*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày ba mươi, không khí tươi vui tràn ngập khắp cung cấm, ngay cả ngoài phòng của Tử Tu cũng treo một bộ câu đối, không ai biết rằng đôi câu đối này chính là do Khang Hy ngự bút.
Khang Hy đối với Tử Tu vô cùng tốt, ngoại trừ câu đối này ra hắn còn thưởng cho Tử Tu rất nhiều thứ, ăn mặc không thiếu, còn có không ít vàng bạc châu báu. Đương nhiên là Khang Hy chỉ âm thầm ban cho, hắn không muốn để nhiều người biết rồi lại gây rắc rối cho Tử Tu.
Khang Hy còn chính miệng hứa hẹn, đêm ba mươi sẽ dành thời gian để ở bên Tử Tu cùng nhau đón năm mới.
Ngày trừ tịch, tất cả mọi người đều bề bộn công việc. Khang Hy phải dùng bữa với Hoàng tổ mẫu và hậu cung phi tần cũng như các a ca cách cách, Tử Tu thì phải lo nấu đủ thứ món cho yến tiệc, đừng nói là tranh thủ vui chơi, ngay cả gặp nhau một chút như bình thường còn khó.
Sáng ngày ba mươi, Khang Hy sẽ cùng Hoàng hậu và các phi tử dùng bữa sáng, ăn sáng xong thì cung nhân bắt đầu bày trí tiệc, đợi đến giờ Thân thì bắt đầu chính thức dùng bữa cơm đoàn viên.
Cho nên cả ngày hôm nay, Khang Hy cơ hồ chỉ có ăn là ăn.
Tiệc tối chuẩn bị ở Càn Thanh Cung, tuy chỉ là yến tiệc trong gia đình nhưng không thể kém phần xa hoa. Khang Hy một mình một bàn, trên bàn đầy đủ các món điểm tâm mặn, ngọt, các món lạnh, món nóng tổng cộng là sáu mươi ba món. Cũng chỉ có dịp như thế này thì chúng phi tử hậu cung mới có cơ hội được cùng dùng bữa với Khang Hy.
Hôm nay chúng phi tần đều trang điểm vô cùng xinh đẹp, khoác lên mình những bộ y phục mới nhất, dùng màu son đẹp nhất, không ai ngoại lệ, tất cả đều hy vọng được Khang Hy đoái hoài. Vì để cho mình không có vẻ quá mức vô tình, Khang Hy cũng khen ngợi tất cả chúng phi tần một lần khiến cho ai nấy đều mặt mày hớn hở.
Gia yến không nhiều quy củ như các yến tiệc thông thường trong cung đình, mọi người cũng không cần thiết phải câu nệ điều gì, Hà Hương thậm chí còn ở trước mặt mọi người múa kiếm, Khang Hy cũng nể mặt mà khen ngợi nàng rất nhiều. Có Hà Hương đi đầu, chúng hậu phi không cam tâm tụt lại phía sau, đồng loạt phô trương tài nghệ, hoặc nhiều hoặc ít đều được ban thưởng chút gì đó.
Yến tiệc chấm dứt, Khang Hy uống không ít rượu, đành phải để Lương Cửu Công dìu về, hậu phi thì vô cùng ai oán, cơ hội tốt như vậy mà không ai được thị tẩm.
Tuy chúng phi tần rất tiếc hận nhưng cũng chẳng buồn lâu, ai nấy đều lên tinh thần mà chờ ngắm pháo hoa. Pháo hoa không ngừng được phóng lên không trung tỏa ánh sáng rực rỡ chiếu sáng Tử Cấm Thành như ban ngày. Nhìn những đóa hoa lửa nở bung trên bầu trời rồi phiêu tán ra bốn phía, những phiền muộn sầu lo của năm cũ cũng theo đó mà tan đi.
Sau khi Khang Hy trở lại Dưỡng Tâm Điện thì lập tức lệnh cho Lương Cửu Công đi tìm y phục của tiểu thái giám, hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của kẻ say rượu. Đổi xong y phục rồi thì Khang Hy tránh né tầm mắt của mọi người mà một mình đi đến chỗ của Tử Tu.
Lương Cửu Công không ngừng cầu nguyện, trăm ngàn lần đừng để cho ai phát hiện ra chuyện này.
Về phần Tử Tu, nấu xong ngự thiện thì liền cùng Trình Lễ, Đinh Chí Nguyên và tiểu đồ đệ Tùng Viễn tụ tập trong phòng của Trình Lễ, mọi người đều là ngự trù, làm tiệc tất nhiên không phải là tầm thường rồi.
Đây là lần đầu tiên cả bốn người cùng nhau ăn cơm, bọn họ đều không có người thân, vì vậy họ đều xem nhau như thân nhân. Đêm trừ tịch vốn là ngày tết đoàn viên, có người ở bên cạnh mới không cô đơn.
Tuyết trắng tung bay ngoài trời, bên trong phòng lại vô cùng ấm cúng. Cả bốn người vừa ăn vừa trò chuyện vô cùng hòa thuận vui vẻ, Tử Tu ngoại lệ đồng ý cho Tùng Viễn uống rượu nhưng không được uống quá nhiều.
“Tử Tu à, ngươi so với sư phụ là ta đây càng có dáng vẻ là sư phụ hơn đấy.” Trình Lễ trêu chọc.
“Sư phụ, người đừng cười con, người không biết tiểu tử này rắc rối đến thế nào đâu, nếu không quản chặt nó thì sớm muộn gì nó cũng sẽ gây rắc rối.” Tử Tu ngoài miệng thì nói rất nghiêm khắc nhưng trong lòng lại rất hài lòng về Tùng Viễn. Tùng Viễn kính yêu y, rất cố gắng học tập trù nghệ, đúng là một đồ đệ tốt.
“Sư công, sư phụ rất tốt với con, cái gì cũng nhường cho con ăn trước dùng trước, chỉ là ngoài miệng người không chịu thừa nhận thôi.” Tùng Viễn cười nói khiến cho Tử Tu ngượng ngùng.
(Sư công = sư phụ của sư phụ, tương tự với sư tổ)“Sư công biết, sư phụ của ngươi là đứa đầu gỗ, chẳng bao giờ biết nghĩ đến mình mà chỉ luôn nghĩ đến người khác. Sau này ngươi phải chăm sóc sư phụ của mình thật tốt, Tử Tu là người rất đơn thuần, rất dễ bị thiệt thòi.” Trình Lễ hài lòng nhìn đồ tôn của mình, Tùng Viễn rất thông minh, có đứa nhỏ này đi theo bên cạnh Tử Tu khiến cho ông an tâm hơn rất nhiều.
“Sư phụ…” Tử Tu buồn bực ăn đồ ăn, sao sư phụ có thể nói với Tùng Viễn như vậy chứ, hại y thật mất mặt trước đồ đệ của mình.
Trình Lễ và Tùng Viễn cùng bật cười ha ha, ngay cả Đinh Chí Nguyên cũng nhịn không được mà phì cười.
Mọi người lại chuyển đề tài, thảo luận trù nghệ, thảo luận đến tương lai, rồi thảo luận đến chuyện thê tử. Trình Lễ trách hai đồ đệ của mình quá mức kén chọn hại ông đến giờ này vẫn chưa được ôm đồ tôn, Đinh Chí Nguyên và Tử Tu đều là người da mặt mỏng, hai người đỏ mặt, im lặng không biết nói gì.
Tùng Viễn thì lại rất hứng thú với đề tài này, nói rằng các cung nữ tỷ tỷ trong cung rất xinh đẹp, sau này hắn nhất định phải cưới một người về làm vợ chọc cho Trình Lễ vui vẻ cười toe tóe.
Mọi người tán gẫu rất vui vẻ, có rượu vào lại càng thêm không câu nệ, ngoại trừ Tử Tu thì cả ba người kia đều uống rất nhiều. Đinh Chí Nguyên còn đỡ một chút, không đến nỗi say, còn Tùng Viễn thì say đến quên trời đất, nói chuyện cũng líu cả lưỡi.
Tử Tu đỡ Trình Lễ và Tùng Viễn lên giường, lại mang ít nước vào giúp họ tẩy trừ một chút. Đinh Chí Nguyên cũng được Tử Tu đỡ về phòng, khi Tử Tu quay trở lại thì thấy Tùng Viễn đã ngủ say, không nỡ đánh thức hắn.
Tử Tu đột nhiên “ai da” một tiếng, nhớ ra Khang Hy đã nói là tối sẽ đến đây. Tử Tu vội vàng chạy về phòng, quả nhiên Khang Hy đang chờ sẵn ở đó, Khang Hy trên người đọng đầy bông tuyết, không biết đã đợi bao lâu rồi.
“Xin… xin lỗi, mau vào nhà đi.” Tử Tu lấy chìa khóa mở cửa ra, sau đó vội vã lấy khăn mặt và y phục, thấy Khang Hy vẫn không nhúc nhích thì không khỏi sốt ruột.
“Mau cởi y phục ra, ngươi xem y phục toàn thân đã ướt đẫm rồi, sinh bệnh thì sao đây?” Tử Tu vội vàng vươn tay định giúp Khang Hy cởi đồ, Khang Hy đột nhiên vươn tay ôm Tử Tu vào trong lòng.
Mặt của Khang Hy rất lạnh, sườn mặt của Tử Tu khi chạm phải Khang Hy thì lạnh đến rùng mình, sống mũi cay cay, Tử Tu xoay tay lại ôm chặt lấy Khang Hy.
“Xin lỗi, xin lỗi… sư phụ và Tùng Viễn bọn họ uống rượu, ta…” Tử Tu chưa nói xong thì đã bị Khang Hy chặn miệng lại, môi của Khang Hy thật lạnh, mang theo một mùi hương thơm nhàn nhạt của gió tuyết, từng chút rót vào trong miệng Tử Tu.
Khang Hy một cước đá cửa ra, dùng hết khí lực toàn thân mà ôm chặt lấy Tử Tu, như là muốn đem Tử Tu khảm vào trong thân thể của mình. Cảm giác không cam lòng lẫn tức giận khi vội vã chạy đến nơi lại bắt gặp cánh cửa đóng kín, giờ khắc này biến mất hầu như không còn, chỉ cần Tử Tu vẫn đang ở trong lòng hắn, hắn đều không cần quan tâm đến bất cứ chuyện gì cả.
Nụ hôn chấm dứt, hai người đều thở hồng hộc, môi của Tử Tu bị hôn đến sưng đỏ, thoạt nhìn càng thêm dụ hoặc. Khăn mặt lẫn y phục mới trong tay của Tử Tu toàn bộ đều rơi dưới đất, đáng thương bị chủ nhân quên bẵng.
“Hoàng thượng, xin lỗi.” Tử Tu nói lại một lần.
Khang Hy nhẹ nhàng thổi vào mũi Tử Tu, cười nói: “Ngươi là người đầu tiên dám để cho ta chờ lâu như vậy. Nhưng ta cam tâm tình nguyện, chỉ cần ngươi vui vẻ thì tốt rồi.”
“Hoàng thượng, mau lau tóc đi, còn có quần áo cũng phải thay đổi.”
“Thay làm gì? Dù sao cũng phải cởi ra, biện pháp sưởi ấm tốt nhất chính là dùng thân nhiệt sưởi ấm cho nhau. Tử Tu, người của ta rất lạnh, nếu không ủ ấm thì chắc chắn sẽ sinh bệnh.” Nói xong Khang Hy liền dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai bổ nhào vào Tử Tu, Tử Tu kinh hãi chưa kịp phản ứng thì lập tức đã bị Khang Hy bịt miệng.
Hai người đang quấn lấy nhau, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng ồn ào, đồng thời bầu trời được chiếu sáng bởi pháo hoa rực rỡ, hiển nhiên là năm mới đã đến.
Tử Tu lẩm bẩm: “Tiếc quá, không xem được pháo hoa, đếm ngược cũng qua rồi.”
“Muốn xem pháo hoa đâu khó, đêm mai vẫn còn, ta và ngươi cùng ngắm.” Khang Hy ôm eo Tử Tu, vuốt ve một chút lại có phản ứng. “Ngày mai cũng không có thời gian ở cùng với ngươi, lại phải đợi đến tối. Như vậy đi, ngày mốt chúng ta xuất cung chơi để xem dân chúng mừng năm mới như thế nào.”
“Được!” Tử Tu vui vẻ đáp, lập tức hốt hoảng kêu lên một tiếng, không biết Khang Hy đã đụng đến chỗ nào.
Hôm sau, Khang Hy tỉnh giấc, khẽ hôn lên khóe môi Tử Tu, mặc lại y phục rồi trở về Dưỡng Tâm Điện. Tử Tu bị Khang Hy ép buộc cả một đêm, khi tỉnh lại thì đã ngủ quá giấc nhưng may mà việc buổi sáng không nhiều lắm nên không gây ra tai họa gì.
Sáng mùng một, bách quan tề tụ trước Thái Hòa Điện chúc tết Hoàng đế. Khang Hy sai người mang bao lì xì ra ban cho mọi người, sau đó Khang Hy dẫn đầu chúng đại thần đến Xiển Phúc Tự (1) dâng hương cầu phúc, hắn cố ý cầu một tấm bùa bình an định mang về tặng cho Tử Tu.
Hồi cung, Khang Hy lại tiếp tục bận rộn, hắn dùng chu sa viết hơn mười chữ “Phúc” (福) nhất nhất ban cho đám vương công đại thần chỉ trừ lại một chữ, hắn gấp lại rồi để chung với bùa bình an cùng cất vào trong hà bao(2).
Đợi đến tối, Khang Hy đúng giờ chạy đến chỗ của Tử Tu, hắn mang Tử Tu đi đến một chỗ kín không dễ dàng bị người khác phát hiện, đây cũng là nơi vừa đẹp để ngắm pháo hoa.
Gió rét thổi qua, Tử Tu rùng mình rụt cổ, Khang Hy vội tung áo choàng phủ lên cả hai người.
“Tặng cho ngươi.” Khang Hy lấy hà bao đã chuẩn bị tốt đưa cho người trong lòng. Trùng hợp đúng lúc đó viên pháo hoa đầu tiên được bắn lên không trung, nổ tung thành một đóa hoa rực rỡ. Rồi lại hai loạt pháo hoa liên tục được bắn lên chiếu sáng cả một góc trời.
Tử Tu mở hà bao ra thì thấy tấm bùa bình an và một chữ Phúc đỏ thẫm, Khang Hy nhẹ nhàng nói: “Sáng nay ta đến Xiển Phúc Tự cầu được, nó sẽ bảo vệ ngươi cả đời bình an.”
“Hoàng thượng, cám ơn ngươi.” Tử Tu vừa cảm động lại quẫn bách, Khang Hy thời thời khắc khắc đều nghĩ đến y, vậy mà y lại không có thứ gì để tặng lại cho Khang Hy.
Toàn bộ thiên hạ này đều là của Khang Hy, Tử Tu thật sự không biết Khang Hy cần thứ gì.
Cho nên, chỉ có dùng chính bản thân mình… Tử Tu chủ động dâng lên nụ hôn, Khang Hy cảm thấy cực kỳ ngọt ngào, lập tức đảo khách thành chủ.
Cách đó không xa, từng đợt pháo hoa lại tiếp tục được phóng lên trời, mang đến ánh sáng tươi đẹp vì bọn họ.
—————-
Tác giả có lời muốn nói: tiếp tục ngọt ngào O(∩_∩)O~
———–
- Chùa Xiển Phúc:
- Hà bao