– Dạ tra được rồi, thưa lang quân. Nhẫn ngọc đó được làm từ một khối ngọc thô do Nam Chiếu cống lên, không phải đồ của huyện chúa mà là đồ của nàng ấy hỏi xin Thiều Hòa công chúa.
Lục Thời Khanh nghe vậy thoáng sửng sốt.
Ban đầu lúc nhìn thấy nhẫn ngọc này ở quân doanh Nam Chiếu, y đương nhiên đoán được là do Nguyên Tứ Nhàn nghĩ cho an nguy của y nên mới tặng Tế Cư, bằng không thì đêm đó hai quân giao chiến sẽ không dễ dàng kết thúc như thế, lời đàm phán của y cũng không thuận lợi thốt ra khỏi miệng.
Nhưng y không hiểu một cái nhẫn ngọc sao lại khiến Nam Chiếu chọn đình chiến. Liên tưởng đến lời Nguyên Tứ Nhàn từng nói, lần đầu nàng và Tế Cư gặp nhau là vào một buổi hoàng hôn đi chơi xuân, nghe rất gì và này nọ, thế là y không khống chế được tự phác thảo trong đầu 17 18 phiên bản câu chuyện yêu đương, cuối cùng cho ra kết luận: nhẫn ngọc này có lẽ là tín vật mà Tế Cư giao cho nàng, thấy nhẫn như thấy người, sẽ đổi được Tế Cư đồng ý vô điều kiện với một yêu cầu của nàng.
May mà sự thực chứng minh, trí tưởng tượng của y quá phong phú.
Y hơi suy nghĩ, biết được ngọn nguồn phía sau cống phẩm thì cong môi bật cười, nói:
– Ta biết rồi, ngươi lui xuống làm việc đi, nghĩ một bản lời bói quẻ giao cho lão phu nhân xem.
Hôm sau, lúc Nguyên Dị Trực nhận được lời bói quẻ mà Lục phủ đưa đến, ông và Phùng thị nhìn nhau thở dài.
Chuyện sinh thần bát tự hợp hay không hợp, đương nhiên không phải do một nhà nói. Hôm qua sau khi hai bên trao đổi canh thiếp, Nguyên gia cũng đã sai người đi bốc quẻ, kết quả đúng là quẻ hung như Lục Thời Khanh lấy được lúc đầu: nhà trai không xung nhà gái, nhưng nhà gái đúng là khắc chắc nhà trai.
Lúc bốc được quẻ hung, hai vợ chồng đều cảm thấy hôn sự này e không thể thành. Dù Lục Thời Khanh có tâm đến mấy nhưng Lục gia còn có trưởng bối ở đó, Tuyên thị xưa nay một lòng tin Phật sao có thể cho phép rước con dâu như vậy về nhà? Nhưng không ngờ Lục phủ đưa tới lại là quẻ cát mỹ mãn.
Bốc quẻ vì thiên thời mà sẽ có sai lệch nhỏ bé, nhưng sinh thần bát tự là thứ bất biến, đâu tới mức đổi trắng thay đen? Cách giải thích duy nhất là, Lục Thời Khanh tự ý đổi quẻ, lừa Tuyên thị.
Lần này, hai vợ chồng đều do dự. Ý Lục Thời Khanh đã rất rõ ràng, chính là nói rõ y không hề để ý mệnh lý hay số mệnh, nhưng họ là người biết chuyện, sao có thể yên tâm thoải mái gả nữ nhi đi?
Nguyên Dị Trực hỏi:
– Chuyện này vẫn chưa nói với Tứ Nhàn phải không?
Phùng thị lắc đầu. Con bé hôm qua sướng điên lên, sao bà nỡ đả kích con bé chứ.
Nguyên Dị Trực gật đầu:
– Đích thực không nói là tốt. Nếu Tử Chú đã quyết tâm, bây giờ chúng ta vạch trần là phá rối uyên ương, dù sao hai đứa nó vẫn chưa thành thân, chúng ta cứ theo dự tính ban đầu, tạm hoãn ngày cưới, quan sát trước đã rồi tính sau.
Hôm qua sở dĩ Nguyên Dị Trực yêu cầu dời ngày cưới lại bàn sau đương nhiên không phải xuất phát từ nguyên do “vội vàng”. Mà vì tình thế Đại Chu bây giờ thực quá phức tạp, Lục Thời Khanh là thần tử được thánh nhân sủng ái nhất nhưng thực tế lại lặng lẽ thao túng triều cục, âm thầm nâng đỡ Trịnh Trạc, những ngày tháng mũi đao liếm máu như vậy không thể kết thúc một sớm một chiều, Nguyên Dị Trực chung quy không thể hoàn toàn yên tâm giao nữ nhi cho y. Song, ông cũng thực sự bị thành tâm và những gì Lục Thời Khanh bỏ ra làm dao động, nên mới tạm đồng ý đính hôn.
Phùng thị hỏi:
– Hôm qua chàng chưa biết quẻ này là cát hay hung mà đã đề nghị tạm hoãn ngày cưới, là có điều gì lo lắng à? Chàng trai Lục gia đó có gì không ổn sao?
Nguyên Dị Trực thoáng im lặng.
Ông trước giờ không muốn bàn chuyện triều đình với Phùng thị và con cái, một là sợ họ biết càng nhiều càng nguy hiểm, hai là sợ họ nhọc tâm, lo nhiều hại thân, cho nên ông luôn thể hiện như ngoan cố bảo thủ, một tấm lòng son chính trực, thậm chí hơi ngu trung. Nhưng thực tế, thánh nhân đùa bỡn quyền mưu hay các đảng phái trong triều mọc lên như nấm, ông đều rõ cả. Ông trung thành với Đại Chu nhưng không phải hoàn toàn không biết ứng biến.
Nguyên Dị Trực trầm mặc rồi vẫn lựa chọn che giấu, nói dối:
– Không phải không ổn, chỉ là thực sự quá vội. Chúng ta quanh năm không ở kinh thành, cũng chưa hiểu rõ cậu ta, quan sát nhiều hơn là để tốt cho Tứ Nhàn.
Nói xong, ông thở dài trong bụng.
Kỳ thực không cần quan sát nữa. Lục Thời Khanh đối đãi với Nguyên Tứ Nhàn thế nào, ông đã nhìn khá rõ. Nếu đã như vậy, ông cũng tuyệt đối không phụ bạc tiểu tử đó. Thánh nhân kiêng kỵ ông tới mức này, ép ông không thể không chọn minh chủ để thờ, mà Trịnh Trạc lại đúng là một người hiếm thấy trong hoàng thất lòng mang trăm họ dân sinh, vậy thì, ông sẽ giúp Lục Thời Khanh chút sức, toàn lực ủng hộ những gì cậu ta ủng hộ.
Nghĩ tới đây, ông chợt nghe ba tiếng gõ cửa, hỏi mới biết là hai huynh muội tới.
Nguyên Tứ Nhàn và Nguyên Ngọc sau khi vào thì đùn đùn đẩy đẩy như có điều muốn nói nhưng không biết mở miệng thế nào, đều ép người kia nói trước. Cuối cùng vẫn là muội muội véo mạnh eo huynh trưởng, đẩy hắn lên.
Nguyên Ngọc lảo đảo bị đẩy ra, đành trưng mặt cười ha ha với Nguyên Dị Trực và Phùng thị, nói:
– Thưa cha thưa mẹ, con và Tứ Nhàn có chuyện muốn nói với hai người ạ.
Hơn một tháng nay, hai huynh muội đã nhiều lần muốn bàn chuyện triều đình với Nguyên Dị Trực, bàn về hướng đi tương lai của Nguyên gia, xem liệu có thể đổi giấc mơ hoang đường thành một cách nói khác có thể khiến ông chấp nhận và tin tưởng hay không, để nhắc nhở ông có phòng bị trong lòng, đừng tiếp tục chính trực mù quáng nữa, nhưng lần nào họ mở miệng cũng bị cưỡng chế cấm vọng ngôn bàn về quốc sự.
Thấy cha mẹ mai về Điền Nam, thư từ qua lại sau này sẽ bị thánh nhân giám thị, giờ mà không nói thì không còn cơ hội nữa, hai người mới lấy dũng khí, chuẩn bị thử nghiệm lần cuối cùng.
Nguyên Dị Trực liếc hắn:
– Có gì thì nói, ấp a ấp úng ra thể thống gì.
Nguyên Ngọc thầm nghĩ hắn ấp a ấp úng chẳng phải vì sợ nói ra sẽ bị đánh sao, hắn nhìn Nguyên Tứ Nhàn rồi dựa theo cách nói “vòng vo cứu nhà” mà trước đó đã thương lượng xong, uyển chuyển nói:
– Dạ thưa cha, là thế này ạ, cha có điều không biết, lúc Tứ Nhàn mới tới Trường An, trong triều có lục hoàng tử và cửu hoàng tử đều thi nhau lấy lòng muội muội. Nhưng lúc đó thái độ của thánh nhân rất kỳ lạ, hình như không chịu để cửu hoàng tử dính líu quá nhiều với muội muội, nhưng lại có ý muốn để lục hoàng tử cưới muội muội.
Nguyên Dị Trực hơi nhướng mày.
Nguyên Tứ Nhàn nói tiếp:
– Ban đầu con và a huynh không hiểu, nhưng sau đó thì có đáp án. Điều này là vì thánh nhân thương cửu hoàng tử nhưng không thương lục hoàng tử. Với uy vọng của Nguyên gia chúng ta, bất luận hoàng tử nào có dính dáng với con đều sẽ khiến các hoàng tử khác kiêng kỵ. Xét tình cảm thì cửu hoàng tử vốn yếu ớt nhiều bệnh, thánh nhân không nhẫn tâm để ngài ấy tham gia vào mạch nước ngầm trong triều. Xét triều cục thì mẫu thân ngài ấy đứng hàng tứ phi, thế lực ngoại thích lớn, cũng nên ngăn chặn việc qua lại thân thiết với Nguyên gia chúng ta.
Sắc mặt Nguyên Dị Trực càng lúc càng khó coi.
Nguyên Ngọc cười ngăn ông:
– Cha, cha khoan giận, để Tứ Nhàn nói hết đã.
Nguyên Tứ Nhàn kiên trì nói tiếp:
– Nhưng lục hoàng tử thì khác. Sau khi tiên thái tử bị phế, trong triều, nhị hoàng tử và Bình vương mỗi người chống nửa mảng trời, thánh nhân lo lại xuất hiện người thứ hai có ý đồ uy hiếp sớm kéo ông ta xuống khỏi long tọa, bèn làm chút công phu ngoài mặt, giả vờ bồi dưỡng một nhi tử để cân bằng hai thế lực này. Dù sao xưa nay chỉ có tam giác mới là vững chắc nhất. Cho nên ông ta chọn lục hoàng tử làm con cờ này, làm lá chắn.
…
– Nguyên nhân rất đơn giản. Một, nhà mẹ của lục hoàng tử là một thương hộ sa sút, thế đơn lực mỏng, không có chỗ dựa. Hai, hắn không ham danh lợi, không có hành vi khoa trương, cũng không được lòng triều thần.
Nói tới đây nàng hơi khựng lại:
– Ít nhất bề ngoài là vậy.
…
– Chỉ cần con và lục hoàng tử định ra hôn sự, thì các triều thần, bao gồm nhị hoàng tử và Bình vương đương nhiên sẽ chú ý tới hắn, đảng phái đương nhiên cũng sẽ có sự phân luồng. Mà một khi lục hoàng tử thật sự nổi lên tâm tư bất chính, hoặc đến mức không thể khống chế, thánh nhân sẽ dùng thủ đoạn để phá hủy mối hôn sự này.
Ví dụ như kiếp trước, nàng tin trong mưu gian của Khương gia cũng có ý của thánh nhân. Bằng không chỉ dựa vào tỷ muội Khương thị trong ứng ngoài hợp, e chưa tới mức khiến Trịnh Trạc trúng chiêu. Hẳn là sau khi hắn chuyển từ trong tối ra ngoài sáng đã khiến thánh nhân cảm nhận được uy hiếp, từ đó mượn tay Khương gia ly gián hắn và Nguyên gia.
Nguyên Dị Trực cau mày:
– Hai huynh muội con vòng vo nhiều như vậy, rốt cuộc muốn nói gì cứ nói thẳng.
Nguyên Tứ Nhàn cười xấu hổ:
– Con muốn nói, cha xem, thánh nhân đối với nhị hoàng tử và Bình vương là e ngại và kiêng kỵ, đối với lục hoàng tử là khống chế và lợi dụng, đối với cửu hoàng tử là bảo vệ và yêu thương. Mấy hoàng tử này, thực ra không ai là ứng viên thái tử chân chính trong lòng thánh nhân. Vậy, trong triều còn lại ai? Không phải chính là thập tam hoàng tử sao?
Nguyên Tứ Nhàn nói xong liền thở phào nhẹ nhõm. Nói thẳng là nàng mơ thấy thập tam hoàng tử đăng cơ thì quá vô căn cứ, trước mắt cuối cùng cũng nói xong có lý lẽ đường hoàng rồi.
Nguyên Dị Trực trầm mặc rất lâu mới nói:
– Là kẻ làm cha đây vô dụng, khiến một cô nhóc như con cả ngày suy nghĩ những thứ này.
Nàng trấn an:
– Cha, con thông minh như vậy, suy nghĩ nó không hề tốn sức đâu ạ!
– Điều con nói, cha đều hiểu cả. Nếu con thật bận tâm những thứ này thì cha không giấu con nữa.
Nói xong ông thở dài. Ông vốn muốn tránh cho con cái tham gia vào tranh đấu triều chính nhưng Nguyên Tứ Nhàn phân tích mạch lạc rõ ràng như vậy, hiển nhiên dính dáng đã sâu, nếu còn giấu tiếp, e ngược lại sẽ khiến nàng rơi vào nguy hiểm, đi sai đường.
Ông do dự một lát, cuối cùng như hạ quyết tâm, nhìn Phùng thị luôn im lặng ở bên cạnh, sau đó nói:
– Quả thật, thánh nhân có lẽ có ý để thập tam hoàng tử kế vị, nhưng triều cục chưa chắc sẽ phát triển theo hướng đó, dù là thánh nhân tôn quý cũng có thứ không thể nào khống chế, đó chính là lòng người. Kẻ được lòng người sẽ có được thiên hạ, theo tình thế hiện nay, cha tin rằng, người có được lòng người, tuyệt đối không phải thánh nhân, cũng không phải thập tam hoàng tử tuổi còn quá nhỏ, mà là người bị xem như quân cờ và lá chắn, có thể tùy tiện vứt đi mà con nói: lục hoàng tử.
Lời Nguyên Dị Trực vô cùng gọn gàng dứt khoát, thể hiện tâm của ông hướng về Trịnh Trạc.
Nhưng Nguyên Tứ Nhàn lập tức nghẹn đơ tại chỗ, đưa mắt ra hiệu với Nguyên Ngọc cũng đang chấn động, đờ người chốc lát.
Kiếp này Trịnh Trạc rõ ràng không còn liên quan gì với nàng nữa, vì sao Nguyên gia vẫn đi con đường ấy?
Hôm sau, phu thê Điền Nam vương khởi hành rời kinh, Nguyên Tứ Nhàn do đã định ra hôn sự với Lục Thời Khanh nên không về Điền Nam nữa mà ở lại.
Hai huynh muội tiễn cha mẹ ra khỏi thành xong về phường Thắng Nghiệp, vừa tới Nguyên phủ thì thấy Tào Ám chờ ở trước cửa, thấy Nguyên Tứ Nhàn, Tào Ám vội tiến lên nói:
– Thưa Lan Thương huyện chúa, lang quân sai tiểu nhân mang đồ cho huyện chúa ạ.
Nàng sững sờ, cúi đầu nhìn thiệp mời nhũ vàng trong tay hắn:
– Đây là?
Tào Ám cười nói:
– Thưa, bốn ngày sau, ngày 14 tháng 2 là tiệc lưu thương (1) do lục hoàng tử tổ chức, ngài ấy mời lang quân và huyện chúa đi dự tiệc. Huyện chúa xem, người có định đi không ạ?
(1) Lưu thương (lưu thương khúc thủy): một thú vui xưa của các văn nhân mặc khách, mọi người tụ tập bên con suối, thả ly rượu từ đầu nguồn trôi theo dòng nước, ly rượu dừng ở chỗ người nào thì người đó phải làm thơ hoặc thực hiện yêu cầu của trò chơi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT