Tốc độ hồi cung nhanh hơn không ít so với tốc độ khi đi, dù vậy, khi họ về đến Tử Cấm Thành đã là trung tuần tháng năm. Trên đường, tin tức trong cung không ngừng truyền đến, đều là về bệnh tình của Huệ tần.
Huệ tần hao tổn tinh thần quá độ, tích tụ trong lòng, thường xuyên mê sảng. Ngự y phải cho nàng dùng rất nhiều thuốc an thần nhưng không hiệu quả.
Chân mày Khang Hy nhíu chặt, tuy tình cảm của hắn và Huệ tần không sâu nhưng vẫn có vài phần yêu thích nàng. Nay Huệ tần mất đi nhi tử, mình lại không có ở bên nàng, sao nàng có thể chịu đựng nổi?
Khang Hy đột nhiên cảm thấy thật thất vọng với chính bản thân mình, vì sao hài tử của hắn từng đứa từng đứa cứ ra đi? Chẳng lẽ mệnh của hắn là không con sao?
Trở lại Hoàng cung, Khang Hy chưa kịp nghỉ ngơi đã đi thẳng đến Vĩnh Thọ Cung, Huệ tần vừa dùng dược xong nằm xuống thì nghe thấy Hoàng thượng đến, lập tức nhỏm dậy. Sắc mặt của Huệ tần tái nhợt, cả người gầy đi không ít, bệnh đã lâu chưa lành, vẻ xinh đẹp ngày xưa gần như không còn.
“Ái phi, nàng cứ nằm đi, không cần đa lễ.” Khang Hy nắm lấy tay Huệ tần, không cho nàng ngồi dậy.
Huệ tần rơi nước mắt, nức nở nói: “Thần thiếp vô năng không thể chăm sóc cho hài tử của chúng ta. Hoàng thượng, xin người hãy trừng phạt thần thiếp đi.”
“Ái phi nàng nói gì thế, nàng đã ra nông nỗi này, trẫm sao lại có thể trách phạt nàng? Hơn nữa, Thừa Khánh ra đi không phải là lỗi của nàng. Ái phi, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, cố gắng dưỡng bệnh cho tốt.” Khang Hy ôn nhu an ủi.
Huệ tần gạt lệ: “Vâng, thần thiếp sẽ cố gắng dưỡng bệnh để nhanh chóng khỏe lại. Hoàng thượng, đến lúc đó chúng ta lại sinh một Thừa Khánh khác nhé?” Hai mắt nàng đẫm lệ mông lung nhìn Khang Hy, điềm đạm đáng yêu.
Khang Hy chỉ nói: “Những việc đó tính sau, bây giờ nàng đừng nghĩ nhiều nữa, nghỉ ngơi đi!”
Huệ tần nhắm mắt lại, chẳng bao lâu sau liền ngủ, Khang Hy thở dài một tiếng, quay về Càn Thanh Cung.
Không ngờ hắn chỉ rời cung một chuyến lại xảy ra nhiều chuyện như vậy. Hắn tìm được phụ thân, lại để mất đi nhi tử. Hắn là Hoàng đế thì thế nào chứ? Ngay cả hài tử của mình cũng không giữ được, loại cảm giác này quả thật không thể chịu nổi.
“Hoàng thượng, Tương thái y cầu kiến.” Lương Cửu Công ở ngoài cửa thông truyền.
“Tuyên.” Khang Hy ngồi sau ngự án nói.
“Vâng.” Chẳng bao lâu, một lão nhân mặc y phục thái y bước vào. Lão nhân này nhìn đã qua hoa giáp, mái tóc đã ngả màu hoa râm.
“Vi thần Tương Quế tham kiến Hoàng thượng.” Lão thái y quỳ xuống vấn an.
“Bình thân, nghe nói ngày Tam a ca sinh bệnh là do ngươi chẩn. Theo ngươi thì Tam a ca rốt cuộc là vì sao lại sinh bệnh đột tử?” Khang Hy nhìn chằm chằm Tương Quế, trên mặt thoáng hiện lên vẻ mệt mỏi nhưng hắn rất nhanh chóng giấu đi.
Tương Quế cung kính bẩm báo: “ Hồi Hoàng thượng, Tam a ca trời sinh thể nhược, thân thể của Hoàng thượng và nương nương lại… còn chưa phát dục hoàn toàn, hài tử sinh ra đều nhiều tai nhiều bệnh.”
Khang Hy nhăn mày hỏi: “Nói như vậy Đại a ca Thừa Thụy cũng vì nguyên nhân này mà mất?”
Tương Quế đáp: “Vâng.”
Nghe đáp án này, không hiểu vì sao Khang Hy lại thở một hơi dài nhẹ nhõm. Thì ra không phải mệnh của hắn là không con, thì ra chỉ vì tuổi của họ còn nhỏ chưa thích hợp sinh dục… Hơn nữa, với cái cớ này thì tin chắc Hoàng tổ mẫu sẽ không buộc hắn tuyển phi nữa.
Vừa nghĩ đến tuyển phi, Khang Hy lại có chút đau đầu. Tuyển tú ba năm một lần, năm nay vừa vặn đã đến. Nguyên bản hắn cũng chẳng bài xích việc tuyển tú, nhưng từ khi có Tử Tu rồi, hắn không muốn có thêm nhiều nữ nhân nữa. Chuyện của Tuyên Quý nhân vẫn còn rành rành ra đó, nếu có thêm mấy người nữa thì không phải nguy hiểm của Tử Tu lại càng lớn hơn sao?
Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. Tử Tu về cung thì đi đến chỗ ở của mình. Đi bao nhiêu ngày không về, trong phòng vẫn gọn gàng ngăn nắp, xem ra tiểu tử Tùng Viễn này cũng có ý thức thu dọn.
(Hoa nở hai đóa, vẫn nằm trên một cành: Ngụ ý hai sự việc khác nhau nhưng cùng chung một nguồn gốc, nguyên nhân.)
Nhìn thời gian, vừa đúng giờ, lúc này hẳn là Tùng Viễn vẫn còn đang ở Ngự Thiện Phòng luyện nấu nướng. Khi y rời cung đã phó thác Tùng Viễn cho sư phụ Trình Lễ của mình, Trình Lễ lúc đó còn oán hận một câu: “Dạy xong đồ đệ lại còn phải dạy cả đồ tôn.” Tuy miệng thì càu nhàu nhưng ông rõ ràng không hề từ chối.
Tử Tu thu dọn đồ đạc xong thoải mái đi tắm rửa. Vừa tết xong mái tóc thì bên ngoài truyền đến tiếng đập cửa.
“Sư phụ?” Tử Tu có chút kinh ngạc, “Người mau vào đi.”
“Đây là thư tiểu tử Dung Nhược kia chuyển cho ngươi. Ngươi ra ngoài lâu như vậy, thư của hắn đều được chuyển đến chỗ của ta.” Trình Lễ có chút chẳng biết nói gì mà thả một chồng thư thật dày lên trên bàn. Ông thật sự chẳng hiểu nổi sao người trẻ tuổi lại có lắm chuyện để nói đến thế?! Gần như ngày nào cũng có một phong thư. Ông nhớ năm đó khi ông theo đuổi phu nhân của mình cũng là mười ngày mới viết một phong, hơn nữa cũng chẳng dày thế này.
Ông không biết nói gì, Tử Tu liền càng hết chỗ nói. Tiểu tử kia chẳng lẽ mỗi ngày đều không học hành đàng hoàng mà chỉ lo viết thư sao? Tử Tu nhìn phong thư trên cùng là cách đây hai ngày, trong lòng chợt dâng lên cảm xúc khó hiểu.
“Sư phụ, vất vả cho người, để con viết thư bắt hắn ngừng lại, đừng phiền người thường xuyên phải nhận thư hộ.” Tử Tu xấu hổ nói.
“Chuyện người trẻ tuổi các ngươi ta không muốn xen vào. Bất quá Tử Tu à, tim của ngươi dù rộng đến thế nào cũng chỉ có thể chứa một người. Nếu như ngươi đã chọn một người rồi thì đừng tạo thêm hy vọng cho người khác.” Trình Lễ ôn hòa nhìn Tử Tu, rất thâm sâu mà khuyên nhủ.
Tử Tu vô cùng quẫn bách đáp lại: “Sư phụ, người nói cái gì vậy? Con nghe không hiểu.”
“Ha ha, ngươi thật sự không hiểu hay là vờ như không hiểu? Dung Nhược với ngươi có tình, Hoàng thượng với ngươi có nghĩa, lẽ nào ngươi không biết?” Trình Lễ nhìn bộ dáng co đầu rút cổ của Tử Tu thì rất bất đắc dĩ. Tên đồ đệ này cái gì cũng tốt, chỉ là da mặt quá mỏng.
“Sư… sư phụ, con chỉ xem Dung Nhược như đệ đệ mà đối đãi, lúc trước con cũng nói với hắn rồi. Về phần Hoàng thượng… con cũng không biết nên nói như thế nào.” Tử Tu cúi đầu, mặt đỏ hồng, không dám nhìn sư phụ của mình.
Trình Lễ vỗ mu bàn tay của Tử Tu thở dài một tiếng: “Tử Tu à, vô tình nhất chính là bậc đế vương. Đừng nói ngươi là thân nam nhi, dù ngươi là nữ tử thì ngươi làm sao dám khẳng định cả đời mình được Hoàng đế sủng ái? Tranh thủ bây giờ còn chưa hãm quá sâu, ngươi vẫn nhanh chóng xử lý đoạn tình cảm này cho thỏa đáng đi. Nữ nhi trong thiên hạ này không ít, ngươi sợ không tìm được người mình thích sao?”
Tử Tu giương mắt nhìn Trình Lễ, y biết sư phụ nói có lý, nhưng mà… sao y có thể dễ dàng buông tay khỏi Khang Hy? Y không phải là người giỏi biểu đạt nhưng điều này không có nghĩa là y không cần tình cảm.
Nhìn Khang Hy ở chung với những nữ tử khác, y cũng biết ghen, cũng đau khổ. Nghĩ đến một ngày nào đó Khang Hy không còn thích y nữa, y lại càng khổ sở hơn.
Nhưng y nguyện tin tưởng Khang Hy, nếu có một ngày Khang Hy không còn yêu thương y nữa, y chấp nhận tha hương, vĩnh viễn không gặp lại Khang Hy nữa. Mà lúc này, để cho y tin tưởng Khang Hy một lần đi.
Sau khi Khang Hy hồi cung, bệnh tình của Huệ tần dần dần khởi sắc, không biết có phải là do tác dụng của việc được Khang Hy an ủi hay là vì được Khang Hy càng thêm quan ái, tóm lại bệnh tình của Huệ tần đã tiến triển rất tốt.
Ngày hôm đó, Khang Hy đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái Hoàng Thái Hậu, Thái Hoàng Thái Hậu nhắc nhở: “Ngày tuyển tú đã gần kề, Hoàng thượng, năm nay tuyển thêm vài người đi. Thứ nhất có thể trừ bớt vận rủi trong cung, thứ hai có thể sinh thêm vài vị a ca. Ai, Thừa Khánh hoăng rồi, trong lòng ai gia khổ sở mất mấy ngày, nói đến nói đi cũng là vì hậu phi quá ít.”
Khang Hy quýnh lên, vội nói: “Hoàng tổ mẫu, mấy ngày trước tôn nhi có hỏi qua thái y, thái y nói rằng Thừa Khánh là vì trời sinh thể nhược mới nhiều tai nhiều bệnh. Mà nguyên nhân của việc này là vì tôn nhi lẫn Huệ tần đều chưa phát dục hoàn toàn, cho nên tôn nhi nghĩ năm nay không cần tuyển tú…”
“Hoang đường!” Thái Hoàng Thái Hậu vỗ bàn, bát trà chấn động một chút. Khang Hy sụp mi, không ngờ phản ứng của bà lại lớn như vậy.
Thái Hoàng Thái Hậu lạnh lùng nói: “Cái gì trời sinh thể nhược? Ta thấy rõ ràng là vì ngươi không chăm sóc tốt cho nó. Từ khi Lâm Tử Tu kia tiến cung, số lần ngươi đến Hậu cung càng ngày càng ít. Ban đầu ai gia còn có thể mở một mắt nhắm một mắt nhưng ngươi ngay cả tuyển tú cũng muốn dẹp bỏ, ngươi có phải vì tên đó mới làm như vậy không?!”
Khang Hy ngẩn người, không ngờ Hoàng tổ mẫu lại đem hết thảy mọi việc đổ hết lên đầu Tử Tu, nếu Hoàng tổ mẫu muốn đối phó với Tử Tu thì ai có thể ngăn được?
Khang Hy quỳ xuống bên chân Thái Hoàng Thái Hậu cầu xin: “Hoàng tổ mẫu xin bớt giận, tôn nhi chỉ nói ra sự thật mà thôi. Việc này hoàn toàn không có quan hệ gì với Tử Tu, số lần tôn nhi đến Hậu cung ít là vì bận rộn việc chính sự.”
Thái Hoàng Thái Hậu hừ nhẹ một tiếng, đỡ hắn lên: “Ngươi là Hoàng đế, không nên hơi một tí liền quỳ với ai gia. Nguyên bản ngươi muốn sủng ái một hai nam nhân không thành vấn đề, nhưng không thể lẫn lộn đầu đuôi. Theo ai gia thấy, việc tuyển tú này vẫn phải giữ, sau này ngươi càng phải chuyên cần đến Hậu cung hơn. Người này không có thì người khác sẽ có thôi.”
Khang Hy còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Thái Hoàng Thái Hậu trừng mắt, lập tức thu hồi ánh mắt trở về. Hắn biết chuyện Hoàng tổ mẫu đã quyết thì người nhất định sẽ không thay đổi. Nếu hắn còn tiếp tục cầu xin chỉ càng khiến mọi việc thêm xấu đi, nói không chừng còn có thể hại Tử Tu.
“Hết thảy theo ý Hoàng tổ mẫu đi.” Khang Hy buồn bực nói.
“Vậy là được rồi, lát nữa ta sẽ nói việc này lại cho Hoàng hậu để nàng xử lý. Hoàng hậu là người đứng đầu lục cung, cũng có thể nhân cơ hội này rèn giũa một chút.” Thái Hoàng Thái Hậu lại biến trở thành người hiền lành ôn hòa như cũ, tựa như con người khí thế bức nhân khi nãy không phải là bà.
“Vâng, nếu Hoàng tổ mẫu không còn việc gì nữa thì tôn nhi xin về trước.” Khang Hy cam chịu nói cho xong.
“Về đi, nhớ kỹ sau này phải thường xuyên đến Hậu cung.” Trước khi đi, bà còn không quên dặn dò. Nhìn Khang Hy cung kính lui ra, trong mắt Thái Hoàng Thái Hậu hiện lên một tia sáng kỳ lạ.
Khang Hy cơ hồ đi như chạy trốn về tới Càn Thanh Cung, hắn bỗng nhiên hiểu được cảm giác năm đó của Hoàng a mã. Cảm giác bị người khác nắm trong tay không thể tự làm chủ được, với một vị Hoàng đế mà nói thật sự vô cùng khó chịu. Hắn luôn biết thủ đoạn tàn nhẫn của Hoàng tổ mẫu, từ nhỏ hắn luôn kính bà yêu bà, nhưng bà thì sao, ngay cả quyền được yêu thích một người của hắn bà cũng nhẫn tâm cướp đoạt.
Nghĩ đến những lời vừa rồi của Hoàng tổ mẫu, Khang Hy không nhịn được mà lo lắng cho Tử Tu, hy vọng y trăm ngàn lần không xảy ra việc gì. Nếu Tử Tu giống như Đổng Ngạc Phi năm đó, hắn thật sự không biết mình có thể chịu đựng được không?
Khang Hy không thể tưởng tượng được một ngày mình mất đi Tử Tu, điều này khiến cho hắn rất đau lòng. Hắn rất thích Tử Tu, lại không thể không làm ra chuyện khiến Tử Tu tổn thương. Tuyển tú, nếu Tử Tu biết thì sẽ cảm thấy ra sao? Nhất định sẽ rất thất vọng vì hắn đi.
Khang Hy siết chặt nắm tay, một ngày nào đó hắn nhất định sẽ mạnh đến mức không còn phải chịu sự khống chế của bất kỳ ai, mà lúc này, hắn cần phải nhịn.
“Tử Tu, ngươi phải tin tưởng ta, nhất định phải tin tưởng ta.” Khang Hy khẽ thì thầm.
—————–
Tác giả có lời muốn nói: Ai, kết cục của người hữu tình sẽ ra sao đây~~~
Ru có lời muốn nói: Cảm thấy Khang Hy trong truyện này không đúng với Khang Hy phiên bản thật hay nhiều truyện nhà Thanh lắm. Một người chỉ mới có 7 tuổi lên ngôi, nhưng đã từ từ chuẩn bị từ năm 14 tuổi đến năm 16 tuổi đã trừ được đại thần Ngao Bái, đoạt lại quyền hành thì đâu dễ để bị trấn áp vì chuyện phi tần như vậy. Nhớ hồi đó đọc bộ “Thanh ca chi Dận Nhưng” cũng thấy Khang Hy thủ đoạn với đáng sợ hơn nhiều. Ngay cả Thái hoàng thái hậu trong truyện đó cũng đâu kém nhưng bà cũng thấy sợ Khang Hy nữa mà. Ở đây thấy bà này trấn Khang Hy cái một =,,=
Nhân tiện, việc mấy đứa con của Khang Hy chết sớm là chuyện có thật, càng về sau, các vua của nhà Thanh càng ít con cái vì kết hôn quá cận huyết. Toàn lấy qua lại giữa các dòng họ lớn Mãn Mông với nhau thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT