Nguyên Tứ Nhàn thay y phục rất lâu.

Lục Thời Khanh biết nàng bí bức cả tháng nay, hiếm khi được ra ngoài ngắm cảnh đổi gió, y không muốn nàng mất hứng, thầm nhủ cùng lắm tới muộn một chút cũng không sao nên không giục nàng.

Trong chuyện Hồi Hột, y không thể hiện tích cực thì thánh nhân ngược lại sẽ yên tâm.

Y rảnh rỗi không có chuyện gì làm, bèn đứng dậy đi ngắm con.

Trong phòng có hai chiếc xe nôi đặt cạnh nhau. Lục Nguyên Thù đang ngủ, hơi thở đều đều, nhưng Lục Nguyên Trăn thức, mở to mắt nhìn muội muội. Chắc cảm thấy nằm ngang như vậy nhìn nghiêng quá mệt mỏi, thế là bé giẫm chân, ưỡn vai muốn lật người qua để nhìn. Ngặt nỗi gân cốt bé còn quá non, không đủ sức, làm thế nào cũng không lật được, bé gắng sức đến mức cả gương mặt đỏ bừng.

Lục Thời Khanh nhìn rõ mục đích của bé, cảm thấy buồn cười, bèn tiến lên giúp con trai lật mình thành công.

Nhưng Lục Nguyên Trăn hình như không thích, ấm ức nhìn y, muốn lật mình về như cũ.

Đúng là khó khăn.

Lục Thời Khanh đành để bé nằm ngay ngắn, rồi tiếp tục nhìn bé lặp lại nỗ lực lật mình trước đó.

Y hiểu. Con trai bướng bỉnh, thích dựa vào bản thân.

Y ung dung đứng nhìn, chờ cuối cùng bé dốc sức chín trâu hai hổ lật mình được, y mới bế bé lên, cúi đầu nói:

– Tiểu tổ tông y như mẹ con, giờ hài lòng rồi chứ?

Lục Nguyên Trăn nghe nhưng không hiểu, cười khúc khích như rất hứng thú với bộ quan bào mới trên người y, bé tì mông vào khuỷu tay y, bàn tay nhỏ nhắn bấu lấy vạt áo y cào loạn xạ.

Lục Thời Khanh nhìn vạt áo nhăn nhúm của mình:

– Mẹ con mới vuốt phẳng phiu đấy.

Y đẩy tay bé ra, sau đó lắc lư bé ý bảo bé an phận chút.

Ai ngờ Lục Nguyên Trăn mất hứng, bĩu môi ra vẻ con sẽ khóc cho cha xem.

Lục Thời Khanh cho rằng có thể chiều con gái nhưng không được chiều con trai, bèn nghiêm mặt tỏ ý “giỏi thì cứ khóc”.

Sau đó Lục Nguyên Trăn khóc. Nhưng không phải khóc ở mắt.

Khi Lục Thời Khanh cảm nhận được cơn ẩm ướt lan ra chỗ khuỷu tay thì đã không còn kịp. Lục Nguyên Trăn cứ thế tè thoải mái lên tay cha.

– …

Lúc Nguyên Tứ Nhàn thay y phục xong xuôi bước ra thì thấy cảnh Lục Thời Khanh ném con vào xe nôi, kinh hãi tột cùng nhấc cánh tay áo ướt dầm dề nhễu nước.

Nàng sững sờ rồi phản ứng lại, nhìn y với ánh mắt không đành lòng. Kế đó nàng chuyển sang nhìn Lục Nguyên Trăn đang cười toe toét trong xe nôi như không hề biết mình gây ra đại họa gì.

Nguyên Tứ Nhàn dở khóc dở cười bước tới, gọi Thập Thúy và Giản Chi mau chăm con, còn nàng ôm bên tay áo còn sạch của Lục Thời Khanh đưa y vào nhà tắm, dọc đường nói:

– Chỉ có chút thời gian mà sao chàng chọc Nguyên Trăn thế?

Nàng vốn muốn đi lo cho con, dẫu sao Lục Thời Khanh đã lớn to đầu rồi. Nhưng nghĩ tới bệnh sạch sẽ của y, lại không tiện giao y cho hai tỳ nữ, nàng đành tự tay đưa người đang chết lặng ấy đi.

Mặt Lục Thời Khanh đen đến độ có thể mài ra mực, hồi lâu mới hoàn hồn, bước chân khựng lại như cuối cùng mới nhớ tới gì đó, quay đầu muốn đi dạy dỗ con thì bị Nguyên Tứ Nhàn ngăn lại:

– Được rồi được rồi, chẳng lẽ chàng đánh nó à, thay y phục quan trọng!

Nếu không phải con trai ruột thì bây giờ chắc Lục Thời Khanh đã bùng nổ ngay tại chỗ.

Y nhẫn nhịn suốt dọc đường, đến nhà tắm mới sực nhớ: làm gì có y phục cho y thay, y mới vừa thăng quan, bộ đang mặc là bộ hoàn toàn mới!

Nguyên Tứ Nhàn hiển nhiên cũng nhận ra, cùng y hai mặt nhìn nhau một lúc rồi vẫn tháo thắt lưng y. Không thay được cũng phải giặt sơ qua, chứ đâu thể mặc bộ đồ bốc mùi đi tiếp đón sứ thần Hồi Hột chứ.

Đứa bé vừa đủ tháng chỉ bú sữa nên thật ra rất sạch, không có mùi gì lắm. Nhưng Lục Thời Khanh dẫu sao cũng không vượt qua được bệnh sạch sẽ, hàng mi run run, răng cắn chặt, mắt nhắm tịt để mặc nàng mặc vào cởi ra.

Chờ quan bào được hong khô vội vã, Nguyên Tứ Nhàn và Lục Thời Khanh vào cung đã muộn giờ rất nhiều, bỏ lỡ cảnh hoành tráng Huy Ninh Đế gặp gỡ sứ thần, nghe nói sứ đoàn Hồi Hột đã đi nghỉ ngơi, công chúa Già Hộc được hoàng hậu mời đến hồ Thái Dịch ngắm cảnh, theo cùng có các hoàng tử, tông thân và vài quan viên.

Nguyên Tứ Nhàn hiểu ngay là thánh nhân giao trọng trách thúc đẩy hòa thân cho hoàng hậu. Những hoàng tử hợp tuổi đều đến cho công chúa Già Hộc xem mắt. Còn các tông thân như a huynh và các vị quan già khụ chỉ là phông nền cho khung cảnh không quá gượng gạo, tốt nhất đừng để công chúa người ta vừa nhìn là biết mình đang “kén chồng”, tránh cho công chúa da mặt mỏng sẽ lúng túng xấu hổ.

Lúc Nguyên Tứ Nhàn đưa Lục Thời Khanh đến gần hồ Thái Dịch, trong đình bên hồ đang là khung cảnh vui vẻ hài hòa.

Ngồi vị trí cao nhất là Lương hoàng hậu, phía dưới chắc là công chúa Già Hộc trong truyền thuyết mặc y phục váy dài tay áo hẹp màu trắng vân vàng, búi tóc cao kiểu Hồi Hột, châu ngọc rạng ngời, gương mặt vô cùng xinh đẹp, mũi cao mắt sâu, làn da bánh mật tuy không quá hợp thẩm mỹ Đại Chu nhưng toát lên nét độc đáo mới mẻ.

Ngồi xung quanh là các quý tộc thiên gia khí độ bất phàm, lục hoàng tử và cửu hoàng tử đều có mặt, ngay cả thập tam hoàng tử cũng đến góp vui, ở bên cạnh ăn hoa quả tiếp khách. Xét số lượng thanh niên tài tuấn thì đúng là nhiều gấp bội so với lần trước nàng xem mắt Trịnh Trạc ở Phù Dung viên.

Nhìn ánh mắt không biết có tính là hâm mộ hay không của nàng, Lục Thời Khanh nghiêng đầu hỏi:

– Hâm mộ à?

Nguyên Tứ Nhàn vội lắc đầu, vẻ mặt đắc ý:

– Quý hồ tinh bất quý hồ đa, những người tốt nhất đều cho thiếp chọn, dù số còn lại xếp hàng dài từ cổng Diên Hưng tới chợ Tây thì có gì đáng hâm mộ chứ?

Lục Thời Khanh cười hưởng thụ, kéo nàng về phía mình, thầm nhủ sau khi về đúng là nên nấu cái miệng nàng thử xem có thể nấu ra mật ngọt hay không.

Hai người không cố ý thu hút sự chú ý nhưng vẫn không thể. Luận thân phận, một người là tể phụ, một người là nữ nhi của quận vương, luận tướng mạo, nói hơi khoa trương chút thì chưa đợi họ tới gần, trong đình đã bừng sáng. Nhiều người vì thế đều nhìn về phía họ, trước tiên nhìn Lục Thời Khanh vừa được thăng quan bái tướng, tiền đồ xán lạn, kế đó nhìn kiều thê thướt tha yểu điệu bên cạnh y.

Lục Thời Khanh cũng nhìn Nguyên Tứ Nhàn.

Nàng bảo màu vàng nhạt với màu tím là tuyệt phối nên mặc bộ váy màu này. Kiểu váy không có gì đặc biệt, không tới mức lấn át nhân vật chính nhưng thắng ở chỗ màu sắc vừa tôn da vừa nổi bật. Nếu trên trán nàng không vẽ hoa và trên đầu không búi kiểu tóc phụ nhân thì đúng là hệt như tiểu cô nương chưa xuất giá, nếu cộng thêm dụng tâm vào ánh mắt là như có thể bấm ra nước.

Bộ y phục này thực chọn quá tâm cơ. Lại nhìn cách trang điểm của nàng, trông giản dị song rất tinh tế, không đậm đà diễm lệ, ngược lại càng lộ rõ dung mạo vốn có của nàng khiến người ta thổn thức không thôi.

Lần này Lục Thời Khanh hơi hối hận vì dẫn nàng theo. Để khiến nàng yên lòng mà giờ đây y có chút bất an.

Chưa tính người khác, chỉ kể cửu hoàng tử Trịnh Bái, nếu không phải lần đó say sóng mất mặt ở Phù Dung viên, tự thấy không thể ngẩng cao đầu trước mặt Nguyên Tứ Nhàn, cộng thêm sau đó bị thánh nhân cưỡng chế không cho qua lại với nàng, thì chưa chắc hắn đã quấy rầy nàng thế nào. Bây giờ cũng không biết hắn có hoàn toàn từ bỏ ý nghĩ đó chưa.

Hoàng hậu thấy hai người đến thì nhiệt tình bắt chuyện.

Lục Thời Khanh xin lỗi vì đến muộn, hoàng hậu bảo không sao, ánh mắt lướt tới ống tay áo không hiểu sao bị nhăn nhúm của y rồi nhanh chóng dời đi, mời họ ngồi vào chỗ, sau đó giới thiệu với công chúa Già Hộc.

Già Hộc nhìn họ, nheo mắt:

– Ta biết Lục thị lang, trước đây từng gặp một lần ở vương cung.

Tiếp đó, Già Hộc nói với Nguyên Tứ Nhàn:

– Vị này đúng là Lục phu nhân à?

Ý cười trên mặt Nguyên Tứ Nhàn không thay đổi nhưng trong lòng lấy làm lạ. Sao, nhìn nàng có chỗ nào không giống Lục phu nhân? Chưa đợi nàng suy tính, Già Hộc đã nói tiếp:

– Nếu không có nương nương giới thiệu, ta còn tưởng đây là tiểu nương tử của Lục phủ chứ. Nhưng tính tuổi của Lục thị lang thì hình như không khớp.

– …

Công chúa đang khen nàng trẻ trung đây mà. Lục Thời Khanh lớn hơn nàng chỉ sáu tuổi thôi, không sinh được đứa con gái lớn như nàng đâu.

Nguyên Tứ Nhàn quay đầu nhìn, quả nhiên thấy mặt y đen thui. Nhưng nàng có thể nói gì đây, nói lời ngon ngọt cũng phải xem trường hợp, xung quanh đều là quý tộc thiên gia, nàng đành đợi về rồi mới dỗ Lục Thời Khanh bị xem thành cha nàng vậy, còn giờ chỉ nói một câu “công chúa nói đùa” rồi thôi.

Nàng thoáng thấy Nguyên Ngọc đối diện cười trên nỗi đau người khác, phía trước một chút, hình như Trịnh Trạc cũng loáng thoáng ý cười.

Thấy Trịnh Trạc, nàng vô thức nhìn tay cầm tách trà của hắn. Hắn dùng tay trái. Tay phải để hờ trong tay áo rộng, không nhìn ra thương thế.

Thấy nàng cau mày, Trịnh Trạc mỉm cười, ánh mắt thẳng thắn trong trẻo như trấn an nàng.

Nhìn nụ cười ấy, lòng Nguyên Tứ Nhàn càng khó chịu.

Nàng thực không cách nào đem Trịnh Trạc như thế và Trịnh Trạc qua cầu rút ván trong mơ hòa làm một, lại nhớ đến những phân tích trước kia của Lục Thời Khanh rằng Trịnh Trạc và Nguyên gia trở mặt nói không chừng chỉ là một tuồng kịch do y an bài, lòng nàng càng thêm dao động. Qua những tiếp xúc từ trước tới nay, cộng thêm việc hắn xả thân cứu nàng vào đêm nàng sinh con, nếu nàng còn xem hắn như kẻ tội ác tày trời chỉ vì mấy lời của bách tính trong mơ thì đúng là không thể nói nổi.

Nàng cũng biết nguyên nhân hôm đó Trịnh Trạc không tiếc mọi giá để cứu nàng. Nói thẳng ra là xuất phát từ tình nghĩa với Lục Thời Khanh.

Lục Thời Khanh vì hắn nên mới đi Hồi Hột mạo hiểm, tranh sự ủng hộ của Khả Hãn, thế mà nàng lại xảy ra chuyện, đúng là có một phần trách nhiệm của hắn. Bất luận nàng có bị thương tổn gì không, hắn đều không còn mặt mũi gặp Lục Thời Khanh.

Nhưng bất kể vì điều gì, vì ai mà hắn cứu nàng, nàng đều chịu ân của hắn. Con người nàng luôn có qua có lại, không thể nào an tâm với ân tình chưa báo đáp.

Sau lần trước xảy ra chuyện, nàng vốn muốn đi thăm Trịnh Trạc nhưng chính nàng cũng suýt mất nửa cái mạng, thực không đi nổi. Cộng thêm Lục Thời Khanh không thể kết luận được nguyên nhân mật đạo bị lộ nên quyết đoán từ bỏ mật đạo đó, đóng chặt cơ quan, tạm thời hủy lối qua lại ngầm với Trịnh Trạc, nàng chỉ có thể thông qua lời người khác để biết tình hình gần đây của hắn. Lại vì tình thế trong triều căng thẳng, thánh nhân bắt đầu theo dõi Lục phủ, nên ở cữ xong nàng cũng không có cơ hội gặp hắn nói vài câu.

Nàng đang thất thần thì chợt cảm nhận được một bàn tay nhẹ nhàng phủ lấy tay nàng.

Nàng nghiêng đầu nhìn Lục Thời Khanh, thấy y cũng cười trấn an mình, sau đó viết lên mu bàn tay nàng mấy chữ: không sao.

Nếu nói vết thương của Trịnh Trạc hoàn toàn không sao là chuyện không thể nào, loại chuyện động đến gân cốt như thế là Nguyên Tứ Nhàn rõ nhất, về sau chắc chắn hắn không thể dùng binh khí một cách lưu loát nữa. Câu không sao này ý là không có vấn đề trong sinh hoạt hàng ngày mà thôi.

Nàng khẽ thở dài trong lòng nhưng ngoài mặt không để lộ, chỉ ra vẻ hứng thú nghe mọi người trò chuyện nói cười.

Hình như hoàng hậu nói đến quà cáp gì đó nàng mới chú ý, hóa ra trong tay Già Hộc đã chất cả đống hộp tinh xảo, trông như là quà ra mắt do các hoàng tử chuẩn bị để mong chiếm được lòng nàng ấy, mỗi người một phần.

Các hoàng tử không thể mỗi người đều dụng tâm như thế, nhất định là do hoàng mệnh khó trái. Xem ra thánh nhân rất dụng tâm thúc đẩy việc thông hôn này, lôi hết các con trai vào.

Hoàng hậu nói:

– Lục lang đúng là có lòng, vết thương chưa khỏi hẳn mà phí thời gian và công sức tự tay khắc con thỏ ngọc khéo léo thế này.

Cổ họng Nguyên Tứ Nhàn nghẹn, thầm nhủ không thể nào, Trịnh Trạc có bản lĩnh khắc ngọc bằng một tay?

Quả nhiên nàng thấy hắn há miệng như muốn giải thích không phải do hắn khắc, hắn chỉ sai người mua về thôi, nhưng hoàng hậu đã dời đề tài làm hắn không thể nói.

Nguyên Tứ Nhàn nhìn Lục Thời Khanh với vẻ mặt “hay quá tuyệt quá, trong này hình như có huyền cơ nè”.

Lục Thời Khanh cười nhạt, bóp xương tay nàng, ám chỉ nàng không cần quản nhiều.

Hoàng hậu hỏi Già Hộc có thích những món quà này không. Già Hộc cười híp mắt gật đầu. Ngay lúc mọi người đều nghĩ nàng ấy sẽ nói vài câu khách sáo thì nghe nàng ấy nói:

– Nhưng có vài người ở đây vẫn chưa tặng quà cho ta.

Một lão thần không cẩn thận phát ra tiếng “hự”.

Cô công chúa Hồi Hột này khen người ta rất thẳng thắn, và đòi quà cũng rất thẳng thắn.

Hoàng hậu cũng không ngờ nàng ấy sẽ nói vậy, đành tiếp lời:

– Đúng rồi, còn ai chuẩn bị quà nữa thì mau mau trình lên đi.

Các quan và tông thân đều mang vẻ mặt khó xử. Thánh nhân đâu kêu họ cũng xun xoe lấy lòng đâu.

Ngay lúc mọi người đưa mắt nhìn nhau, bốn bề yên tĩnh đến hơi lúng túng, Già Hộc tự giải vây cho mình, chỉ vào một người bên dưới nói:

– Vị này…

Nàng ấy nói một nửa thì dừng lại, cười ngượng ngùng:

– Vị tướng quân ta không nhớ họ gì này, huynh có quà cho ta không?

Nguyên Ngọc bị gọi ngẩng đầu, nhìn trái nhìn phải, phát hiện ánh mắt mọi người đều đang đổ dồn vào mình mới phản ứng lại, chỉ vào mũi mình:

– Ta hả?

Nguyên Tứ Nhàn cũng sững sờ rồi đưa mắt ra hiệu với a huynh. Lúc này nếu nói là không có chuẩn bị quà e là sẽ gặp xui xẻo, dù bịa cũng phải bịa!

Nguyên Ngọc đương nhiên không ngốc, được muội muội ám chỉ bèn đáp:

– Nhọc công chúa không chê, quà do tại hạ chuẩn bị rất tầm thường, chính là mấy hộp thuốc mỡ bí chế của gia phụ giúp da trắng mịn.

– …

Mọi người há hốc mồm. Trời xanh ơi, Nguyên Thế Sâm có bị ngốc không thế, nói vậy há chẳng phải ám chỉ da công chúa không đủ trắng sao?

Nguyên Tứ Nhàn đang đau đầu đỡ trán thì công chúa Già Hộc bên trên lại vừa vui mừng vừa kinh ngạc ồ lên, sau đó một tay nâng mặt một tay chỉ vào Nguyên Ngọc nói:

– Cái này tốt cái này tốt nè! Mau lấy ra cho ta thử!

– …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play