Trương Tiểu Kiếm bỗng nhiên có chút luyến tiếc giúp Trần Tử Hào đuổi ma. Đây
quả thật chính là một cái máy phát điểm số khiếp sợ ấy. Nếu như rảnh rỗi lại
dọa một phát, vậy thì điểm số khiếp sợ quả thực là cuồn cuộn không dứt rồi!
Không bằng dứt khoát bỏ trị liệu luôn?
- Ma không đầu! – Trương Tiểu Kiếm lừa dối một vòng khiến cho Trần Tử Hào
nghe mà mờ mịt, sợ đến mức da gà da vịt nổi hết cả lên: - Đại sư cứu tôi!
- Khụ khụ, anh vội vàng thế làm gì. – Trương Tiểu Kiếm ho khan hai tiếng, sắc
mặt nghiêm túc nói: - Tôi không phải đã nói rồi sao? Tôi bảo là bò lên người,
không phải là nhập vào người! Bò chứng tỏ anh sẽ thường xuyên gặp xui xẻo tức
chóng mặt bị trở ngại, ban đêm mất ngủ nằm mơ nhiều biếng ăn. Nếu nhập vào
người thì phiền toái rồi, khi đó nói không chừng anh còn nude chạy ngoài đường
ấy chứ!
- Là bò lên người, không phải nhập vào người! – Vừa nghe những lời này, trái
tim bò lên tới cổ họng của Trần Tử Hào nhất thời rơi xuống: - Phù… Thật là tốt
quá! Không phải nhập vào người là được, vậy thì tôi yên tâm hơn rồi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hóa ra ở trong mắt ông nude chạy ngoài đường không tính là cái gì đúng không?
Dương Tử Long:
- Đại sư, thật sự là có ma bò lên người sao? Vậy thì ban ngày cũng có sao?
- Anh nói vậy là vô nghĩa quá đấy. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ nói: - Ma xuất sứ
từ đâu? Là do oán niệm của con người mà ra. Vậy thì vấn đề đến đây, ban ngày
con người sẽ không có oán niệm sao? Cũng có đúng không? Vậy thì con người có
thể có oán niệm vào ban ngày, vậy thì vì sao ma không thể xuất hiện ở ban
ngày?
- Đây… - Dương Tử Long suy nghĩ một lúc lâu, sau đó gật đầu: - Có đạo lí!
Ninh Thư Hào: “…”
Trương Hàm Hàm: “…”
- Đại sư, vậy thì khi nào mới có thể giúp đỡ đuổi ma được đây? – Dương Tử Anh
vội vàng kêu lên: - Còn xin ngài nhất định phải giúp đỡ tôi!
- Đừng vội, tôi không phải là đang chuẩn bị bắt đầu rồi sao? – Trương Tiểu
Kiếm chậm rãi nói: - Muốn đuổi ma bò lên người đi, cần làm phép. Trần ca cứ
ngồi ở đó đừng nhúc nhích là được.
Cần làm phép cần làm phép!
Ninh Thư Hào cùng Trương Hàm Hàm lập tức ngồi nghiêm chỉnh, chỉ chờ xem Trương
Tiểu Kiếm chém gió như thế nào!
Ông tướng, thân phận của ông là gì bọn tui còn không biết sao? Thần Chém Gió
nha, khi nào thì Thần Chém Gió còn biết làm phép đuổi ma rứa? Tôi nhất định
phải chống mắt mà xem!
- Đại sư, lúc ngài làm phép, chúng tôi cần phối hợp làm gì sao? – Dương Tử
Anh ở bên cạnh cẩn thận hỏi: - Ví dụ như bàn thờ bát hương các thứ?
- Mấy thứ đó đều là loại lừa đảo giang hồ thôi! – Trương Tiểu Kiếm cười ha ha
nói: - Làm phép chân chính thì không có phức tạp như vậy đâu, nhưng hiệu quả
tuyệt đối không phải bình thường. Các anh chị cứ ngồi ở bên cạnh là được. Chờ
đến khi tôi đuổi con ma trên người Trần ca ra, có lẽ sẽ có một chút động tĩnh
nhỏ, không cần lo lắng.
- Oh… Vâng.
Hai chị em Dương Tử Anh và Dương Tử Long cũng bắt đầu ngồi nghiêm chỉnh giống
hai người Ninh Thư Hào, thậm chí không dám thở mạnh một phát.
- Được rồi, tôi sắp bắt đầu nhé! – Trương Tiểu Kiếm hít sâu một hơi, trước
tiên là quan sát các loại đồ vật đặt trong phòng, nhanh chóng lựa chọn mục
tiêu, sau đó đi đến trước mặt Ninh Thư Hào cùng Trương Hàm Hàm: - Đến lượt hai
đứa lên sân khấu. Nhìn thấy cái đèn bàn kia không? Lát nữa anh sẽ đuổi ma vào
trong đó để tiêu diệt, hai đứa đứng canh ở bên cạnh, đứng là được.
Ninh Thư Hào: “…”
Trương Hàm Hàm: “…”
Ông đang bắt cu li à…
Lúc này hai đứa nhỏ vẫn là rất phối hợp, lập tức đi đến bên cạnh đèn bàn.
Trương Tiểu Kiếm thấy hai đứa đứng vào chỗ, mới bắt đầu lẩm bẩm:
- Kamehameha… Gonabi toron baraseta…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Trương Hàm Hàm!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +4 đến từ Ninh Thư Hào!”
- Ừ! – Ninh Thư Hào cũng nhỏ giọng: - Câu đằng sau hình như là tuyệt chiêu
pháo đen của Shu Shirakawa trong Super Robot Wars…
Trương Hàm Hàm: “…”
Ninh Thư Hào: “…”
Hai người đồng thời nhỏ giọng nói:
- Thần côn!
Bên Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang làm thần côn, hai tay giơ lên ngang hàng,
khoảng trống ở giữa vừa đủ cho một quả bóng, lầm bầm một lúc lâu, bỗng nhiên
đẩy khoảng trống giữa hai tay ra đừng trước:
- Tà ma biến mất, vỡ cho ta!
Hắn vừa kết thúc động tác này, chiếc đèn bàn đang phát sáng đặt ở giữa hai đứa
nhỏ chợt “Bùm” một phát nổ tung!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +15 đến từ Trần Tử Hào!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +16 đến từ Dương Tử Long!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +12 đến từ Dương Tử Anh!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +14 đến từ Ninh Thư Hào!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +15 đến từ Trương Hàm Hàm!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Lã Thụ…”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hình như trong này có thứ kỳ quái gì đó trà trộn vào thì phải…
Điểm số khiếp sợ spam một hàng, trong phòng im lặng quả thật giống như là thấy
ma thật…
- Đại sư, đây… - Dương Tử Long kinh hô: - Ma đã bị diệt rồi sao?!
- Đây… Đây… - Trần Tử Hào trợn mắt há mồm nhìn chiếc bóng đèn vỡ toang kia,
kinh ngạc nói: - Trương đại sư, đây là…
- Tôi ngưng kết con ma không đầu bò lên người anh thành một cục, sau đó nhét
vào trong cái bóng đèn kia. – Trương Tiểu Kiếm đầy mặt nghiêm túc nói hưu nói
vượn: - Con ma kia vừa đụng vào dây tóc trong bóng đèn, bị tan thành mây khói
ngay lập tức. Phải biết rằng, sấm sét chính là khắc tinh của tất cả tà vật,
cho nên có thể nói là hoàn cảnh khó khăn trước mắt của Trần ca đã không còn
vấn đề gì nữa rồi. Sau này tôi có thể cam đoan sự nghiệp của anh sẽ thành
công, vạn sự thuận lợi!
Hừ hừ, nếu thật sự không thuận --- Vậy thì đương nhiên là còn phải đến tìm
mình nữa rồi!
- Được, tốt quá! – Trần Tử Hào kích động nè! Hưng phấn nè! Trực tiếp đi xuống
giường bệnh luôn: - Trương đại sư, có thể quen biết ngài thật là tốt quá. Tôi
cảm thấy hiện tại toàn thân đều thoải mái, không có việc gì, ha ha! Tôi không
sao!
Có thể nhìn thấy hắn rất hưng phấn, còn nhảy cẫng lên mấy phát ngay tại chỗ.
Nhìn thấy không nhìn thấy không, hiệu quả tuyệt vời như thế đó!
- Bây giờ yên tâm chưa? – Trong lòng Trương Tiểu Kiếm sung sướng muốn bay.
Nói trắng ra thì Trần Tử Hào bị là bệnh trong lòng, vẫn cho rằng có ma bên
người. Nếu mày nói không có ma, hắn nhất định là không tin, sao có thể trừ hết
gốc bệnh được. Nhưng nếu mày nói rõ với hắn là có ma, sau đó ma đã bị diệt,
vậy thì còn phải nói sao, lập tức full HP hồi sinh ngay tại chỗ đảm bảo luôn!
- Yên tâm yên tâm! – Trần Tử Hào lập tức lấy di động ra: - Trương đại sư,
không cần nói gì khác, ngài ra giá đi, chỉ cần ngài nói một con số thôi là
được!
- Khụ khụ… - Vừa nhắc đến việc chính, Trương Tiểu Kiếm nhất thời ho khan
thành tiếng.
Ai yoo nên ra giá bao nhiêu đây? Năm trăm? Hình như hơi ít quá, cũng không
xứng với giá trị con người của mình nhá…
Không bằng một ngàn? Một ngàn có nhiều quá không nhỉ?
- Này à… - Trương Tiểu Kiếm rõ ràng là do dự một lát, sau đó cẩn thận nói: -
Một lần làm phép cũng không dễ dàng, rất hao phí thể lực. Nếu không thì… Hai
ngàn đi. Đương nhiên, tôi đây…
- Cậu em thật không phải là người thành thật ở mức bình thường! – Trần Tử Hào
không nói hai lời lập tức gửi hai ngàn qua cho Trương Tiểu Kiếm: - Không cần
nói gì khác, người anh em như cậu tôi quyết định phải kết giao! Sau này có bất
cứ chuyện gì cứ việc mở miệng, Trần ca cam đoan làm giúp cậu!
Bên cạnh Ninh Thư Hào che mặt:
- Dế nhũi…
Trương Hàm Hàm cũng đầy mặt ngớ người:
- Tiểu Tiện Tiện thật lòng không phải bình thường… Haizz…
Hai ngàn tệ vào tay nha các anh em! Anh em lại sắp đi lên một cấp nữa rồi!
Còn thiếu 65 đồng tiền là có thể thăng cấp!
- Ai yoo, được thôi được thôi. – Trương Tiểu Kiếm hoàn toàn không có giác ngộ
nói giá thấp, cười ha ha nói: - Ai yoo Trần ca anh xem anh kìa, làm cho em đều
có chút xấu hổ…
- Trương đại sư, tôi sẽ không nói lời khách khí nữa. – Dương Tử Anh ở bên
cạnh cười mím chi: - Ngày mai chúng ta ký hợp đồng mua nhà luôn được không?
Ngày mai lập tức ký hợp đồng? Sao có thể làm vậy được! Thả dây dài câu cá lớn…
Đậu má, điểm số khiếp sợ của anh đủ rồi!
1563,26!
ĐM thế này thì còn thả dây dài cái nồi câu cá lớn cái nồi ấy!
Đương nhiên là phải bán nhà xong rồi hẵng nói!
Có tiền không kiếm là đồ ngu ahihi!
Quan trọng nhất nhiệm vụ của hệ thống nhé, hoàn thành nhiệm vụ này nhan sắc +3
nhé!
Nhan sắc +3 luôn! Hiện tại nhan sắc quan trọng với anh đến mức nào chúng mày
đã hiểu chưa?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT