Trong Tử Thần điện, Trương bộc xạ đang diện thánh.
Huy Ninh Đế thấy không có buổi triều mà ông ta cố ý xin gặp, bèn hỏi:
– Sao thế, Trương bộc xạ cũng vừa sáng là nghe nói chuyện đêm qua à?
Trương Trị Tiên cười chắp tay:
– Chuyện này xôn xao như vậy, e là ai cũng bị kinh động cả.
Huy Ninh Đế cười khẽ, nghe ra ý ngầm của ông ta:
– Trương khanh cứ nói đừng ngại.
Ông ta gật đầu:
– Thưa bệ hạ, tạm chưa bàn rốt cuộc do ai làm, từ chuyện vợ con Lục thị lang bị bắt cóc ở Lục phủ, ngài có thấy lục điện hạ quá quan tâm đến Lan Thương huyện chúa không ạ? Lục thị lang liều mạng là vì vợ con, nhưng lục điện hạ là vì điều gì?
Huy Ninh Đế không lên tiếng. Sáng nay vừa mở mắt là ông nhận được tin tức đêm qua, lập tức phái người ra khỏi thành kiểm chứng, đồng thời sai một nhóm thái y đến Lục phủ và một nhóm đến hoàng tử phủ.
Thái y đã bẩm với ông về thương thế của Trịnh Trạc, nói là tay phải của hắn bị nứt xương, không thể cầm đao cầm bút trong thời gian dài, về sau có thể bình phục như trước hay không cũng rất khó nói.
Ông trầm mặc rồi nói:
– Trẫm biết khanh muốn nói lục lang cứu Tứ Nhàn với ý đồ không thuần khiết, rất có thể là để lấy lòng Nguyên gia nhằm có sự ủng hộ của Nguyên Dị Trực. Nhưng trẫm cho khanh biết, tay phải của lục lang rất có khả năng bị phế đấy.
Trương Trị Tiên giật mình.
– Nếu nó thật có mục đích không thuần khiết, nó nên biết chừng mực. Một võ nhân bị phế tay phải thì còn tay trái, nhưng khanh cho rằng một thái tử bị phế tay phải còn có thể khiến mọi người phục sao?
Trương Trị Tiên tức khắc á khẩu, dường như không thể nào chấp nhận được Trịnh Trạc thật sự chỉ ra tay vì tình cảm, bèn nói:
– Nhưng hành tung của lục điện hạ thật sự đáng ngờ, vì sao ngài ấy lại ở ngoài thành lúc nửa đêm?
Huy Ninh Đế dần mất kiên nhẫn:
– Trẫm đã hỏi rồi, Tiết tài nhân gần đây không được khỏe, hay bị đau nửa đầu, lục lang hỏi thăm được một phương thuốc dân gian nhưng bị thiếu một thảo dược hiếm nên hai ngày nay đêm nào nó cũng dẫn người ra núi tuyết ở ngoại thành để tìm. Đêm qua trên đường về thì nó nghe tin của Lục gia mới gấp rút đuổi theo.
Dẫu sao Trịnh Trạc cũng là hoàng tử có chức vụ trong người, bố trí thuộc hạ tai mắt chú ý động tĩnh các hướng trong kinh thành là điều không thể bình thường hơn. Chỉ dựa vào những điều này, căn bản không chứng minh được gì.
Trương Trị Tiên thấy Huy Ninh Đế có thái độ như thế, đương nhiên không tiện nói xấu Trịnh Trạc nữa, đành nhắm vào người khác:
– Chuyện của lục điện hạ có lẽ thần nghĩ nhầm. Nhưng thần cảm thấy, Lục thị lang bôn ba vì vợ con là điều không có gì phải bàn, song hành động gấp rút về nhanh ngàn dặm khó tránh không phù hợp tác phong nhất quán của y. Liệu Lục thị lang có khả năng cùng Nguyên gia…
– Trương bộc xạ!
Huy Ninh Đế ngắt lời ông ta:
– Lời khanh nói có qua não chưa thế?
Lúc Huy Ninh Đế đang nổi giận ở Tử Thần điện thì Nguyên Ngọc cũng đang cáu kỉnh nhìn hai kẻ ôm ôm ấp ấp xem a huynh bên cạnh như không tồn tại, hắn đen mặt nghiến răng phất tay áo rời đi, đến bên cửa thấy Giản Chi và Thập Thúy mỗi người bế một đứa trẻ bước đến.
Hắn nhìn tiểu lang quân được Thập Thúy bế, đưa mắt ra hiệu cho nàng ấy cứ đi tiếp rồi run tay áo mở cửa rời đi.
Ban đầu Lục Thời Khanh biết Nguyên Ngọc ở phía sau nên cố kiềm chế, bây giờ đang ôm Nguyên Tứ Nhàn, muốn thân mật nồng thắm ôn chuyện với nàng thì nghe tiếng bước chân từ phía sau vọng đến, y quay đầu nhìn, ra hiệu hai tỳ nữ đặt con lên giường rồi lui ra.
Nguyên Tứ Nhàn xoa mặt y:
– Lát nữa ôm chàng sau, để thiếp bế con trước đã. Đêm qua thiếp chỉ nhìn muội muội chứ chưa kịp nhìn ca ca.
Lục Thời Khanh than thở, nhìn nàng buông y ra, quay đầu bế bé trai bên cạnh.
Chắc vì mất rồi lại quay về nên động tác của Nguyên Tứ Nhàn vô cùng cẩn thận, không ngờ đứa bé vừa vào lòng nàng là khóc, bất kể nàng dỗ thế nào cũng không nín.
Nàng nghi hoặc ngẩng đầu hỏi Lục Thời Khanh:
– Có phải con đói không? Lúc thiếp ngủ, có ai cho con bú không?
Lục Thời Khanh gật đầu:
– Để ta gọi một bà vú tới rồi sai người bế con ra cho bú.
Y muốn đón lấy con.
Nguyên Tứ Nhàn tránh tay, không cho y bế:
– Thiếp dậy rồi thì đương nhiên để tự thiếp cho bú, sao lại giao cho bà vú?
Y trầm mặc, thấy nàng định vén vạt áo thì đè tay nàng lại, nghiêm túc nói:
– Nam nữ thụ thụ bất thân.
Y nổi điên gì thế? Nàng khó tin nhìn y:
– Đây là con trai thiếp.
– Con trai cũng không được.
Nguyên Tứ Nhàn ưỡn bộ ngực căng đầy với y:
– Thế chàng thì được hả?
Đó vốn là câu hỏi ngược nhưng Lục Thời Khanh lại gật đầu:
– Ta thì được.
– Sao chàng là thể loại cha như vậy chứ…
Lục Thời Khanh nhướng mày:
– Ngày đầu tiên nàng biết ta à?
Lục Thời Khanh đích thực là loại người có thể ghen với rắn đực, ngay cả với bản thân mình cũng ghen nốt, nhưng Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy y không tới mức vô cớ gây sự trong chuyện con cái, thấy thái độ y bá đạo khác thường, nàng hơi sinh lòng ngờ vực, do dự nói:
– Có phải thiếp mắc bệnh gì nên sữa không tốt cho con…
Câu này là nàng rủa cả chính mình.
Sắc mặt Lục Thời Khanh trầm xuống, toan lên tiếng thì thấy mặt mày nàng ủ rũ, thần sắc ảm đạm, y dịu giọng:
– Là đại phu nói hiện tại cơ thể nàng yếu ớt, không đủ sữa cho hai đứa bé. Nàng chăm muội muội trước đi, giao ca ca cho bà vú, chờ nàng khỏe hơn hẵng nói.
Nguyên Tứ Nhàn bĩu môi, chuyện bé tí xíu, cứ nói thẳng ra là được, bày đặt quanh co lòng vòng, làm nàng suýt tưởng mình mắc bệnh nan y gì.
Đứa bé cứ khóc mãi không ngừng, Lục Thời Khanh quay đầu gọi Thập Thúy vào, bảo nàng ấy bế bé đưa cho bà vú.
Nguyên Tứ Nhàn lưu luyến nhìn con trai, dặn Thập Thúy đợi bà vú cho bú xong thì bế bé vào, khi cửa phòng đóng lại, nàng mới bế con gái.
Con gái khá ngoan, lúc được bế dường như biết nàng là mẫu thân, thoải mái nằm trong khuỷu tay dựa vào lòng nàng cọ cọ.
Nguyên Tứ Nhàn cúi đầu nhìn khuôn mặt bé bỏng ấy không chớp mắt, nói:
– Hình như con giống chàng đấy.
Hai đứa bé vừa ra đời, kỳ thực khó phân biệt rõ ngũ quan giống ai, Nguyên Tứ Nhàn cũng chỉ cảm giác mơ hồ mà thôi.
Lục Thời Khanh cẩn thận sờ chóp mũi con gái, thấy bé nhăn mũi khó chịu thì người luôn có biểu cảm đạm nhạt như y lại bật cười ra tiếng, nói với Nguyên Tứ Nhàn:
– Nó nhăn mũi trông giống nàng.
Thấy thái độ của y với con trai và con gái bất đồng, Nguyên Tứ Nhàn cố ý trêu:
– Giờ chàng hết nhớ nam nữ thụ thụ bất thân rồi hả?
Lục Thời Khanh hình như thật sự không nhớ, đưa tay đòi con gái từ nàng:
– Cho ta bế một lát.
– Tay chàng không sao chứ?
Y lắc đầu:
– Đêm qua lúc đón lấy, ta cố ý điều chỉnh tư thế tránh lực va đập, không đáng ngại.
Nguyên Tứ Nhàn lúc này mới dám giao con cho y, thấy con gái vào lòng y cũng mềm mại dán vào ngực y ngủ thoải mái, nàng không khỏi cau mày nghĩ:
– Ngoan thế sau này có bị người ta lừa không nhỉ?
Lục Thời Khanh ngẩng đầu nhìn nàng:
– Ai dám cứ lừa thử xem?
Nguyên Tứ Nhàn cảm thấy bộ dạng y bao che con rất thú vị, đột nhiên nàng cũng muốn được bao che, bèn giang tay với y:
– Thiếp cũng muốn ôm.
Lục Thời Khanh cười nhìn nàng, dịch đứa bé trong lòng, dành ra một tay nói:
– Qua đây.
Nguyên Tứ Nhàn chui vào lòng y, vừa dựa y vừa chọc đứa bé trong khuỷu tay y, chọc một hồi nàng chợt cảm thấy thiêu thiếu gì đó bèn ngẩng phắt đầu:
– Ôi chao, suýt quên mất, vẫn chưa đặt tên cho tụi nhỏ!
Lục Thời Khanh vừa hay cũng nghĩ đến chuyện này, bèn hỏi:
– Nàng đặt hay ta đặt?
Nàng nghĩ ngợi rồi bĩu môi nói:
– Chàng đặt đi, chàng đọc sách nhiều.
Y cười:
– Vậy con gái tên Nguyên Thù.
Nguyên Tứ Nhàn kinh ngạc ngước mắt:
– Theo họ thiếp à? Như vậy không hay lắm đâu!
Lục Thời Khanh nghẹn, đen mặt nói:
– Lục Nguyên Thù.
– Ừm.
Nàng cười ngại ngùng:
– Được, nguyên là nhất, thù là đẹp, con gái chúng ta sau này nhất định là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân.
– …
Một cái tên vốn rất nghệ thuật sao vào miệng nàng lại tầm thường thế nhỉ.
Lục Thời Khanh trưng vẻ mặt “nàng vui là được”, nàng hỏi:
– Muội muội tên Lục Nguyên Thù, vậy ca ca thì sao?
Hỏi xong, nàng tự nghĩ ra:
– Ca ca cũng không được thua, cũng đặt tên với nghĩa là đẹp nhé? Lục Nguyên Mỹ, Lục Nguyên Tịnh, Lục Nguyên Tuấn? Chàng chọn một cái đi.
– …
Nhìn vẻ mặt “ta chọn đi chết” của y, Nguyên Tứ Nhàn thở dài:
– Được, chàng đặt.
Lục Thời Khanh sờ xoáy tóc của nàng để thể hiện sự khen ngợi và công nhận khả năng tự hiểu rõ mình của nàng, sau đó mở lòng bàn tay nàng, viết vào một chữ.
Nguyên Tứ Nhàn nhận ra:
– Trăn? Lục Nguyên Trăn?
Y gật đầu.
Nàng nghĩ ngợi rồi gật đầu như giã tỏi:
– Chữ này hay.
Nói xong, nàng vỗ ngực y:
– Không hổ là thám hoa lang.
Nàng vỗ rất nhẹ nhưng không ngờ Lục Thời Khanh lại không kìm được ho khan.
Nguyên Tứ Nhàn thu lại ý cười, nghe tiếng ho ấy không ổn thì ngồi dậy khỏi ngực y:
– Phổi chàng bị thương?
Có lẽ biết nàng nghe ra nên Lục Thời Khanh không phủ nhận, chỉ nói:
– Không sao, nghỉ ngơi là khỏe thôi.
Y nói rất nhẹ nhàng nhưng Nguyên Tứ Nhàn không yên tâm.
Năm ngoái, Lục Thời Khanh bị đâm đã tổn thương phổi. Bây giờ trên quãng đường từ Hồi Hột đến Trường An, để đuổi kịp nàng lâm bồn mà y phi ngựa không dừng vó đi suốt ngàn dặm, cộng thêm đêm qua bị nội thương, e là vết thương cũ lại tái phát.
Nguyên Tứ Nhàn trước đó đã lo lắng chuyến này y đi gió sương vất vả sẽ hại đến cơ thể, bây giờ nghĩ lại đúng là sợ thứ gì trời trao thứ nấy.
Hèn gì y không chịu nổi mà ngất đi, còn bảo Nguyên Ngọc nói dối giấu nàng.
Nàng nhớ tới giấc mơ chẳng lành kia, nhớ tới tiếng khóc rấm rức của đoàn đưa tang và các nữ quyến trong mơ, nhớ tới bản thân ngột ngạt làm thế nào cũng không thể ra khỏi tảng đá để nhìn y một lần, chợt thấy trong lòng khó chịu.
Nhưng suy cho cùng, Nguyên Tứ Nhàn không nghĩ quá bi quan, nàng vẫn ngẩng đầu quyết đoán căn dặn: – Mấy ngày tới không cho phép chàng lên triều, chàng phải ở cữ cùng thiếp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT