– Hoằng nhi, quan bào của Lục thị lang bị nước làm bẩn, đệ ở đây an tâm đọc sách, a tỷ đi tìm y phục mới cho ngài ấy thay.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play