Từ sau khi Khang Hy táo bạo sử dụng người Hán, cũng tiến hành trực tiếp tấn công Ngô Tam Quế và sử dụng sách lược chiêu an phản quân, tình thế chiến tranh dần dần chuyển biến tốt. Điều khiến cho lòng người phấn chấn nhất là Vương Phụ Thần đầu hàng khiến cho sĩ khí quân Thanh tăng vọt, càng thêm khí thế công phá phản quân.

Sau đó Cảnh Tinh Trung hai mặt thụ địch, rơi vào đường cùng phải tìm cách rút quân, đầu hàng quân Thanh. Tên này ra hàng, cũng mang ý nghĩa đại cục đã định.

Quả nhiên, theo Cảnh Tinh Trung đầu hàng, Thượng Chi Tín chống đỡ không được bao lâu cũng hàng, nhị vương trong tam vương đã chiến bại, chỉ còn lại một mình Ngô Tam Quế tất nhiên một cây chẳng chống vững nhà.

Tiêu diệt nốt phản quân còn lại, Khang Hy đem toàn bộ binh lực đều dời đến đối phó với Ngô Tam Quế. Quân Thanh tập trung binh lực tiến công Trường Sa, Nhạc Châu, Ngô Tam Quế điên cuồng cố thủ, đúng là cùng quân Thanh giằng co không ngừng.

Chiến sự đến tình trạng này, Ngô Tam Quế cơ bản không có đường thắng, mà Khang Hy thì thoải mái hơn trước kia rất nhiều vì hắn biết, tiêu diệt Ngô Tam Quế chỉ là vấn đề thời gian.

Những việc đại sự trên triều này đương nhiên là không ảnh hưởng đến Tử Tu. Trình Lễ không còn, Khang Hy lập tức đưa Tử Tu thăng nhiệm làm tổng quản, mà Tùng Viễn cũng hưởng ké hào quang, từ ngự trù thực tập thăng lên làm ngự trù chính thức.

Nhưng nếu để cho Tử Tu chọn thì y tình nguyện giống như trước kia, gần đây y luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó nên trong lòng luôn cảm thấy vắng vẻ. Tự hỏi thật lâu, Tử Tu mới nhận ra là vì sư phụ không còn bên cạnh.

Không biết sư phụ ở thế giới bên kia sống có tốt không? Tử Tu bỗng nhiên nhớ tới khoảng thời gian mới đầu đi theo sư phụ ở kiếp trước. Khi đó trang phục của sư phụ rất quái dị, nói chuyện lại văn vẻ, mái tóc của ông ở thời đại đó nhìn chẳng ra cái gì cả, thiệt nhiều thứ khiến cho mọi người tưởng là họ bị điên.

Khi đó Tử Tu cũng chẳng tốt hơn gì, chỉ là một đứa bé bị cha mẹ vứt bỏ, Tử Tu không biết cách tiếp xúc với người ngoài, nếu không phải được sư phụ thu lưu thì có khả năng y sẽ bị đói chết.

Sau khi sư phụ cứu y, hai con người biết rất ít về thế giới đó bắt đầu lưu lạc kiếm sống. Mới đầu họ đâu có tiền, chỉ biết đến đồng ruộng trộm rau dưa, trái cây, khoai lang của người ta để ăn. Tử Tu nhớ là sư phụ còn phải trộm quần áo của người khác. Không có cách nào, quần áo của sư phụ vừa bẩn vừa rách nát, căn bản không thể nào mặc được.

Rồi sau đó, sư phụ bắt đầu xin làm công cho mấy quán ăn nhỏ, năng lực thích ứng của sư phụ rất mạnh, làm đồ ăn lại ngon, từ từ bắt đầu có danh tiếng. Sau đó nữa thì họ có được chút tiền thì đến khách sạn lớn hơn trong thành phố làm việc.

Từng bước một, hai sư đồ bước đi vô cùng gian khổ nhưng thành quả lại rất rõ rệt. Qua mười năm, sư phụ đã trở thành đầu bếp hàng đầu, ngay cả Tử Tu khi đó đã học được không ít.

Nhưng Tử Tu thủy chung luôn cảm thấy trong nội tâm của sư phụ vẫn luôn tịch mịch, hiện tại rốt cục y cũng hiểu được nguyên nhân, sư phụ không thuộc về thời đại kia, dù cho ông ở nơi đó có được sự nghiệp huy hoàng.

Cũng chính vì trong nội tâm sư phụ vẫn luôn buồn bực không vui mới lâm trọng bệnh khi sự nghiệp đang ở đỉnh cao, tiếp theo không lâu liền rời khỏi nhân thế, rồi y đến nơi đây.

Tử Tu thu hồi suy nghĩ, cảm thấy một vòng nhân quả tuần hoàn này thật kỳ diệu.

Tử Tu thủy chung vẫn cảm thấy mình luôn kém hơn sư phụ, dù cho sư phụ nói y đã học xong món ăn thứ một trăm lẻ chín, nói y đã tìm được tình yêu thật sự.

“Đang suy nghĩ việc gì một mình thế?” Không biết Khang Hy đi đến phía sau y từ khi nào, đem y ôm vào trong ngực, đầu còn thuận tiện đặt trên vai y.

“Nghĩ đến những lời sư phụ nói, Hoàng thượng, ngươi cảm thấy bây giờ ta làm đồ ăn ngon hơn trước kia sao?”

Khang Hy ngẫm nghĩ: “Nghe ngươi nói như vậy, hình như đúng là thế.”

“Sư phụ nói, chỉ có người nấu trút xuống tình yêu của mình thì món ăn làm ra mới ngon, tình yêu càng nhiều thì món ăn lại càng mỹ vị.”

Khang Hy cười nói: “Nói cách khác bây giờ trong món ăn ngươi nấu cho ta có mang tình yêu nên mới ăn ngon như vậy. Ừm, ta cảm thấy sư phụ ngươi nói rất đúng.”

“Chỉ tiếc sư phụ…” Tử Tu nói không được nữa, bọn họ hiện tại cách nhau cả không gian lẫn thời gian, chỉ e cả đời này không còn khả năng gặp lại.

“Ngươi còn có ta, yên tâm, ta sẽ mãi mãi ở bên ngươi.” Khang Hy ôn nhu nói, dùng trán mình áp vào trán Tử Tu.

Mặc dù không có lời ngon tiếng ngọt nhưng Tử Tu đã vô cùng thỏa mãn. Đời người quá ngắn ngủi, nếu có thể tìm được người mình yêu đồng thời người đó cũng yêu mình, như vậy sẽ không uổng cuộc đời này.

“Hoàng thượng, ngươi không phải vẫn luôn hiếu kỳ việc sư phụ biến mất sao? Ta cảm thấy bây giờ đã có thể nói cho ngươi.” Tử Tu khi thốt lên những lời này mang theo tâm trạng vô cùng khẩn trương, tuy y biết rõ tình cảm mà Khang Hy dành cho mình, nhưng vạn nhất Khang Hy cũng xem y như yêu nghiệt thì phải làm sao bây giờ đây?

Quả nhiên Khang Hy rất hào hứng: “Mau nói cho ta biết, rốt cục đã xảy ra chuyện gì?”

“Hoàng thượng ngươi có từng nghe qua việc xuyên qua thời không chưa?”

“Xuyên qua thời không? Ý ngươi là nói nháy mắt tới một thời gian hay một địa điểm khác?” Năng lực lý giải của Khang Hy thật không tồi, Tử Tu còn nghĩ hắn sẽ rất chấn động chứ.

Khang Hy không dám tin hỏi lại: “Ý ngươi là nói sư phụ ngươi đến một thời không khác sao?”

“Ừ, chính là nơi mà ta đã ở. Hoàng thượng, kỳ thật ta không phải là người của thời đại này.” Tử Tu cẩn thận nhìn sắc mặt của Khang Hy, chỉ sợ hắn tâm tình không tốt xem mình là yêu quái mà bắt trói.

Khang Hy trầm mặc nhìn Tử Tu thật lâu, trong mắt tràn đầy thần sắc mà Tử Tu xem không hiểu. Ánh mắt kia như muốn từ trên người y đào ra một cái động để xem thấu triệt từ trong ra ngoài.

Tử Tu càng thêm khẩn trương, y ngập ngừng gọi: “Hoàng thượng… ta…”

Khang Hy bỗng nhiên nắm lấy tay y, lật tới lật lui nhìn nửa ngày, cuối cùng tiếc nuối bảo: “Một người đến từ thời không khác nhưng mà lại chẳng khác gì với con dân Đại Thanh ta.”

Tử Tu dở khóc dở cười, y có phải là người ngoài hành tinh đâu mà khác nhau. Bất quá Khang Hy không đối xử với y như yêu quái vẫn khiến cho y cảm thấy dễ chịu không ít.

“Hoàng thượng, ngươi không nghĩ ta là yêu quái sao?”

“Cho dù ngươi có là yêu quái cũng là yêu quái tốt nhất.” Còn là yêu quái bắt được trái tim của hắn.

Tử Tu vui vẻ cười ngây ngô, thở phào nhẹ nhõm một hơi, tảng đá luôn đè nặng trong lòng bao lâu nay cuối cùng cũng được nhấc ra, y không còn điều gì giấu diếm Khang Hy nữa.

Khang Hy thì vô cùng hiếu kỳ với thế giới trước kia mà Tử Tu sống, Tử Tu đành phải kiếm chút chuyện thú vị kể cho hắn nghe. Mặc dù có rất nhiều chuyện hắn nghe không hiểu nhưng vẫn tỏ ra rất thích thú.

Cuối cùng Tử Tu nói đến miệng khô lưỡi khô mà Khang Hy nghe vẫn chưa đã nghiền, đột nhiên Khang Hy bảo: “Tử Tu, ngươi không nên đưa ngọc bội cho sư phụ ngươi.”

“Vì cái gì?” Nếu y không đưa ngọc bội cho sư phụ thì sư phụ nhất định mất mạng.

Khang Hy tiếc nuối nói: “Nếu ngươi không đưa cho sư phụ thì chúng ta có thể cùng đến thế giới kia của ngươi xem thử rồi.”

Tử Tu lắc đầu cười khổ: “Nếu ta không đưa ngọc bội cho sư phụ thì sư phụ nhất định sẽ chết. Như vậy ông sẽ không thể thu dưỡng ta, ta cũng không thể đến thế giới này để gặp được ngươi. Cho nên mới nói, Hoàng thượng, hết thảy đều là nhân quả tuần hoàn.”

Khang Hy ừ một tiếng, miễn cưỡng tiếp nhận cách nói này nhưng vẫn rất tiếc hận vì không thể đến nơi mà Tử Tu từng sống.

“Lại nói tiếp, nếu không phải nhờ khối ngọc bội thần kỳ kia thì thật đúng là chúng ta không thể gặp nhau, nó cũng coi như tín vật đính ước của chúng ta. Bởi vì có nó mới khiến ngươi đến bên cạnh ta.”

“Ừm.” Tử Tu đáp khẽ một tiếng, không thể trở về thì thế nào chứ? Y đã tìm được người mình thật sự yêu thương, y nguyện ý làm bạn bên cạnh Khang Hy cả đời này.

Từ khi Tử Tu cởi bỏ được khúc mắc, tựa hồ như mọi chuyện đều phát triển theo chiều hướng tốt đẹp. Tiền tuyến truyền đến tin tức Ngô Tam Quế bệnh chết, phản quân như rắn mất đầu, không gượng dậy nổi. Khang Hy lập tức nắm chặt thời cơ phát động tiến công, dần dần thu phục các tỉnh Hồ Nam, Quảng Tây, Tứ Xuyên…

Phản quân mặc dù còn có những phần tử ngoan cố liều chết chống cự nhưng đại thế đã mất, họ không thể cứu vãn được việc gì.

Mùa thu năm đó, quân Thanh thế như chẻ tre tiêu diệt toàn bộ phản quân. Ngô Thế Phan tự sát thân vong, những kẻ còn lại ra khỏi thành đầu hàng, Loan Tam Phiên đã tuyên cáo bình định.

Chiến tranh chấm dứt, thiên hạ vạn dân cùng vui, để ăn mừng chiến tranh thắng lợi, Khang Hy ra lệnh đại xá thiên hạ, phàm là thời hạn thi hành án không quá ba năm đều trực tiếp thả về nhà.

Trong tiếng ca tụng của vạn dân, Khang Hy quyết định thiết tiệc kỷ niệm trận thắng lợi này, đây cũng là ngự yến có quy mô lớn nhất triều Thanh cùng với nhiều người tham dự nhất —— Thiên Tẩu Yến!

(*) Thiên Tẩu Yến bắt đầu từ thời Khang Hi康熙, là một trong những đại yến của cung đình nhà Thanh, nhưng chỉ 4 lần tổ chức qua ở hai triều Khang Hi và Càn Long乾隆 là đại yến thịnh soạn nhất, quy mô lớn nhất, chuẩn bị lâu nhất, tốn phí nhiều nhất.

Tác giả có lời muốn nói: còn có một chương, oa ca ca

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play