*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đinh Chí Nguyên là đến thay thế cho Tử Tu. Trình Lễ đã ở trước mặt Khang Hy mà cực lực đề cử đại đệ tử của mình, vì thế Khang Hy rất nhanh chóng đồng ý. Khang Hy cho rằng trù nghệ của Trình Lễ và Tử Tu đều ở nhất đẳng thì đại sư huynh này ắt không thể kém được, bất quá dù sao cũng phải xem Huệ tần có thích không.

Đối với quyết định thay người này, Huệ tần rất giận nhưng không dám nói gì. Vô luận nói theo phương diện nào thì nàng đều kém bậc hơn Thái Hoàng Thái Hậu. Vốn nàng định ra oai phủ đầu với tên ngự trù mới đến, bất quá sau khi ăn thử món ăn do Đinh Chí Nguyên nấu thì lại đổi ý.

Tay nghề của ngự trù này không kém hơn Tử Tu bao nhiêu, nếu nàng còn tỏ ra không hài lòng mà bị đổi sang tên ngự trù khác dở hơn thì càng mệt thân.

Đối với việc Huệ tần rất hiểu chuyện, Khang Hy thập phần hài lòng vì thế ban thưởng cho nàng không ít thứ khiến cho Huệ tần vui mừng đến không khép miệng lại được. Có thể chiếm được sự hài lòng của Khang Hy, còn được ban thưởng, bị mất một tên ngự trù thì có đáng gì?

Hoa khai lưỡng đóa, các biểu nhất chi. Tử Tu ở bên này cũng bắt đầu kiếp sống mới.

(*)Đại ý là 2 sự việc khác nhau nhưng về bản chất thì giống nhau.

Khẩu vị của Thái Hoàng Thái Hậu rất thanh đạm, không ăn những thứ nhiều dầu mỡ, gần như dùng đồ chay là chủ yếu, chính vì vậy nên thức ăn muốn làm ra vị ngon lại càng khôn hề dễ dàng. May mà mỗi ngày Thái Hoàng Thái Hậu muốn dùng món gì đều sai người đến truyền trước cho Tử Tu một tiếng chứ nếu không thì rất khó khăn.

Liên tục nấu ăn cho Thái Hoàng Thái Hậu được hai ngày, Thái Hoàng Thái Hậu không hề nói gì, không ban thưởng hay yêu cầu đổi người. Chính vì vậy mà Tử Tu có hơi bất an, không nắm được suy nghĩ của Thái Hoàng Thái Hậu nên càng lúc càng khiến cho Tử Tu cảm thấy áp lực.

Tuy chỉ được gặp Thái Hoàng Thái Hậu một lần nhưng Tử Tu biết bà là người không dễ chọc. Ngay cả Hoàng đế thấy bà còn phải cúi đầu cung kính thì càng không cần phải nói đến loại tiểu nhân vật như Tử Tu.

Ngày thứ ba, Thái Hoàng Thái Hậu rốt cục đã cho triệu kiến Tử Tu. Tử Tu bất an đi theo tiểu thái giám đến Từ Ninh Cung, khẩn trương đến mồ hôi túa ra ướt đẫm sống lưng. Khi Tử Tu bước vào trong thì nhận ra Khang Hy cũng đang ở đây, đang cùng Thái Hoàng Thái Hậu dùng bữa. Bỗng dưng, tâm trạng Tử Tu bình tĩnh hơn rất nhiều, ngay cả chính Tử Tu cũng cảm thấy lạ.

“Nô tài tham kiến Hoàng thượng, tham kiến Thái Hoàng Thái Hậu.” Tử Tu quỳ xuống đất hành lễ.

“Bình thân.” Khang Hy lên tiếng, “Hoàng tổ mẫu, người đã đến rồi ạ.”

“Ừ.” Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu, hỏi Tử Tu: “Những món này đều là do ngươi nấu?”

“Hồi bẩm Thái Hoàng Thái Hậu, đều là nô tài làm.” Tử Tu tất cung tất kính trả lời.

“Ăn cũng không tệ lắm, món này là Phỉ Thúy Ngọc Phiến à?” (1) Thái Hoàng Thái Hậu chỉ vào một dĩa đồ ăn xanh mượt hỏi. Đĩa thức ăn này được làm từ cây cải, hơn mười cây cải xanh mướt xếp ngay ngắn tạo thành hình rẽ quạt, còn dùng nấm hương để tạo thành chuôi quạt, vừa độc đáo lại đẹp mắt.

Tử Tu ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua rồi lại cúi đầu đáp: “Hồi Thái Hoàng Thái Hậu, chính là Phỉ Thúy Ngọc Phiến.”

Thái Hoàng Thái Hậu gật đầu cười với Khang Hy: “Tên nô tài này rất có tay nghề, lại rất biết giữ quy củ. Hoàng thượng, ai gia ăn rất ngon miệng.”

Khang Hy cười nói: “Hoàng tổ mẫu hài lòng là được rồi.”

“Ừm, Hà Nhi, lấy hai đỉnh vàng ra thưởng cho y.” Thái Hoàng Thái Hậu ra lệnh cho cung nữ bên người. Cung nữ kia nhận lệnh xoay người đi.

Tử Tu cúi đầu tạ ơn, nghĩ bụng vị Thái Hoàng Thái Hậu này thật dễ hầu hạ, ít nhất cũng tốt hơn rất nhiều so với mấy vị nương nương trong hậu cung.

Chẳng bao lâu sau, người cung nữ kia mang hai đĩnh vàng ra, Tử Tu nhận lấy, lại quỳ xuống tạ ơn một lần nữa rồi Thái Hoàng Thái Hậu cho phép y lui ra.

Buổi tối, Tử Tu nhận ra Khang Hy cứ cau mày, tựa như đang có tâm sự gì đó. Khang Hy cứ ngồi nhìn chằm chằm vào tấu chương, thức ăn mang đến không hề đụng đũa. Tử Tu cẩn thận ngồi ngốc ở một bên không dám mở miệng hỏi, sợ quấy rầy đến Khang Hy.

Một lúc lâu sau, Khang Hy đóng quyển tấu chương lại rồi ngồi duỗi người ra thở một hơi dài. Hắn cầm một miếng điểm tâm cho vào miệng nhưng lại cảm thấy nhạt như nước ốc. Cuối cùng Khang Hy không ăn nữa, đỡ phải càng ăn càng khó chịu.

Tử Tu tò mò hỏi: “Hoàng thượng có chuyện gì phiền lòng à?”

Khang Hy đáp: “Vốn cũng chẳng phải là chuyện gì lớn. Có một quốc gia gọi là Anh quốc phái sứ giả đến Đại Thanh ta, hai ngày nữa sẽ đến nơi. Chỉ tiếc là người duy nhất có thể hiểu được ngôn ngữ của nước họ lại lâm bệnh, căn bản không ra khỏi giường được. Bây giờ chẳng có người nào có thể hiểu được họ nói gì, đến lúc đó chỉ e sẽ làm mất uy nghi của Đại Thanh ta.

Tử Tu sửng sốt, nước Anh này không phải chính là nước Anh ở thời hiện đại đấy chứ? Nguyên lai Anh quốc sớm như vậy đã phái sứ giả đến triều Thanh. Tử Tu ngây người ra nửa buổi nhưng không nói gì.

Tử Tu có biết tiếng Anh nhưng không hề tinh thông. Hơn nữa ai biết tiếng Anh thời này với thời hiện đại có gì khác nhau không, chắc gì y đã nghe hiểu. Mà quan trọng nhất là phát âm của y, dám có khả năng nghe hểu được nhưng chẳng phiên dịch được lắm.

Khang Hy than thở: “Hy vọng qua hai ngày nữa tên phiên dịch kia sẽ khỏe lại, cũng là để lại mặt mũi cho Đại Thanh ta.”

Tử Tu an ủi: “Nhất định sẽ khỏe lại mà.”

Khang Hy cười cười, không nói gì nữa.

Ba ngày sau, sứ giả Anh quả nhiên đã đến. Khang Hy tổ chức tiếp đón ngay tại triều đường, chỉ tiếc tên phiên dịch kia bệnh tình không mấy lạc quan, phải nhờ người khiêng vào triều rồi ở đằng sau tấm mành thông dịch. Thanh âm của người này suy yếu đứt quãng, nói một câu mà mất hết nửa ngày khiến cho mặt mũi Khang Hy tối sầm.

Những sứ giả Anh quốc kia trên mặt lộ ra ý cười, ánh mắt tràn đầy trào phúng. Một đại quốc mênh mông như Đại Thanh mà ngay cả một tên phiên dịch đàng hoàng cũng không có, xem ra ‘cường quốc’ chỉ là nói ngoa mà thôi.

Trong lòng Khang Hy thập phần tức giận, nhanh chóng kết thúc sớm sau đó an bài cho đám sứ giả kia vào trong biệt quán ở rồi triệu tập tất cả ngự y bắt họ phải nhanh chóng chữa trị cho người phiên dịch.

Ai ngờ đám sứ giả Anh quốc kia không biết tốt xấu, muốn thấy Khang Hy mất mặt vì thế thỉnh cầu ngày hôm sau được nhập cung thăm thú. Khang Hy vốn không muốn đồng ý nhưng lại không thể từ chối nên tức giận đến đòi mạng.

Sắc mặt của Khang Hy âm trầm suốt cả ngày, ngay cả Tử Tu cũng cảm thấy sợ hãi.

Tử Tu biết lần này Khang Hy đã gặp phải vấn đề khó, đường đường là một cường quốc như Đại Thanh mà không có lấy một người biết tiếng Anh, nói ra thì đúng là không phải mất mặt bình thường. Bất quá thời này giao thương với các nước phương Tây còn hạn hẹp cũng không phải là lỗi của Khang Hy.

Tử Tu đắn đo nửa ngày, cuối cùng đành cố lấy dũng khí nói với Khang Hy: “Hoàng thượng, hay để ta thử xem.”

Khang Hy sửng sốt, cái nghiêng mực đang cầm trên tay chưa kịp ném giơ giữa không trung, hắn dùng ánh mắt quái dị nhìn Tử Tu: “Ngươi vừa nói cái gì?”

Tử Tu hít sâu một hơi, nói to hơn: “Ta nói là ngươi để cho ta đi thử xem, biết đâu ta có thể giao tiếp được với họ.”

Khang Hy thu tay lại, phì cười: “Ngươi từng học qua tiếng Anh? Có thể nghe hiểu được họ nói gì à?”

Tử Tu gật đầu, lại lắc đầu, cuối cùng nói: “Ta cũng không dám chắc là mình nghe hiểu được bao nhiêu, bất quá ta cho rằng ta có thể thử một lần. Hoàng thượng, dù sao thì tình huống cũng đâu thể nào tệ hơn được nữa, không phải sao?”

“Sao ta không biết ngươi có thể dùng được tiếng Anh? Tử Tu, ngươi học từ ai?” Khang Hy không nhịn được mà rất hiếu kỳ, nửa kích động nửa là không tin.

“Cái… cái đó ngươi đừng hỏi, dù sao ta từng học qua.” Tử Tu cúi đầu không dám nhìn Khang Hy, y đâu thể nào nói là mình học được từ kiếp trước.

“Được, trẫm sẽ tin tưởng ngươi một lần. Bây giờ trẫm sẽ tứ phong cho ngươi làm thông ngôn sứ đặc biệt tiếp đãi sứ thần. Lâm Tử Tu, đừng khiến trẫm thất vọng.” Khang Hy đứng lên nghiêm túc nói. Tử Tu cũng vội vàng quỳ xuống đất lĩnh mệnh.

Thật ra thì trong lòng của Tử Tu vô cùng bất an, như lời y đã nói, y không chắc là mình có thể nghe hiểu hết những gì sứ giả Anh quốc nói nhưng mà Tử Tu biết nếu như mình không giúp Khang Hy thì thật sự không còn ai giúp được nữa.

Thôi kệ, cứ ngựa chết chữa thành ngựa sống đi.

Hôm sau, sứ giả Anh quốc quả nhiên tiến cung, Khang Hy và Tử Tu đều ở trong Càn Thanh Cung chờ. Tử Tu thay một bộ quan phục chính thức theo phục sức chính ngũ phẩm.

Khoảnh khắc nhìn thấy sứ giả, Tử Tu liền vô cùng khẩn trương. Người dẫn đầu đoàn sứ giả tầm khoảng ba mươi tuổi, dung mạo anh tuấn thân thể cường tráng, nam tính hơn nam tử Thanh triều mấu phần.

Sau khi người nọ nhìn thấy Khang Hy thì quỳ một gối xuống hành lễ, nói một tràng bằng tiếng Anh. Tử Tu nghe ra được ý tứ của hắn là muốn chào hỏi Khang Hy, vì thế nói lại cho Khang Hy hiểu.

Khang Hy gật đầu, nghĩ bụng Tử Tu trông còn đáng tin hơn tên phiên dịch hôm qua nhiều, vì thế hạ lệnh: “Bình thân.”

Tử Tu phiên dịch lại, trên mặt đám sứ giả Anh quốc nhất là người cầm đầu lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó liền đứng dậy. Người sứ giả đi đầu kia hiếu kỳ nhìn Tử Tu thì thấy y chỉ là một thiếu niên thì không khỏi càng ngạc nhiên hơn.

Sứ giả Anh quốc giới thiệu tên mình và hỏi tên Tử Tu, tên người này là Browning, Tử Tu bèn bảo hắn cứ gọi mình là “Tu” được rồi. Vị sứ giả kia phải đọc đi đọc lại mấy lần mới đọc chính xác khiến Tử Tu không nhịn được mà đắc ý.

Trong quá trình tiếp xúc với Browning, Tử Tu phát hiện ra mình có thể ứng phó được. Có đôi khi Browning nói nhanh quá hoặc gặp phải từ mà mình không biết, Tử Tu bèn yêu cầu Browning nói lại một lần. Browning cũng rất kiên nhẫn, lần nào cũng nói đi nói lại đến khi nào Tử Tu hiểu được mới thôi.

Khang Hy thì cảm thấy rất bực bội, nhìn hai người kia càng nói càng hăng say, hắn lại không hiểu hai người họ đang nói gì thì lại càng thêm vừa tức giận vừa bất đắc dĩ.

Tử Tu mang Browning đi thăm thú khắp nơi, Khang Hy thì biến thành nhân vật có cũng được mà không có cũng không sao.

Đương nhiên Tử Tu cũng bận tâm đến mặt mũi của Khang Hy nên thường phiên dịch lại rồi hỏi ý Khang Hy, sau khi Khang Hy trả lời thì y lại phiên dịch qua tiếng Anh.

Đoàn người rất nhanh đi đến Ngự Hoa Viên, đây là lần thứ hai Tử Tu đến nên không nắm rõ lắm, bởi vậy mới phải hỏi Khang Hy nhiều hơn. Khang Hy rốt cục cũng đỡ tức, hắn dùng hết khả năng khoe khoang Ngự Hoa Viên của mình hại Tử Tu chẳng biết phiên dịch ra làm sao.

Bất chợ Browning cười nói: “Xiu, you are so cute!” ( Tu, ngươi thật đáng yêu)

Tử Tu: “…”

Khang Hy hỏi: “Quỷ Tây dương đó nói gì thế?”

Tử Tu: “… Hắn nói Ngự Hoa Viên thật là đẹp mắt.”

Khang Hy đắc ý cười đáp: “Đương nhiên rồi, ngươi nói lại với hắn, Ngự Hoa Viên là nơi đẹp nhất của Tử Cấm Thành.”

Tử Tu: “Ah, thank you. You are also very handsome ( Ách, cám ơn, ngươi cũng rất tuấn tú).”

Browning cười ha ha, vươn tay muốn xoa đầu Tử Tu, Tử Tu không dấu vết tránh đi, lùi ra sau lưng Khang Hy. Khang Hy thấy Browning cười vui vẻ như vậy thì tưởng là người kia rất thích Ngự Hoa Viên nhà mình, vì thế cũng rất cao hứng.

Cuối cùng, Browning nói với Tử Tu là nhờ có Tử Tu tiếp đãi nên hắn mới vui vẻ như vậy, hy vọng sau này nếu có thời gian sẽ cùng nhau nói chuyện nữa.

Tử Tu ậm ừ nói được, trong lòng thì chỉ ao ước người này sớm về Anh quốc cho rồi.

Browning còn nói, Thanh triều có thần tử như ngươi chính là phúc khí của Hoàng đế các ngươi, hắn hẳn là nên thăng quan cho ngươi mới đúng.

Tử Tu nghĩ bụng ngươi quản hơi bị nhiều rồi đấy, ta đây một chút cũng chẳng muốn làm quan. Đợi các ngươi đi rồi thì ta lại tiếp tục quay về nấu ăn.

Lúc gần đi, Browning kéo tay Tử Tu lại hôn lên mu bàn tay khiến Tử Tu giật bắn cả người, xém chút tát cho hắn một cái. Tên đàn ông này sao tự nhiên lại hôn tay y? Xem y như nữ nhân à?

Mà sắc mặt của Khang Hy đứng bên cạnh thì đã chẳng khác gì cái đáy nồi. Hắn vô cùng tức giận chỉ muốn đem quỷ Tây dương này đánh cho bẹp dí.

———–
  1. Phỉ Thúy Ngọc Phiến:01

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play