Khang Hy thất hồn lạc phách rời khỏi Từ Ninh cung, cuối cùng thì Thái Hoàng Thái Hậu vẫn không chịu nói cho hắn biết Tử Tu đang ở đâu. Khang Hy không khỏi cười khổ, xem ra lần này Hoàng tổ mẫu đã hạ quyết tâm muốn ép Tử Tu rời khỏi hắn.

Không, hắn quyết không cho phép chuyện này xảy ra. Hắn không muốn giống như Hoàng a mã, ngay cả người mình yêu mà cũng không bảo vệ được.

“Hoàng thượng…” Lương Cửu Công kề sát vào tai Khang Hy thì thầm vài câu, thần sắc của Khang Hy lập tức biến đổi, vẻ vui mừng hiện ra: “Thật chứ?”

“Không hề giả.” Lương Cửu Công khẳng định.

Khang Hy vội vàng ra lệnh: “Nhanh chóng chuẩn bị ngựa, trẫm muốn xuất cung.” Nói xong Khang Hy lập tức chạy theo hướng rời khỏi Hoàng cung.

Lương Cửu Công vội vàng hô to: “Hoàng thượng, còn chưa thay y phục!” Bước chân của Khang Hy lúc này mới ngừng lại, hắn nhanh chóng quay về Dưỡng Tâm Điện. Lương Cửu Công lau đi mồ hôi trên tránh, vội đi theo Khang Hy.

Thay y phục thường dân, Khang Hy chỉ mang theo Minh Phong lòng như lửa đốt rời khỏi Hoàng cung. Cửa cung đã sớm có người chuẩn bị sẵn ngựa ở đấy cho hắn, hai người một trước một sau đi theo hướng mà Lương Cửu Công nói.

Trong lòng Khang Hy vô cùng nôn nóng, thời gian qua lâu như  vậy không biết Tử Tu đã đi xa đến thế nào rồi, hy vọng còn có thể đuổi kịp. Đúng, nhất định phải theo kịp, hắn nhất định phải mang Tử Tu quay về, rồi sẽ không bao giờ để Tử Tu rời xa mình nữa.

Hai người một đường ra khỏi thành, đi lên trục đường chính, người đi đường dần dần thưa thớt, thảm thực vật rậm rạp hơn. Minh Phong càng thêm đề cao cảnh giác phòng ngừa có người đánh lén.

“Công tử, xin chờ một chút.” Minh Phong bỗng nhiên lên tiếng.

“Chuyện gì?” Khang Hy mất kiên nhẫn hỏi, nhưng vẫn dừng ngựa lại.

Minh Phong lưu loát xoay người nhảy xuống ngựa, sau đó xem xét vết bánh xe, trên mặt hơi hiện lên ý cười, báo lại: “Công tử, họ chưa đi xa đâu, theo tốc độ này chúng ta chưa mất đến nửa canh giờ đã có thể đuổi theo kịp.”

Khang Hy vui sướng hỏi lại: “Thật sao? Vậy chúng ta nhanh đi thôi!” Hy vọng càng lớn dần, hắn lại có thêm động lực.

Cây cổ thụ hai bên đường càng thêm dày đặc, che bớt đi phần lớn ánh nắng mặt trời, hơi nóng cũng không còn nhiều. Nhìn cảnh vật không ngừng lướt qua bên người, tâm trạng lo lắng của Khang Hy cũng dần bình ổn lại.

Sắp đến rồi! Chỉ mới một ngày chưa được nhìn thấy Tử Tu, Khang Hy thấy tựa như đã qua cả năm rồi.

Lại đuổi theo hơn mười dặm, dấu vết xe ngựa càng thêm rõ ràng hơn. Qua chừng nửa khắc sau, Khang Hy đã có thể nghe thấy tiếng bánh xe lăn trên đường. Tinh thần của Khang Hy chấn động, tâm trạng càng thêm vội vàng, tựa hồ cảm nhận được cảm xúc của hắn, con ngựa lại càng tung vó lao đi như bay.

Rất nhanh, một chiếc xe ngựa mộc mạc xuất hiện trước mắt họ, Khang Hy giục ngựa đuổi tới chặn phía trước xe ngựa, lớn tiếng quát: “Dừng xe!”

Người đánh xe là một thị vệ cải trang, thân thủ khá tốt nên khi có người bất thình lình chặn đường, người này đã nhanh chóng cho xe ngựa dừng lại. Tuy người này không nhận ra Khang Hy nhưng thấy một thân quý khí của Khang Hy thì cũng đủ biết hắn không phải là người bình thường.

“Xin hỏi vị công tử này vì sao lại ngăn xe ngựa của ta?” Người kia cất tiếng hỏi.

Khang Hy xoay người xuống ngựa, không thèm nhiều lời, hắn đi thẳng tới phía trước xe ngựa. Người kia muốn ngăn cản thì ngay lập tức bị Minh Phong xông lên khống chế. Khang Hy xốc màn xe lên, gương mặt hắn ngày đêm nhung nhớ lập tức xuất hiện ngay trước mắt.

Hai người nhìn nhau thật lâu, cuối cùng Khang Hy vươn tay ra: “Tử Tu, về với ta!”

Tử Tu nhìn Khang Hy, nước mắt lập tức tuôn rơi. Hắn thật sự đuổi tới, thì ra mình ở trong lòng hắn thật sự rất quan trọng, may mà, hắn đã đến…

Đầu óc Tử Tu loạn thành một đoàn, y khẽ vươn tay ra đặt vào tay Khang Hy. Khang Hy siết chặt tay Tử Tu, kéo Tử Tu ôm vào trong lòng.

“Ngươi thật sự đã đến!” Tử Tu gạt nước mắt, mỉm cười thì thầm.

Khang Hy giúp Tử Tu lau đi nước mắt trên mặt, cười khẽ: “Tất nhiên là ta phải đến. Tử Tu, ta sẽ không bao giờ để ngươi rời khỏi ta, không ai có thể tách hai chúng ta ra nữa.”

Tử Tu xuống xe ngựa, Khang Hy giúp Tử Tu leo lên ngựa của mình, sau đó cũng xoay người lên ngựa, ôm lấy eo Tử Tu. Minh Phong thả người đánh xe kia ra, ba người cùng nhau về Tử Cấm Thành.

Khang Hy ôm chặt lấy Tử Tu từ phía sau, hơi thở ấm áp phun lên tai Tử Tu, Tử Tu đỏ mặt, thân mình lại không tự chủ được mà nhích sát lại gần Khang Hy.

Tử Tu nhẹ nhàng gọi một tiếng: “Hoàng thượng!”

Khang Hy cắn nhẹ lên vành tai Tử Tu: “Đừng nói chuyện, để ta ôm ngươi một chút!”

Lời nói ra đến miệng của Tử Tu lại bị y thu ngược trở về. Thôi vậy, khi nào về rồi hẵng nói sau, y cũng rất tham luyến cảm giác hiện tại.

Hành trình hồi cung tựa hồ ngắn hơn khi đi rất nhiều, nhìn cửa cung to lớn trước mắt, Khang Hy có chút ảo não, sớm biết như vậy thì hắn đã cưỡi ngựa chậm một chút. Ai, không biết phải mất bao lâu nữa mới có thể thoải mái cùng Tử Tu ở chung như vậy.

Khang Hy thay lại long bào, kéo Tử Tu đến Từ ninh Cung. Trên đường đi, bọn cung nhân nhìn thấy họ thì đều lộ ra vẻ nghi hoặc, không hiểu đã xảy ra chuyện gì.

“Hoàng thượng, ta có lời muốn nói với ngươi!” Tử Tu bị Khang Hy lôi kéo, có chút buồn bực nói.

Khang Hy cười cười, lắc đầu: “Có chuyện gì muốn nói thì để lát nữa hẵng nói. Ta cũng có rất nhiều lời muốn nói với ngươi!” Khang Hy cười ái muội, Tử Tu lập tức hiểu được hắn muốn nói gì, không khỏi càng thêm bất đắc dĩ.

“Hoàng tổ mẫu.” Đến Từ Ninh Cung, Khang Hy cũng không cho người thông truyền mà trực tiếp đi thẳng vào.

Tựa hồ đã đoán được Khang Hy sẽ đến, Thái Hoàng Thái Hậu vẫn ung dung ngồi ở đại sảnh uống trà, thấy Khang Hy đến thì phất tay lệnh cho tất cả mọi người lui ra. Khang Hy đem Tử Tu kéo đến trước mặt mình, Tử Tu định quỳ xuống đất hành lễ nhưng lại bị Khang Hy ngăn lại.

“Tốc độ của Hoàng thượng so với ai gia đoán còn nhanh hơn. Xem ra tên Lâm ngự trù này trong lòng Hoàng thượng có địa vị rất cao.” Thái Hoàng Thái Hậu vẫn rất bình thản lên tiếng, nhìn không ra bà đang nghĩ cái gì.

Nhưng mà lời này của bà lại khiến Khang Hy hơi kinh ngạc, thì ra Hoàng tổ mẫu sớm đã đoán được mình nhất định sẽ đuổi theo Tử Tu.

Khang Hy lập tức mở miệng: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi chỉ yêu một mình Tử Tu, tôn nhi không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến y, hy vọng sau này Hoàng tổ mẫu đừng làm như vậy nữa!”

Thái Hoàng Thái Hậu tà nghễ liếc mắt nhìn Khang Hy: “Nếu Hoàng thượng đã nói vậy, tất nhiên ai gia sẽ không gây khó dễ cho y nữa. Được rồi, ai  gia đã mệt, các ngươi về đi!”

Nhận được cam đoan của bà, ngữ khí của Khang Hy dịu đi, hắn thi lễ: “Hoàng tổ mẫu sớm nghỉ ngơi đi, tôn nhi không quấy rầy nữa!”

Nói xong liền kéo Tử Tu đi, Tử Tu chưa đi mà khẽ nói với Thái Hoàng Thái Hậu: “Thái Hoàng Thái Hậu, cám ơn người.”

Thái Hoàng Thái Hậu không để ý đến Tử Tu, xoay người đi về tẩm điện của mình. Khang Hy có hơi khó hiểu, nhưng hắn không hỏi nhiều, nhanh chóng mang Tử Tu quay về Dưỡng Tâm Điện rồi xua mọi người đi hết.

Không buồn đè nén nỗi nhớ nhung trong lòng nữa, Khang Hy trực tiếp ôm hôn Tử Tu, Tử Tu cũng thử đáp lại, tuy rằng trúc trắc nhưng lại khiến cho Khang Hy long tâm đại duyệt.

Nụ hôn kết thúc, hai người đều thở hồng hộc, Khang Hy vươn tay định cởi y phục của Tử Tu thì lại bị Tử Tu ngăn lại. Khang Hy lập tức dùng ánh mắt đầy bất mãn nhìn Tử Tu, chẳng khác nào chú chó nhỏ chưa ăn no.

Tử Tu vội nói: “Hoàng thượng, ngươi hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu rồi.”

“Ngươi không cần phải nói giúp cho Hoàng tổ mẫu, nếu không phải tại bà thì sao ngươi lại bị đưa ra khỏi cung? Chỉ cần nghĩ đến việc sẽ không còn gặp lại ngươi nữa, trong lòng ta vô cùng khó chịu. Tử Tu, sau này ngươi đừng bao giờ rời khỏi ta nữa nhé?” Khang Hy bất mãn hôn lên tay Tử Tu khiến cho Tử Tu bị nhột.

Tử Tu kéo Khang Hy ngồi xuống, cố gắng nói chuyện với hắn: “Ngươi thật sự đã hiểu lầm Thái Hoàng Thái Hậu, ta vốn muốn nói với ngươi từ khi gặp lại rồi nhưng tại ngươi không cho ta nói. Thật ra Thái Hoàng Thái Hậu đã cho chúng ta cơ hội đấy!”

Khang Hy nghi hoặc cau mày, dùng biểu cảm ý bảo Tử Tu nói tiếp vì cái miệng của hắn đang bận rộn hôn người trong lòng.

Tử Tu giải thích: “Thái Hoàng Thái Hậu đã ước định với ta, bà nói nếu như nội trong ngày hôm nay ngươi đuổi theo thì sau này bà sẽ không bao giờ quản chuyện của chúng ta nữa. Kết quả ngươi thật sự đã đuổi theo, ta vui lắm!” Đây là lần đầu tiên y biểu lộ cỏi lòng, có chút ngượng ngùng, lại càng thêm ngọt ngào.

Khang Hy nói nếu không còn được gặp lại y thì rất khổ sở, vậy y lẽ nào không phải? Y thật sự sợ hãi Khang Hy sẽ không đuổi theo, dù sao thì hắn cũng là Hoàng đế, còn bản thân y chỉ là một ngự trù nho nhỏ. Không phải Tử Tu không tin tình cảm mà Khang Hy dành cho mình, mà là chuyện này thật sự rất khó thành hiện thực.

Đối mặt với Hoàng tổ mẫu mà Khang Hy kính yêu nhất, đối mặt với vô số áp lực từ khắp nơi… mặc dù như vậy, Khang Hy vẫn đuổi theo, sau đó, mang y trở về.

Tử Tu rất vui, thật sự rất vui.

Khang Hy dừng lại một chút, lại tiếp tục hôn Tử Tu, trong miệng mơ hồ không rõ mà nói: “Được lắm, thì ra ngươi là đang thử ta. Nếu hôm nay ta không đến, có phải vĩnh viễn ngươi sẽ không bao giờ trở lại?”

Tử Tu gật đầu, nếu Khang Hy không đến, y sẽ đau lòng, nhưng tuyệt đối không trách Khang Hy. Bất quá may mà Khang Hy đã đến, hết thảy những giả thiết kia đều tan thành mây khói.

Tử Tu mỉm cười, y ôm chặt lấy Khang Hy thì thầm: “Hoàng thượng, ta rất thích ngươi.”

Khang Hy mừng rỡ, đây là lần đầu tiên Tử Tu mở miệng nói thích hắn, hắn hình như chưa thể tin được, nâng cằm Tử Tu lên vội hỏi: “Ngươi nói lại lần nữa xem?!”

“Ta rất thích ngươi!” Tử Tu lặp lại một lần.

“Ta biết, ta cũng thích ngươi, Tử Tu.” Nói chưa dứt lời đã ôm người vào lòng mà hôn điên cuồng. Giờ khắc này niềm vui sướng tràn ngập đã xóa tan đi tất thảy mọi cảm giác khó chịu trước kia, có Tử Tu trong lòng, hắn cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất thế gian.

Sau khi tính sự trôi qua, Khang Hy nằm trên giường, nhìn gương mặt say ngủ của Tử Tu, nhẹ nhàng nói khẽ: “Hoàng tổ mẫu, tôn nhi cám ơn người, cám ơn người đã thành toàn cho ta và Tử Tu!”

Đêm hôm đó, Tử Tu lưu tại Dưỡng Tâm Điện, việc này tuy rất không hợp quy củ nhưng mà Thái Hoàng Thái Hậu đều mở một mắt nhắm một mắt, đám phi tần còn lại tất nhiên sẽ không dám chọc vào vảy ngược của Khang Hy.

Ngày hôm sau, Khang Hy mới chợt nhớ đến vẫn còn cả một đám tú nữ đang chờ mình an bài, hôm qua đi vội quá, hắn hoàn toàn quên mất việc này.

Khang Hy ngự bút, đem tất cả những tú nữ này ban hết cho các thành viên hoàng thất, một người cũng không giữ lại.

Triều đình có vang lên mấy tiếng phản đối nhưng rất nhanh đều biến mất trước sự cường ngạnh của Khang Hy. Từ đó về sau, mọi người dần phát hiện ra, Khang Hy đã thay đổi, càng mạnh mẽ hơn so với trước kia.

Tác giả có lời muốn nói: Tử Tu rốt cục trở về nha, còn thông báo nha O(∩_∩)O~

Gần đây bận rộn quá, hy vọng tuần tới sẽ rảnh hơn một chút. Nói một tiếng thật có lỗi với các tình yêu.

Ru có lời muốn nói: Cảm thấy chưa thỏa mãn, ức chế thì lâu mà giải quyết gì nhanh quá =”=

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play