Lão bản của một tửu lâu đón dâu chỉ là một chuyện nhỏ, dù cho nhạc phụ đại nhân vốn là một vị quan thì vẫn chẳng phải là chuyện lớn lao gì. Nhưng nếu lại có cả hạ lễ của Hoàng thượng đưa đến thì chính là đại sự.
Ngày hôm đó, Khang Hy thả cho đám người Tử Tu một ngày để họ đi chúc mừng Đinh Chí Nguyên. Để cho mọi người thấy rõ sau lưng Ngự Thiện Tửu Lâu có chỗ dựa tránh cho Đinh Chí Nguyên lại gặp phải chuyện lúc trước, Hoàng đế còn phái Lương Cửu Công đi theo Tử Tu.
Lương Cửu Công là đại biểu cho Hoàng thượng, còn mang theo quà của Hoàng thượng. Lần này tất cả mọi người đến tham gia hôn lễ đều chấn kinh, Hàn gia thì cảm thấy như trên mặt được dát vàng, cảm thán nữ nhi đã gả vào nhà tốt.
Lương Cửu Công đưa xong hạ lễ thì quay về cung còn Tử Tu, Trình Lễ và Tùng Viễn thì ở lại, Trình Lễ cảm động đến rơi lệ, cuộc đời này rốt cục ông cũng nhìn được đồ đệ thành thân rồi.
Đinh Chí Nguyên mặc một thân hỉ phục đỏ thẫm giúp cho vẻ bề ngoài tốt lên không ít, tuy khuôn mặt mặc dù không thể nói là quá mức tuấn lãng nhưng vẫn vô cùng sáng láng. Bằng hữu Đinh Chí Nguyên mời đến không nhiều, ngoại trừ đám người Tử Tu và vài người hàng xóm ra thì cũng chỉ có mấy sư đệ trước kia cùng nhau học trù nghệ.
Canh giờ vừa đến, tân nương được kiệu hoa đỏ thẫm nâng vào cửa, hỉ nương giúp Hàn Mộng Chi xuống kiệu, đưa đến bên cạnh Đinh Chí Nguyên. Trên mặt Đinh Chí Nguyên tràn ngập vẻ hạnh phúc tươi cười, Đinh Chí Nguyên khẩn trương bóp tay không biết phải làm gì.
Trình Lễ lắc đầu: “Nhìn dáng vẻ chẳng có chút tiền đồ nào của nó kìa!”
“Tại sư huynh cao hứng quá mà!” Đây là lần đầu tiên Tử Tu nhìn thấy người cổ đại kết hôn, khó tránh khỏi cảm thấy mới mẻ. Tử Tu cảm thấy biểu hiện của Đinh Chí Nguyên như vậy đã rất tốt rồi, đổi lại là y ra trận chỉ e càng không xong.
Đợi hai người vào vị trí rồi, lễ quan bắt đầu xướng to: “Nhất bái thiên địa!”
Đinh Chí Nguyên cùng Hàn Mộng Chi xoay người hướng ra ngoài bái thiên địa, sau đó lại chậm rãi quay lại. Các tân khách bắt đầu ồn ào, mọi người đều rất vui vẻ.
“Nhị bái cao đường!” Đinh Chí Nguyên là cô nhi, từ nhỏ đã được Trình Lễ thu dưỡng, lễ bái cao đường này tất nhiên là phải bái ông rồi.
“Phu thê giao bái!” Hai người đối mặt nhau bái lễ cuối cùng.
Lễ quan lại nói: “Đưa vào động phòng!”
Tiếng ồn lập tức bùng nổ, đặc biệt là từ chỗ Tùng Viễn phát ra, tựa hồ như tiểu tử này chỉ hận không phải bản thân mình mới là người động phòng. Tử Tu không quản nổi Tùng Viễn nữa, mặc cho hắn muốn nháo thế nào thì nháo. Dù sao cũng là hôn lễ mà, náo nhiệt một chút mới tốt.
Tân nương được đưa vào động phòng, Đinh Chí Nguyên lập tức bị chộp đi uống rượu. Tửu lượng của Đinh Chí Nguyên tốt hơn Tử Tu một chút nhưng cũng chẳng phải quá tốt, bởi vậy chẳng được mấy mà đã quá chén. Một đám người ầm ầm đỡ hắn vào động phòng, coi bộ không làm ầm ĩ một trần thì thề sẽ không bỏ qua.
Đinh Chí Nguyên bị mọi người cổ vũ gỡ xuống khăn che mặt của tân nương tử, lại bị ai đó nhét cho một hạt sen bắt hai người cùng ăn. Đinh Chí Nguyên cực kỳ quẫn bách, Hàn Mộng Chi thì xấu hổ đến đỏ mặt.
Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy có chút thương cảm, hay phải nói là rất hâm mộ bởi đời này chỉ e là y không thể được như thế này. Tình yêu của y và Khang Hy không thể công khai, cho dù công khai thì y cũng chỉ bị người đời coi là nam sủng của Hoàng đế.
Nói không khó chịu thì là giả, nhưng dù vậy, Tử Tu vẫn không hối hận.
Đêm nay Tử Tu uống không ít rượu, y không ngủ lại mà nghiêng ngả lảo đảo nhờ người đưa về cung. Đêm Thất tịch vốn là ngày tình nhân đoàn tụ, Tử Tu muốn về cung, trở lại bên cạnh Hoàng thượng.
Xe ngựa xóc nảy khiến Tử Tu có chút khó chịu, vừa xuống xe thì lập tức nôn đến không biết đất trời gì nữa. Nôn ra hết rồi, thần trí của Tử Tu mới thanh tỉnh một chút. Tử Tu cho cung nhân rời đi, bản thân thì lảo đảo trở về viện nhỏ của mình. Gió đêm có chút lạnh khiến Tử Tu vô thức rụt cổ. Giờ khắc này Tử Tu cảm thấy rất bi thương, tựa hồ như trên thế gian này chỉ còn lại có một mình y, cô đơn tịch mịch.
“Ta biết ngươi sẽ trở về.” Giọng nói êm tai của Khang Hy vang lên khiến Tử Tu chấn động.
Tử Tu vừa ngẩng đầu thì liền thấy người mình mong nhớ đã lâu đứng trước cửa viện đợi mình. Trên đời này không còn khoảnh khắc nào khiến cho người ta động tâm hơn lúc này nữa, Tử Tu không chút nghĩ ngợi liền nhào đến.
“Hoàng thượng, vì sao ngươi lại ở đây?”
“Bởi vì ta đoán ngươi sẽ trở về, cho nên liền ở đây đợi ngươi!” Khang Hy mỉm cười ôm lấy Tử Tu, tâm trạng dường như rất tốt.
Tử Tu ghé vào trên vai Khang Hy vừa khóc vừa cười, trái tim thất lạc rốt cục cũng được lấp đầy. Ít nhất trên đời này còn có một người để ý đến y, còn có một người chờ đợi y giữa đêm.
Y phục của Khang Hy bị Tử Tu cọ bẩn nhưng hắn không thèm để ý, so với long bào, tình trạng của Tử Tu càng khiến cho hắn lo lắng hơn. Tuy Khang Hy có thể đoán được vì sao Tử Tu lại trở nên như vậy, nhưng càng vì hiểu được, hắn lại càng thêm lo lắng.
Tử Tu có thể nào vì không chịu đựng nổi mà rời xa hắn? Có thể nào cũng muốn có được một hôn lễ như vậy? Nếu thực sự như thế thì hắn phải làm sao đây?
“Hoàng thượng, chúng ta vào trong đi!” Tử Tu cuối cùng cũng bình tĩnh lại, y có chút xấu hổ, cảm thấy mình quá đa sầu đa cảm.
Ngọn đèn mờ nhạt giúp cho gian phòng sáng lên, Tử Tu trút bỏ y phục tràn đầy mùi rượu, định đi thay đổi quần áo, Khang Hy lại đè bờ vai Tử Tu lại mà bảo: “Tử Tu, chúng ta thành thân đi?”
“Thành thân?” Tử Tu cố gắng nhịn không hô to nhưng vẫn kinh ngạc đến sững sờ.
“Đúng, ngay tại đây, ngươi cùng ta, thành thân!” Khang Hy mỉm cười, “Tuy không có tân khách, cũng không có tiệc rượu, nhưng ta là thật tâm.”
Khang Hy nhìn Tử Tu vẫn còn ngốc lăng, ngắt chóp mũi y cười hỏi: “Tử Tu, ngươi không muốn sao?”
Tử Tu dùng sức lắc đầu, y tất nhiên nguyện ý, nhưng hai nam nhân thành thân vẫn cảm thấy thật kỳ quái. Tử Tu không quan trọng có ai đến chúc mừng hay không, khoảnh khắc khi Khang Hy nói ra hai chữ kia thì y biết mình nhất định sẽ đồng ý.
“Được, chúng ta thành thân.” Tử Tu lộ ra nụ cười xán lạn chưa bao giờ có, y nhanh nhẹn thay một bộ y phục tốt nhất, lại sắp một bức tượng quan âm bồ tát trong phòng, Khang Hy chuẩn bị chén và rượu, hắn cố nhịn xuống không lấy khăn trùm đầu ra.
Hai người nắm tay nhau quỳ xuống, cùng nhau thì thầm: “Hoàng thiên tại thượng, hậu thổ tại hạ, nay Ái Tân Giác La Huyền Diệp, Lâm Tử Tu, lúc này kết làm phu thê, thề suốt đời không rời không chê. Nếu vi phạm lời thề, nguyện bị thiên lôi đánh xuống.” Sau đó bái tam bái.
Tử Tu đột nhiên nói: “Không đúng lắm, phải nói là phu phu mới đúng.”
Khang Hy cười hì hì: “Không có sai, ta là phu, ngươi là thê,” Hắn nắm tay Tử Tu thâm tình bảo: “Nương tử, chúng ta uống chén rượu giao bôi đi!”
Tử Tu sọc đen đầy đầu, bị hai chữ nương tử làm cho toàn thân nổi da gà. Hai người bưng chén rượu, vòng qua tay nhau ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
“Nương tử, nay chúng ta đã là phu thê, ngươi xem thiên địa cũng đã bái, rượu giao bôi cũng uống, có phải nên nhập động phòng rồi không?” Khang Hy nắm tay Tử Tu hôn một cái, cười đến thập phần thiếu bị đòn.
Tử Tu nhìn trời, kỳ thật đây mới là việc mà tên này muốn làm nhất đêm nay đi?
Bất quá cảm giác thật kì diệu, họ đã thành thân rồi. Đã trở thành phu thê… phu phu rồi. Tuy không có tân khách, không được bất kì ai chúc phúc, cũng không có một hôn lễ trọn vẹn nhưng vẫn vô cùng tốt đẹp.
Khang Hy hôn môi Tử Tu, từng chút từng chút mút vào. Tử Tu bị Khang Hy hôn đến ngứa ngáy, thân mình cũng dần có phản ứng, hơi hơi hé miệng ra, đầu lưỡi của Khang Hy lập tức linh hoạt chui vào. Khang Hy cuốn theo chiếc lưỡi của Tử Tu khiêu vũ, tiện đà đảo qua mỗi một cái răng của Tử Tu, nhẹ nhàng liếm mút.
Y phục của cả hai từng kiện từng kiện rơi xuống, cho đến khi da thịt trần trụi tiếp xúc. Bàn tay to của Khang Hy vuốt ve tấm lưng trơn mịn của Tử Tu khiến Tử Tu run lên, hai chân như nhũn ra, thiếu chút nữa ngã xuống.
“Tử Tu, ngươi thật là mẫn cảm.” Khang Hy hôn vành tai của Tử Tu, sau đó nhẹ nhàng cắn một cái, tiện đà trượt xuống tới cổ hết liếm lại cắn, để lại một mảng đầy hồng ngân mới bỏ qua.
Tử Tu bi ai nghĩ, ngày mai phải kéo cổ áo cao lên một chút.
Tác giả có lời muốn nói: ờ, phía sau không dám viết tiếp, bà con nếu muốn xem thì nói một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT