Chiều cao của Lâm Tử Kiện là 1m95, nắm đấm to như nồi đất.
Chiều cao của Trương Tiểu Kiếm là 1m76, thể trạng người bình thường.
Hai bàn tay nắm lấy nhau, thật giống như là thò một chiếc thìa vào trong một
cái vại khổng lồ vậy, thậm chí còn không nhìn thấy được tay của Trương Tiểu
Kiếm…
- Kiếm ca đúng không? – Lâm Tử Kiện cười lạnh: - Muốn nhận tao làm đàn em thì
phải có bản sự đấy…
Hai người bắt tay kiểu này, Lâm Tử Kiện đương nhiên sẽ không lập tức nắm cho
tàn phế tay của Trương Tiểu Kiếm.
Chung quy trọng điểm của loại hình tỷ thí này chính à ở chỗ chậm rãi tra tấn
đối phương, nhất định phải bóp chặt tay từng chút từng chút, khiến đối phương
thống khổ không chịu nổi.
- Bản lãnh của tôi cũng thường thôi. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười, cực kỳ lạnh
nhạt: - Nếu đi theo tôi thì tôi có thể giúp mọi người cùng nhau phát tài.
Đương nhiên, xem ra phải khiến anh chịu phục rồi mới được, đúng không?
- Đúng thế. – Lâm Tử Kiện bắt đầu nắm chặt bàn tay: - Đi theo anh thì được
thôi, nhưng anh phải làm cho tôi thừa nhận thực lực của anh mới được, he he.
Cơ bắp toàn thân hắn tràn đầy sức mạnh! Một bàn tay quả thực giống hệt như là
đai sắt, cầm tay Trương Tiểu Kiếm không ngừng nắm chặt, chỉ chờ Trương Tiểu
Kiếm mất mặt.
Nếu là người bình thường, phỏng chừng lúc này phải quỳ xuống, bất kể cái khác,
trước tiên cầu xin tha thứ cái đã rồi hẵng nói!
Cho dù Kiếm ca này thật sự là đại ca trên đường, nhưng mình cũng không tất yếu
sợ hắn. Đầu năm nay, ai mà chẳng gọi được mấy thằng tới trưng bày sĩ diện!
Lại nói, chỉ bằng khổ người của mình, tùy tùy tiện tiện có thể một chọi mười
thằng!
Kỳ thật Lâm Tử Kiện tính toán vẫn là rất không tệ, nhưng vấn đề là, Trương
Tiểu Kiếm không phải người bình thường…
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống mặt loz.
“Bùm bùm! Rẹt ---!!!”
Một dòng điện màu lam chợt lóe lên trong chớp mắt, Lâm Tử Kiện nhất thời bị
điện giật đến mức tóc gáy trên người đều dựng đứng hết lên!
Trương Tiểu Kiếm thì không ảnh hưởng mấy. Đêm qua hắn bị giật cả đêm, bây giờ
dòng điện của hệ thống cùng lắm là khiến hắn cảm giác hơi tê tê, chung quy
việc gì cũng phải có một giai đoạn thích ứng, quen rồi thì không sao cả…
Nhưng mà vấn đề là Lâm Tử Kiện không quen nhá…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +38 đến từ Lâm Tử Kiện!”
- Mày… Mày… - Lâm Tử Kiện bị giật đến mức cháy đen mặt, há miệng phun ra một
luồng khói xanh: - Mày đkm không diễn theo kịch bản…
Một tiếng “Phốc phốc”, trực tiếp quỳ xuống!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +8! +9! +7! +8… đến từ…”
Ánh mắt cả đám nhìn Trương Tiểu Kiếm thay đổi trong khoảnh khắc!
Tổ sư người trẻ tuổi này còn biết phóng điện sao?! Quả thực quá đáng sợ!
Mày là cá chình điện thành tinh à?!
Trương Tiểu Kiếm cũng ngây ngẩn cả người.
Ah? Điểm số khiếp sợ không ít nhỉ, 38 điểm! Cộng thêm người khác, một lần được
hơn bảy mươi luôn!
Cho nên hắn cảm thấy không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, giật một lần được
hơn 70 điểm, vậy thì nếu là mười lần…
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống mặt loz.
“Bùm bùm! Rẹt ----!!!”
Lại lóe lên một dòng điện màu lam, toàn thân Lâm Tử Kiện bắt đầu run rẩy,
giống như là bị giật kinh phong!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +35 đến từ Lâm Tử Kiện!”
“Điểm số khiếp sợ +8! +9! +10! +8… đến từ…”
Đậu má lần này cũng không ít á!
Còn cần suy xét nữa sao các đồng chí? Tổ sư thế này còn nhanh hơn cả chơi live
stream cơ!
Trương Tiểu Kiếm:
- Hệ thống mặt loz.
“Bùm bùm! Rẹt ----!!!”
Lại lóe lên một dòng điện màu xanh, Lâm Tử Kiện lại co giật một trận!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +28 đến từ Lâm Tử Kiện!”
“Điểm số khiếp sợ +6! +7! +6! +5… đến từ…”
Lúc này Lâm Tử Kiện đã sớm muốn thu tay về, nhưng mà hắn quên, tay hắn nắm với
tay của Trương Tiểu Kiếm, chỉ có một mình hắn buông tay thì không có tác dụng…
- Kiếm… Kiếm ca… - Lâm Tử Kiện đều không còn sức nói chuyện nữa: - Buông tay
đi…
Trương Tiểu Kiếm đầy mặt nghiêm túc nhìn hắn:
- Tại sao?
Lâm Tử Kiện: “…”
Muốn anh mày buông tay á, không có lí do nhá, một lần kiếm được gần năm mươi
điểm số khiếp sợ vào tay nhé, tại sao phải buông tay?
- Hệ thống mặt loz.
“Bùm bùm! Xẹt ---!!!”
“Điểm số khiếp sợ +22! +6! +7! +6! +5…”
- Hệ thống mặt loz.
“Bùm bùm! Xẹt ----!!!”
“Điểm số khiếp sợ +…”
Ước chừng giật khoảng mười lần, lúc này đã không còn bao nhiêu điểm số khiếp
sợ, Trương Tiểu Kiếm nhìn điểm số khiếp sợ 1896,27 biểu hiện trong trung tâm
thương mại, trong lòng vui sướng muốn nở hoa luôn!
Sướng quá!
Làm một đợt này đậu má thu được hơn năm trăm điểm số khiếp sợ! Sắp được hai
ngàn rồi!
Đáng tiếc là sau này giật một lần bị giảm một ít, ai nha đáng tiếc, đáng tiếc…
Trương Tiểu Kiếm thở dài thật sâu trong lòng, sau đó ánh mắt bắt đầu tuần tra
trên người cả đám chung quanh…
Không bằng đổi đứa khác lại đến một lượt?
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18! +20! +16! +… đến từ…”
Đậu má một vòng này được đấy, nháy mắt đột phá mốc hai ngàn rồi! Đạt đến
2048,27 điểm!
Cả đám sợ đến mức suýt nữa đái ra quần, đồng loạt lùi ra sau!
Tổ sư nó lỡ như bị giật thành bại liệt toàn thân…
- Mày phục không? – Trương Tiểu Kiếm hít nhẹ vào một hơi, nhìn Lâm Tử Kiện
sắp bị điện giật nướng chín, thản nhiên nói: - Bản lãnh của anh… Được chứ?
Lâm Tử Kiện:
- Phục… Phục… Kiếm ca hạ thủ lưu tình đi Kiếm ca!
Lại giật nữa thì ĐM sẽ biến thành Lâm Tử Kiện nướng mất…
- Được rồi. – Trương Tiểu Kiếm rốt cục buông tay ra, còn có chút cảm giác
muốn thử thêm lần nữa, ánh mắt ứa ra lục quang như là sói đói vậy: - Ah, các
cậu có muốn thử xem không? Rất vui…
“Điểm số khiếp sợ +…”
Lại là một chuỗi điểm số khiếp sợ…
- Kiếm ca, Kiếm ca mời ngài ngồi! – Rốt cục là Ngụy Đồng còn có ánh mắt, thấy
Lâm Tử Kiện đã hoàn toàn phục, bưng một cái ghế đến trước tiến, còn cố ý lau
sạch sẽ cẩn thận bằng tay áo, sau đó đặt ở sau lưng Trương Tiểu Kiếm: - Kiếm
ca ngài thật là lợi hại quá, quả thực trâu bò!
- Ừ, thực ra vừa rồi anh cũng chỉ dùng bốn phần thực lực thôi. – Trương Tiểu
Kiếm ngồi xuống, sau đó nhìn mấy người cung kính đứng trước mặt mình, nói: -
Nhìn xem bộ dáng hổ báo của các cậu kìa, mỗi đứa mỗi đứa cứ như là mấy thằng
quái đản ăn mặc lạc hậu vậy đó. May mà không nhuộm tóc, không thì tao sẽ cho
chúng mày biết bộ dáng của tao khi nổi giận.
Cả đám run như cầy sấy luôn!
- Biết rồi Kiếm ca!
- Kiếm ca ngài tha thứ một chút!
- Trở về em sẽ thay đổi hình tượng ngay!
Khi tức giận Kiếm ca thật đáng sợ! Thật đáng sợ!
Nhất là khi không có tươi cười trên mặt ---- Má ơi! Con muốn về nhà! Xã hội
này thật đáng sợ!!
- Kiếm ca! – Lúc này ánh mắt Thẩm Giai Di nhìn Trương Tiểu Kiếm quả thực
giống như là nhìn thần linh vậy, õng ẹo đặt dây xích chó vào trong tay Trương
Tiểu Kiếm. Lập tức có một tên côn đồ khác cũng mang ghế đến cho cô, Thẩm Giai
Di ngồi vào bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, vẻ mặt thỏa mãn!
Bà mày lựa chọn đàn ông, quả thực thần sầu!
Còn biết phóng điện!
- Ừ. – Cầm lấy dây xích chó, Trương Tiểu Kiếm hào phóng ngồi ở chỗ kia, nhìn
vòng quanh một đám côn đồ trước mắt, cuối cùng nhìn về phía Lâm Tử Kiện, hừ hừ
nói: - Nếu đã phục, vậy thì từ nay về sau hẳn là gọi anh như thế nào?
Toàn thân Lâm Tử Kiện đều sắp sập đổ!
Vừa rồi hắn bị giật đến mức xấu hổ không ở mức bình thường luôn…
- Lão… Lão đại! – Ánh mắt Lâm Tử Kiện nhìn Trương Tiểu Kiếm có sợ hãi, mang
theo mấy phần sùng bái cuồng nhiệt: - Từ nay về sau anh chính là lão đại suốt
đời của Lâm Tử Kiện tôi đây, lên núi đao xuống biển lửa, tuyệt không chối từ!
Người đàn ông biết phóng điện nhé! Tổ sư, đi theo lão đại như vậy mới có tiền
đồ nhé!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT