Hôm sau, Tử Tu tỉnh dậy sớm, chỉ có điều đầu cực kỳ choáng váng, nhất thời y không biết được mình đang ở chỗ nào. Tử Tu cố gắng mở to mắt thì lờ mờ thấy trời vẫn chưa sáng, vì vậy mơ mơ màng màng nhắm mắt lại ngủ tiếp.
Mấy giây sau Tử Tu bỗng nhiên bật dậy, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống đất. Y hoảng hốt nhìn gian phòng xa lạ mà không biết mình đang ở đâu.
“Lâm ngự trù, ngài tỉnh rồi? Hoàng thượng phân phó bảo ngài dùng xong bữa sáng rồi hẵng về.” Một tiểu cung nữ lên tiếng, nàng nghe thấy bên trong truyền ra động tĩnh nên mới đẩy cửa vào, thấy Tử Tu dùng tư thế kỳ cục ngồi trên giường, không khỏi cảm thấy kỳ quái.
Tử Tu lấy chăn bọc mình lại, lắp bắp hỏi: “Xin, xin hỏi… đây là như thế nào?”
Tiểu cung nữ mỉm cười: “Đây là Dưỡng Tâm Điện, tối hôm qua Lâm ngự trù say rượu nên Hoàng thượng để ngài ở lại đây nghỉ ngơi.”
Tử Tu đần mặt ra, tối hôm qua y cư nhiên ngủ trong tẩm cung của Hoàng đế. Thế là thế nào? Tuy rằng không phải ở chung một phòng nhưng thế này rất không hợp quy củ. Tử Tu rất kinh ngạc, không hiểu Khang Hy đang nghĩ cái gì nữa.
Tử Tu đỏ mặt nhìn tiểu cung nữ: “Xin hỏi, y phục của ta đâu?” Tử Tu ngượng ngùng dùng chăn quấn chặt hơn để giấu đi người mình.
Tiểu cung nữ cười cười với Tử Tu: “Y phục của ngài đã được mang đi giặt rồi, đây là y phục mới mà Hoàng thượng bảo nô tỳ chuẩn bị cho ngài. Lâm ngự trù, ngài đã muốn rời giường chưa ạ?” Vừa nói chuyện nàng vừa mang y phục mới của Tử Tu đến bên giường, xem ra là muốn hầu hạ Tử Tu mặc quần áo.
Tử Tu hoảng sợ xua tay: “Tự ta làm là được rồi, cô có thể ra ngoài đươc không?”
“Vâng ạ, vậy nô tỳ để y phục lại đây, có gì ngài cứ gọi nô tỳ là được. Nô tỳ tên là Thái Hồng. Tiểu cung nữ đặt y phục lên giường rồi lui ra ngoài.
Tử Tu nhanh chóng mặc y phục, y đưa tay sờ thì nhận thấy chất vải rất tốt, bất quá y không biết là loại vải gì. Tử Tu đi đến bên cái giương, ngoài ý muốn phát hiện ra y phục rất vừa người.
Rời khỏi tẩm cung, vốn Tử Tu định trực tiếp đi về nhưng bị tiểu cung nữ ngăn lại không cho đi, ép y phải dùng hết bữa sáng. Tử Tu bất đắc dĩ, vội vàng ăn một chút rồi chẳng khác nào như chạy trốn mà quay về.
Nguyên một buổi sáng thì vẫn giống như mọi khi, gió êm sóng lặng. Thế nhưng đến buổi chiều thì Tử Tu phát hiện ra hết người này đến người kia tìm mình, hơn nữa đều là người hầu của nương nương các cung.
Người đầu tiên xuất hiện chính là Hải Châu. Hải Châu lần này khác hẳn với mọi khi là tỏ ra hoạt bát vui vẻ mà trở nên sợ hãi rụt rè, dường như đang giấu diếm cái gì. Nàng hỏi: “Nghe nói tối hôm qua ngươi qua đêm tại Dưỡng Tâm Điện à?”
Tử Tu gật đầu, không hiểu nàng hỏi mình việc này để làm gì. Ngẫm nghĩ một lúc rồi hồi đáp: “Tối hôm qua ta uống rượu say, được Hoàng thượng cho nghỉ lại tại đó.”
Hải Châu cười cười: “Thì ra là như vậy, nhưng ngươi có nhớ được chuyện tối qua không? Ừm, ý ta hỏi là ngươi ngủ một mình à?”
“Đúng vậy.” Không ngủ một mình thì còn ngủ với ai? Tử Tu mới đầu hơi ngạc nhiên nhưng đầu óc xoay chuyển một chút thì chợt nhận ra ý tứ của Hải Châu.
Mặt Tử Tu đỏ bừng, vội lắc đầu lia lịa: “Hải Châu cô nương, không phải như cô nghĩ đâu. Ừm, ta chỉ ngủ có một mình, không có ngủ với Hoàng thượng…”
Tử Tu cảm thấy càng giải thích càng không xong, càng nói càng lung tung, không biết cách nào để giải thích cho rõ cả.
Hải Châu phì cười: “Ta hiểu rồi, ngươi chỉ ngủ có một mình. Hoàng thượng cho phép ngươi ngủ lại ở đó chẳng qua là vì nơi đó gần nên tiện hơn. Có phải vậy không?”
Tử Tu gật đầu như giã tỏi, y có chút ảo não, rõ ràng sự thật là như vậy nhưng không biết cách nào để diễn đạt.
“Ừm, vậy được rồi, ta thì không có chuyện gì. Nhưng mà Tử Tu này, ta phải nhắc nhở ngươi một câu, chắc chắn sẽ còn có những kẻ khác đến tìm ngươi.” Hải Châu nghiêm túc nói. “Nếu như có ai hỏi ngươi như ta vừa hỏi thì ngươi nhất thiết phải nói là ngươi ngủ lại cách nơi Hoàng thượng nghỉ ngơi rất xa, hiểu chứ?”
“Vâng.” Tử Tu nghe lời gật đầu, y biết Hải Châu sẽ không hại mình.
Hải Châu vừa mới đi được một lúc thì đúng như nàng dự liệu, chẳng mấy chốc lại có một cung nữ đến tìm Tử Tu. Tiểu cung nữ thoạt nhìn chỉ mới mười ba, mười bốn tuổi, giọng nói rất ngọt ngào, trên mặt còn có hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ.
“Xin hỏi là Lâm Tử Tu Lâm ngự trù phải không ạ?” Cô bé gõ cửa.
Tử Tu mở cửa, nhớ lại những lời Hải Châu vừa căn dặn, hỏi lại: “Đúng, ta chính là Lâm Tử Tu, xin hỏi cô nương tìm ta có việc gì?”
Tiểu cung nữ cúi đầu: “Nô tỳ là cung nữ bên người Hoàng hậu nương nương. Nương nương nghe nói tối hôm qua Lâm ngự trù nghỉ lại tại Dưỡng Tâm Điện nên đặc phái nô tỳ đến hỏi Lâm ngự trù chuyện của Hoàng thượng tối hôm qua.”
Tử Tu nghĩ bụng, Hoàng hậu muốn biết thì cứ trực tiếp đến hỏi thẳng Lương công công chẳng phải tốt hơn sao? Hỏi y làm cái gì? Y nghĩ đến những gì Hải Châu đã nói, vì thế đáp lại: “Tối hôm qua ta nghỉ lại tại nơi cách Hoàng thượng rất xa nên không rõ lắm.”
Tiểu cung nữ liền cười tươi: “Thì ra là như vậy, vậy đã quấy rầy Lâm ngự trù rồi.”
“Không sao cả.”
Tiểu cung nữ vừa mới chân trước đi thì chân sau có thêm mấy người khác đến. Tử Tu đều nhất nhất trả lời cùng một đáp án: “Ta nghỉ tại nơi cách Hoàng thượng rất xa.” Mà mấy người kia sau khi nghe được đáp án này rồi thì không hỏi thêm gì nữa.
Dù mới đầu Tử Tu không hiểu được nguyên nhân mấy người đó đến tìm mình nhưng liên tục vài người thì có ngốc đến đâu y vẫn đoán được. tử Tu cảm thấy rất khó hiểu, y chỉ là một tiểu ngự trù, cho dù được Hoàng thượng tín nhiệm thì cũng chẳng gây ra ảnh hường gì. Mà mấy vị nương nương kia đều là thê thiếp của Hoàng đế, ai ai cũng vô cùng xinh đẹp, mắc mớ gì phải… nghi ngờ quan hệ giữa y và Hoàng thượng chứ?
Y là nam mà!
Tử Tu buồn bực, không muốn suy nghĩ về việc này nữa.
Thế nhưng chuyện chỉ vừa mới bắt đầu, ngày hôm sau của Tử Tu hoàn toàn rơi vào hỗn loạn.
Buổi sáng hôm sau, người đến tặng quà nối liền không dứt. Ban đầu là đồ Huệ tần ban cho, hơn mười kim nguyên bảo, cộng thêm mười bộ y phục rất đẹp. Rồi tiếp theo là các vị nương nương, có người mang đến thuốc bổ, vải vóc tơ lụa, thậm chí là cả vàng bạc châu báu…
Tử Tu hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra, từ khi nào y trở thành người nổi tiếng vậy?
Buổi tối, Tử Tu đem chuyện này kể lại với Khang Hy, Khang Hy cười phá lên: “Họ đang nịnh bợ ngươi chứ gì nữa.”
“Nhưng họ đều là các nương nương, nô tài chỉ là một tiểu ngự trù, thân phận của họ đều cao hơn nô tài rất nhiều.” Đây chính là điều khiến Tử Tu cảm thấy khó hiểu vì không biết mục đích của những người đó là gì.
Khang Hy cười lạnh: “Thân phận? Không phải là do trẫm ban cho họ à? Trẫm có thể cho một người bình thường một bước lên trời, cũng có thể cho một người có thân phận tôn quý trở thành tù nhân, chút đạo lý này ngươi không hiểu sao?”
“Bọn họ nịnh bợ ngươi là vì họ cho rằng trẫm sủng ái ngươi. Trẫm nghĩ, chắc chắn họ đã hỏi ngươi chuyện tối hôm trước rồi có đúng không?”
Tử Tu gật đầu, cảm thấy Khang Hy có thể đi làm thám tử được rồi. Y cau mày: “Nhưng mà nô tài không thích như vậy.”
Khang Hy cười cười, không hề tỏ ra ngạc nhiên: “Nhưng ngươi lại không có cách nào để cự tuyệt. Trẫm sủng ái ngươi thì sẽ khiến ngươi thêm phiền toái, nhưng nếu như trẫm không sủng ái ngươi thì nhất định ngươi sẽ không thể sống sót ở trong cung cấm.”
Tử Tu run rẩy, không lẽ mọi chuyện lại nghiêm trọng đến thế? Bất quá nếu như cẩn thận ngẫm lại thì Khang Hy nói rất đúng. Tử Tu biết mình không thông minh, không biết cách giao tiếp, đồng thời y cũng biết mình rất dễ đắc tội với người khác. Nhờ có Khang Hy che chở nên đã giúp y loại trừ được rất nhiều phiền toái. Nhưng cũng như Khang Hy đã nói, chính sự che chở này lại mang đến những phiền toái khác cho y.
Bất quá nếu như buộc phải lựa chọn thì Tử Tu vẫn muốn được như bây giờ, không chỉ vì được Khang Hy bảo vệ, càng là vì y muốn được nói chuyện thoải mái với Khang Hy như vậy. Tử Tu nghĩ, nếu như có một ngày Khang Hy chán ghét y thì y nhất định sẽ rất đau lòng. Trong cung này, người thân thiết với y nhất chính là Khang Hy. Trong lòng của Tử Tu đã xem Khang Hy như bằng hữu, tuy rằng điều này trong mắt người khác là y đang trèo cao.
“Vậy… nô tài có nên nhận lấy những lễ vật kia không?”
“Sao không nhận? Nếu như ngươi không nhận lấy thì những kẻ đó lại nghĩ rằng ngươi khinh thường họ, vả lại mấy thứ kia chẳng qua chỉ là những món đồ chơi mà họ không thèm nhìn thôi.
Đằng sau ót Tử Tu mọc lên mấy sọc đen, y thật sự muốn nói một câu: “Hoàng thượng à, họ đều là thê thiếp của người đó. Có người nào lại đi nói về thê thiếp của mình như vậy chứ?” ” Bất quá Tử Tu không nói gì cả, thực ra thì trong lòng y lúc này đang rất vui vẻ.
“Bất quá ngươi không được thân thiết với họ quá đâu đấy. Dù thế nào đi chăng nữa thì họ cũng là phi tử của trẫm.” Khang Hy trêu chọc Tử Tu.
“Nô tài không dám, nô tài tuyệt đối không có suy nghĩ không an phận nào với các vị nương nương đâu ạ.” Lần này thì Tử Tu phản ứng rất nhanh, y sợ Khang Hy sẽ phạt mình.
Thật ra thì Khang Hy chỉ muốn nói là “Trẫm không muốn nhìn thấy ngươi bị họ mê hoặc mà thay đổi. Dù sao thì Lâm Tử Tu chỉ có một, mà phi tử trong hậu cung có rất nhiều. Hắn có thể thiếu đi một vài phi tần nhưng không thể thiếu Lâm Tử Tu được.
Lâm Tử Tu không chỉ là một ngự trù, y là người để cho hắn tâm sự, là người để hắn thổ lộ tâm tình, thậm chí là bằng hữu của hắn, là bằng hữu duy nhất trong cuộc đời này.
Tác giả có lời muốn nói: Bằng hữu, chung quy cũng biến thành cơ tình thôi, he he.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT