Đại khái là Khang Hy không ngờ tới hậu quả sau khi say rượu lại cực kỳ nghiêm trọng như vậy. Hôm sau khi thượng triều, hắn cảm thấy cả người vô lực. Đại thần phía dưới nói gì hắn đều nghe không lọt lỗ tai, chỉ có thể miễn cưỡng mà “ừ, à, à” tỏ vẻ đang nghe.

Đại khái các thần tử cũng phát hiện ra sức khỏe của Hoàng đế không ổn, bởi vậy nên tảo triều nhanh chóng kết thúc. Vừa hạ triều, Khang Hy liền ngã gục, trong đầu hắn chỉ còn có một ý nghĩ, từ nay về sau sẽ không bao giờ uống rượu đến mất tiết chế như vậy nữa.

Buổi tối hôm đó Tử Tu đến sớm, khi y đi vào thì thấy Khang Hy đang phê duyệt tấu chương, Lương Cửu Công thì đứng quạt ở bên cạnh. Sắc mặt của Khang Hy rất kém, Tử Tu đoán hẳn là vì hắn không nghỉ ngơi cho tốt.

Tử Tu thở dài, tâm nói làm Hoàng đế quả nhiên là công việc vất vả nhất.

“Hoàng thượng, người nghỉ ngơi một chút đi.” Tử Tu thấy Lương Cửu Công đứng ở bên cạnh nên không trực tiếp đi qua.

Khang Hy ngẩng đầu, phất tay ra hiệu cho Lương Cửu Công đi ra ngoài. Lương Cửu Công nhanh chóng cáo lui, khi đi ra ngoài còn thông minh đóng cửa phòng lại. Khang Hy buông bút, mệt mỏi thở dài một hơi.

Tử Tu đến gần Khang Hy nói: “Nếu mệt thì nghỉ ngơi một chút, ta nấu cho ngươi chén canh an thần, uống trước đi.” Tử Tu lấy canh ra để lên bàn, dùng muỗng khuấy một chút rồi mới đưa cho Khang Hy.

Khang Hy yếu ớt cười: “Cũng chỉ có ngươi hiểu ta.”

Tử Tu cười khẽ, đứng ở đằng sau xoa huyệt thái dương cho Khang Hy. Y khéo léo khống chế lực tay không mạnh không yếu khiến cho Khang Hy vô cùng thoải mái. Khang Hy vừa uống canh vừa thả lỏng đầu óc, cảm thấy rất hưởng thụ.

Trong khi ăn canh thì Khang Hy chợt ngửi thấy một mùi hương nhè nhẹ như có như không. Hương tuy nhẹ nhưng ngửi vào rất thoải mái, tinh thần dường như tốt hơn rất nhiều. Hắn kéo tay Tử Tu qua ngửi ngửi, sau đó nghi hoặc mà buông ra.

Tử Tu bèn hỏi: “Ngươi ngửi cái gì vậy?”

“Ngươi dùng hương phấn à?” Khang Hy tò mò hỏi.

Tử Tu sửng sốt, ngẫm nghĩ một lúc rồi lấy một viên minh châu màu xanh biếc ra: “Ta không dùng hương gì hết, là mùi của hạt châu này đó, ngươi ngửi lại xem?”

Khi Khang Hy nhìn thấy hạt châu này thì đầu óc đã quay mòng mòng. Đây không phải là lễ vật hắn chuẩn bị cho Tử Tu sao? Hắn không nhớ là mình đã đưa cho Tử Tu lúc nào, không lẽ là lúc hắn say rượu thì lấy ra?

Hai lỗ tai Khang Hy liền đỏ ửng, chẳng qua Tử Tu không để ý. Khang Hy cầm lấy hạt minh châu trong tay Tử Tu, ngửi thử, quả thật là mùi hương của thứ này.

“Ta hiểu rồi, hạt châu này ngoại trừ việc trừ côn trùng ra thì còn có tác dụng nâng cao tinh thần, mang ở trên người rất tốt.”

“Đúng thế, tối hôm qua đi ngủ hoàn toàn không có con muỗi nào. Hoàng thượng, hạt châu này dùng rất tốt.” Tử Tu hưng phấn khoe với Khang Hy.

“Ngươi thích à?” Khang Hy trả hạt châu lại cho Tử Tu.

“Thích lắm.” Tử Tu không hề do dự trả lời.

“Vậy là tốt rồi.” Khang Hy tươi cười, không thắc mắc là mình đưa cho Tử Tu khi nào nữa.

Tử Tu lại cất hạt châu vào trong người rồi lấy thêm thức ăn ra. Khang Hy vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Tử Tu, nói một hồi thì nói đến chuyện thể nghiệm và quan sát dân tình.

Tử Tu hỏi thăm: “Hoàng thượng có bao giờ rời khỏi cung để thể nghiệm và quan sát qua dân tình chưa?”

Khang Hy lắc đầu cười khổ: “Mỗi ngày ta đều phải phê duyệt tấu chương mà còn chưa hết, đâu có rảnh để ra ngoài. Hơn nữa một lần rời khỏi cung thì sẽ rất tốn thời gian và công sức, các đại thần sẽ không cho đâu.”

Tử Tu suy nghĩ thấy cũng đúng, vì thế mới nói: “Làm Hoàng đế quả thật rất vất vả, bất quá tin tức do đại thần cung cấp không hẳn hoàn toàn có thể phản ánh đúng tình hình trong dân gian.”

“Vậy à? Đúng rồi, không phải trước kia ngươi sống ngoài cung à? Kể cho ta nghe một chút đi, bên ngoài có gì hay không?” Khang Hy tỏ ra rất hứng thú, hắn sống hơn mười sáu năm nhưng chưa từng ra khỏi Hoàng cung.

“Nếu ta kể không hay thì đừng có chê.” Tử Tu trầm ngâm một chút rồi bắt đầu nói: “Trước kia ta từng đi nghe thuyết thư, người thuyết thư từng kể rằng có một vị Hoàng đế cần chính yêu dân, thường xuyên cải trang vi hành để thể nghiệm và quan sát dân tình. Lúc nào bên cạnh vị Hoàng đế nọ cũng có hai người đi theo, một người là thái giám, tên là Tam Đức Tử, người còn lại là một vị hòa thượng có võ công cao cường, gọi là Pháp Ấn…”

Tử Tu vừa kể tới đây thì đã bị Khang Hy cắt ngang, Khang Hy hỏi: “Tại sao ta lại không biết trong lịch sử có vị Hoàng đế như thế?”

Tử Tu cười thầm, tâm nói bởi vì người đó là ngươi trong phim được hậu thế dựng thành mà. Bất quá Tử Tu đương nhiên không thể nói như vậy mà chỉ cười cho qua: “Thì người thuyết thư cũng đâu có nói vị Hoàng đế này có thật trong lịch sử.”

Khang Hy vẫn thắc mắc: “Cứ cho là như vậy đi nhưng tại sao Hoàng đế ra khỏi cung còn phải mang theo hòa thượng làm gì? Nếu nói là để bảo hộ Hoàng đế an toàn thì mang theo vài thị vệ có võ công cao chẳng phải là được rồi sao?”

Tử Tu bị hỏi đến choáng váng, ai mà biết mới mở miệng ra giới thiệu nhân vật thì đã bị phản bác đến á khẩu. Khang Hy tựa hồ thấy mình đúng là hỏi hơi cắc cớ nên đành ho khan một tiếng: “Thôi coi như ta chưa hỏi gì, ngươi cứ kể tiếp đi.”

Tử Tu hắng giọng kể tiếp: “Vị Hoàng đế này đi rất nhiều nơi, hắn cải trang y hệt dân chúng bình thường trà trộn khắp nơi. Hắn chủ động giúp cho dân chúng đang chịu khổ, giải oan cho họ, thậm chí còn giả làm khất cái hay nếm thử mùi vị ở trong ngục tù.”

“Hả?” Khang Hy tỏ ra không tin nhìn Tử Tu, giả làm khất cái? Đi ngồi tù? Hoàng đế mà có thể làm như vậy được?

Tử Tu cười cười, nói tiếp: “Thì người thuyết thư kể như vậy. Và trong thời gian mà vị Hoàng đế đó thống trị thì quả thật là trăm họ an cư lạc nghiệp, quốc lực phát triển không ngừng. Chính bởi vì hắn đứng ở góc độ của dân chúng mà quan sát mới biết được nỗi khổ của muôn dân.”

“Nói như vậy thì việc thể nghiệm và quan sát dân tình quả thật rất quan trọng. Trong lịch sử, tất cả các vương triều khi đến hồi kết đều là do Hoàng đế ngu ngốc vô năng, gây ra chiến hỏa không ngừng, khiến cho muôn dân cửa nát nhà tan, nếu như trăm họ an cư lạc nghiệp, quốc gia sao có thể diệt vong…” Khang Hy nghiêm túc tự ngẫm về vấn đề này, ngón tay hắn nhịp nhịp trên mặt bàn, vẻ mặt trầm tư.

Tử Tu bỗng nhiên cảm thấy hơi lo lắng, đừng nói là Khang Hy chỉ vì vài câu nói của y mà muốn cải trang vi hành nhé? Nếu chuyện này xảy ra thật thì y phải làm sao bây giờ? Nhưng thấy Khang Hy chỉ trầm tư suy nghĩ thì Tử Tu lại cho là có lẽ mình nghĩ nhiều rồi.

Mỗi ngày Khang Hy phê duyệt tấu chương đến tối mịt còn chưa xong, làm sao có thời gian để chạy ra ngoài? Bất quá nghĩ đến việc người trước mắt này chưa từng được ra ngoài chơi, Tử Tu cảm thấy Khang Hy thật đáng thương.

Suy ngẫm cả buổi, Khang Hy mới chậm rãi nói: “Có lẽ thể nghiệm và quan sát dân tình là một ý kiến rất hay. Theo như lời ngươi nói thì từ trước tới nay những gì ta nhìn thấy chỉ là cách nhìn phiến diện từ phía các thần tử. Bọn họ nói bên ngoài như thế nào thì ta đều cho rằng là như thế. Trâu Kỵ từng nói với Tề Vương rằng: ‘Cung phụ tả hữu mạc bất tư vương, triều đình chi thần mạc bất úy vương, tứ cảnh chi nội mạc bất hữu cầu vu vương, do thử quan chi, vương chi tế thậm hĩ’ (Mỹ nữ trong cung ai không yêu vua, đại thần trong triều ai không sợ vua; các nước bốn phương ai không cầu đến vua; chính vì thế cho nên cách nhìn của vua há có thể không bị che khuất). Lãnh thổ của Tề vương rộng ngàn dặm, lãnh thổ của Đại Thanh ta còn rộng lớn hơn. Theo như cách nói này thì ta còn bị che mắt càng nhiều hơn nữa.”

Khang Hy dừng động tác gõ bàn lại, quay đầu nghiêm túc nhìn Tử Tu, Tử Tu bắt đầu tuôn mồ hôi lạnh. Y nuốt nước miếng, cảm thấy mình gặp rắc rối to rồi. Nếu như các đại thần biết Khang Hy muốn cải trang vi hành, mà họ còn biết là cái chủ ý này là do y gợi ý cho Khang Hy thì nhất định sẽ gây phiền toái cho y.

Tử Tu dè dặt hỏi: “Hoàng thượng, không lẽ  ngươi muốn ra ngoài thể nghiệm và quan sát dân tình?”

“Có gì không thể? Tề vương có thể tiếp thu lời can gián thì tại sao ta lại không thể ra khỏi cung để thể nghiệm và quan sát dân tình?”

“Nhưng mà…”

“Ta biết băn khoăn trong lòng ngươi, đúng là ta cần phải phê duyệt rất nhiều tấu chương. Nhưng nếu như ta muốn xuất cung thì sẽ sắp xếp cho các đại thần chỉ lựa chọn những việc quan trọng mới giao tới là được rồi. Hơn nữa lần này ta không định ra ngoài quá lâu.” Khang Hy nháy mắt mấy cái, dường như tâm trạng đang rất tốt.

Tử Tu chỉ cảm thấy đau đầu, xem ra họa từ miệng mà ra là thật. Tử Tu thầm thề từ nay về sau sẽ không bao giờ kể chuyện cho Khang Hy nữa.

Hiệu suất làm việc của Khang Hy đúng là rất cao, đến ngày thứ ba liền nói với Tử Tu mình muốn ra ngoài cải trang vi hành. Tử Tu kinh hãi, không biết Khang Hy đã thuyết phục đám đại thần kia như thế nào.

Khang Hy hỏi: “Ngươi có muốn đi với ta không?”

Tử Tu tròn mắt nhìn hắn, mất nửa ngày mới hoàn hồn mà hỏi: “Ta đi được chứ?” Tử Tu không thể tin nổi, Khang Hy đồng ý cho y đi cùng. Y không phải là thái giám Tam Đức Tử có thể hầu hạ Hoàng đế, càng không phải là Pháp Ấn có võ công cao cường.

Khang Hy bật cười: “Nếu như ngươi muốn đi thì tất nhiên là được.”

Tử Tu vội vàng gật đầu như giã tỏi: “Được được, ta đi, vậy… còn ai đi nữa?”

Khang Hy nhẩm tính: “Còn Lương Cửu Công, ngươi biết rồi, với lại một thị vệ thân tín nữa.”

Tử Tu bỗng dưng có cảm giác như mình là người thừa, y suy tư một lát nhưng vẫn không hiểu tại sao Khang Hy lại muốn mang mình theo. Khang Hy nhìn ra nghi vấn của Tử Tu nhưng không nói gì cả. Thật ra trong mắt của Khang Hy thì Tử Tu mới là người quan trọng nhất trong số những người mà hắn muốn mang theo. Tử Tu không những có thể nấu ăn ngon, còn cùng hắn nói chuyện phiếm, không có Tử Tu thì chuyến cải trang vi hành này của hắn sẽ mất đi rất nhiều lạc thú.

Tiếp theo là thời gian chuẩn bị, Tử Tu đến chào từ biệt Trình Lễ nhưng chỉ nói với ông là mình phải ra ngoài một thời gian chứ không nói là đi đâu hay đi với ai. Bởi vì Khang Hy đã dặn dò là chuyện này không thể để cho người ngoài biết, tránh chuốc lấy những phiền toái không đáng có.

Ngoài ra, Tử Tu cũng viết một phong thư gửi cho Dung Nhược, bởi vì thời hạn một tháng vẫn chưa kết thúc nên Tử Tu chỉ có thể dùng cách này để liên lạc với Dung Nhược.

Dung Nhược rất nhanh chóng phản hồi thư, lời lẽ viết trong thư đều tràn ngập ai oái, Tử Tu đọc xong thì chỉ biết lắc đầu cười cười, cảm thấy Dung Nhược vẫn còn rất trẻ con.

Ngày xuất phát, Tử Tu mặc trang phục bình dân, mang theo dụng cụ làm bếp mà Dung Nhược tặng cho mình. Những món dụng cụ này không lớn, có thể dùng để nấu ăn cũng như để phòng thân.

Lại nhìn qua Khang Hy, lúc này hắn đã trút bỏ bộ long bào vàng rực mà mặc vào y phục của quý công tử thế gia, thoạt nhìn tuấn tú vô song, phong độ tiêu sái. Lương công công thì ăn mặc như tiểu tư đi theo sau Khang Hy, chẳng qua động tác lan hoa chỉ cùng với giọng nói cao vút đã bán đứng thân phân của hắn.

Tử Tu chú ý nhất chính là người thị vệ đi theo. Người này thân hình cao lớn, dung mạo tuấn lãng, cả người tràn ngập dương cương chính khí, vừa nhìn là biết võ nghệ không tầm thường. Khang Hy nói cho Tử Tu biết người này tên là Mã Minh Phong, là thị vệ võ công cao cường nhất trong cung.

Một hàng bốn người ngồi lên một chiếc xe ngựa bình thường rời khỏi sơn trang nghỉ mát. Không ngoài ý muốn, Mã Minh Phong đảm nhận vị trí phu xe. Còn Lương Cửu Công cũng vô cùng thức thời mà chui ra ngoài xem Mã Minh Phong đánh xe.

“Hoàng… Thiếu gia, chúng ta đi đâu thế?” Tử Tu ngồi đối diện Khang Hy, có chút nhàm chán hỏi.

“Thành Thúy Bình, cách nơi này chỉ khoảng một trăm dặm.” Khang Hy đáp, ở bên ngoài hắn lấy tên giả là Diệp Quân, bọn Tử Tu đều gọi hắn là Diệp thiếu gia.

Tử Tu không nói gì, nhẩm tính khoảng chạng vạng thì sẽ đến nơi. Xem ra Khang Hy vẫn rất cẩn thận không đi quá xa. Nhìn Khang Hy mặc y phục bình thường, Tử Tu cảm thấy thân thiết hơn không ít, y ngây ngô nở nụ cười.

Khang Hy thấy thế bèn hỏi: “Đang cười cái gì?”

“Không có gì, chỉ là cảm thấy tâm trạng đang rất tốt. Hoàng… thiếu gia, ngươi có cảm thấy được thả lỏng không?”

Khang Hy dùng cây quạt gõ đầu Tử Tu mắng: “Không được gọi ta là Hoàng thiếu gia, phải gọi là Diệp thiếu gia. Còn gọi sai nữa thì sẽ ném ngươi ra khỏi xe!”

“Được rồi, thiếu gia, vậy ngươi có cảm thấy thoải mái hơn không?” Tử Tu không để ý đến lời đe dọa của Khang Hy mà vui vẻ hỏi lại.

Khang Hy dùng cây quạt chống cằm ngẫm nghĩ một chút: “Hình như cũng có hơi thoải mái. Bất quá, ta còn đang nghĩ chúng ta đi như thế này thì không biết có gặp được sự kiện đặc biệt nào không? Giống như vị Hoàng đế mà ngươi kể cho ta nghe đấy. Có lẽ chúng ta có thể giúp được ai đó đang gặp khó khăn, hoặc là…nghe ngóng được những tin tức mà ta không biết.”

Sọc đen kéo đầy đầu Tử Tu, y không nói gì mà chỉ vô lực ngẩng đầu nhìn nóc xe. Tử Tu nghĩ thầm người bị nhốt lâu quá phỏng chừng đều có chút ảo tưởng về thế giới bên ngoài. Bất quá những suy nghĩ này của Khang Hy cũng dễ hiểu, bất luận là ai cũng đều muốn được người khác thừa nhận, có cơ hội để thể hiện giá trị của mình.

Con đường đi vô cùng thông thuận, không hề gặp phải sơn tặc hay mãnh thú. Thậm chí ngay cả một người dân thường cũng không gặp ai khiến cho Khang Hy rất buồn bực, bất quá hắn nghĩ là sắp đến thành Thúy Bình rồi nên cũng không khó chịu lắm.

Khi chạng vàng thì đoàn người đã đến nơi  —— Thành Thúy Bình. Thành Thúy Bình là một thành nhỏ, trình độ phồn hoa hoàn toàn kém xa so với kinh thành, nhưng nơi đây dân phong thuần phác, chợ đêm cũng rất náo nhiệt. Xe ngựa chậm rãi đi vào trong thành, Tử Tu vén màn nhìn ra ngoài thì phát hiện người trên đường không nhiều lắm, phỏng chừng đa số mọi người đều đã về nhà.

Mã Minh Phong dừng lại trước một khách điếm có tên là “Duyên Lai Khách Điếm”, khách điếm này ở trong thành Thúy Bình được xem như là khách điếm hạng nhất.

Lương Cửu Công đi xuống xe hỏi thăm phòng trọ, không bao lâu sau liền chạy ra báo là chỉ còn có hai gian phòng. Tử Tu nghĩ thầm Khang Hy nhất định sẽ không chọn ở lại đây, vì hai gian phòng có nghĩa là phải hai người ở một gian.

Tử Tu thì không sao cả, mà y cũng tin là hai người kia không quan tâm. Nhưng về phần Khang Hy thì nhất định sẽ không ngủ cùng một cái giường với một nam nhân.

Ai ngờ Khang Hy chỉ thản nhiên bảo: “Trời đã muộn rồi, cứ nghỉ lại đây đi!” Nói xong thì nhảy xuống xe ngựa, đi theo Lương Cửu Công vào bên trong.

Tử Tu sửng sốt, cũng đi theo vào nhưng trong lòng thì vô cùng băn khoăn. Khang Hy mà đồng ý ở lại nơi này! Chợt y cảm thấy rất buồn bực, đừng nói là Khang Hy ở một phòng, ba người bọn họ phải chen chúc nhau chung một phòng chứ?

“Các vị khách quan, mời đi bên này.” Tiểu nhị nhanh chóng dẫn mọi người lên lầu, vừa đi vừa hỏi thăm: “Các vị khách quan cũng đến tham gia “Đại hội mỹ thực” đúng không ạ? Mấy ngày nay khách đến trọ tăng mạnh, vận khí của các vị coi như rất tốt, hôm nay đúng lúc có hai vị khách quan trả phòng chứ không thì một gian cũng chẳng có đâu.”

“Đại hội mỹ thực?” Khang Hy hỏi. “Đó là cái gì?”

“Ơ? Các vị không biết?” Tiểu nhị kinh ngạc nhìn mọi người, sau đó nhiệt tình giải thích. “Đại hội mỹ thực là do các vị trù sư nổi danh nhất ở đây tổ chức, mỗi năm đều tổ chức một lần, năm nay vừa vặn sẽ tổ chức vào ngày mai.”

“Ồ? Kể chi tiết hơn đi.” Khang Hy tỏ ra rất hứng thú, hắn liếc nhìn Tử Tu một cái, dường như đang thăm dò ý tứ của Tử Tu.

Tiểu nhịn thấy mọi người có hứng muốn nghe nên càng nói càng hăng.

“Đại hội mỹ thực này thì chỉ cần ai yêu thích trù nghệ đều được tham gia. Nếu giành vị trí cao còn có cơ hội được đệ nhất lâu “Thiên Hương Lâu” trong thành này mời đến làm trù sư nên mỗi năm có rất đông người đến tham gia.” Tiểu nhị hăng hái giải thích.

Trong mắt của tiểu nhị này thì có thể đến Thiên Hương Lâu làm trù sư là vinh dự rất cao của các trù sư trong thành Thúy Bình. Chỉ có điều trong mắt những người này thì việc này căn bản chẳng đáng nhắc tới. Tử Tu là ngự trù, Khang Hy thì ăn ngự thiện mà lớn lên. Lương Cửu Công thì lúc nào cũng đi theo bên cạnh Khang Hy tất nhiên là chẳng buồn để ý đến cái Thiên Hương Lâu gì đó. Về phần Mã Minh Phong thì căn bản ngay từ đầu đã chẳng nghe tiểu nhị nói chuyện.

Thấy mình nói đến phần thưởng lớn như vậy rồi mà cả đám người kia chẳng ai buồn phản ứng, tiểu nhị liền trở nên lúng túng.

Một lúc sau, Khang Hy mới thản nhiên quay qua Tử Tu hỏi: “Tử Tu, có hứng tham gia không?”

Tử Tu chưa kịp trả lời thì tiểu nhị kia liền rất khoa trương mà giật mình: “Vị khách quan này là trù sư ạ? Vậy ngài nhất định phải đi thử xem, nghe nói Hoàng thượng thỉnh thoảng sẽ đến Thiên Hương Lâu dùng bữa. Nếu như được Thiên Hương Lâu nhìn trúng thì nói không chừng còn có thể nhìn thấy Hoàng thượng đấy!”

Tử Tu ngơ ngác nhìn Khang Hy, không phải Khang Hy nói hắn chưa từng ra ngoài sao? Sao lại chạy đến đó ăn được? Khang Hy thấy ánh mắt của Tử Tu thì nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo người này đang nói dối.

Tử Tu tỏ vẻ đã hiểu cười cười, đột nhiên cảm thấy hứng thú với cái “Đại hội mỹ thực” kia, y cười nói: “Dù sao chúng ta đến đây cũng không có việc gì để làm, vậy thử đi báo danh xem sao.” Tử Tu rất tò mò cái Thiên Hương Lâu kia tuyển chọn trù sư dựa trên những tiêu chuẩn nào.

Vừa đi vừa nói chuyện, mọi người đã đi vào khách phòng, tiểu nhị nói: “Bốn vị khách quan, hai gian này đều là phòng tốt, xin các vị cứ tự nhiên. Đúng rồi, nếu như có việc gì cần thì cứ trực tiếp xuống lầu nói với tôi ạ.” Nói xong liền cúi đầu khom lưng đi ra ngoài, để lại bốn người hai mặt nhìn nhau.

Lương Cửu Công vội nói trước: “Thiếu gia, người ở lại gian này đi, ba người chúng nô tài ở một gian là được.”

Tử Tu có hơi buồn bực, quả nhiên y đã đoán đúng. Trời đang rất nóng, ba nam nhân nằm chung trên một cái giường chẳng phải sẽ nóng chết luôn sao?

Khang Hy lắc đầu: “Đã đi ra ngoài rồi thì không cần phải quá câu nệ. Ta và Tử Tu ở chung một phòng, hai người các ngươi ở chung một phòng, cũng thuận tiện có thể chiếu ứng lẫn nhau.”

“Cái này…” Lương Cửu Công khẽ liếc qua Tử Tu, thấy sắc mặt của Tử Tu không chút thay đổi, vì thế cúi đầu đáp: “Vâng ạ.”

Tử Tu đang rất vui vẻ, nghĩ thầm Khang Hy thật sự rất tốt. Bất quá ngủ chung một cái giường với Khang Hy, không hiểu sao bỗng dưng Tử Tu cảm thấy rất khẩn trương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play