- Kiếm ca. – Lúc này Ninh Thư Hào đi tới, hỏi: - Vừa rồi các anh nói gì vậy?
Sao hắn lại nói đi là đi luôn rồi?
- Oh, không nói gì cả. – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng vuốt tóc, nói: - Chẳng
qua là khen ngợi lẫn nhau một chút, nhóc cũng biết, đều là người trong nghề,
hắn đưa ra khẳng định cao độ đối với vũ kỹ của anh.
Ninh Thư Hào: “…”
- Kiếm ca. – Ninh Thư Hào bĩu môi: - Em phát hiện anh không chỉ vừa nghèo vừa
xấu, mà mặt còn rất bự nữa.
Thằng nhóc láo lếu này muốn chết! Vừa rồi mày bẫy anh anh còn chưa tính sổ với
mày đâu nhé!
- Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm he he cười dữ tợn nhìn Ninh Thư Hào: -
Vừa rồi là ai đẩy anh ra… Ah, chúng mày làm gì mà đi nhanh thế?
Ninh Thư Hào dẫn theo Trương Hàm Hàm vừa đi vừa nói:
- Hàm Hàm cậu có thích cái gì không? Haizzz, vừa rồi còn định mua tí quà tặng
cho Kiếm ca, nhưng mà ông này muốn đòi nợ cũ, mình không để ý đến ổng!
Trương Hàm Hàm:
- Ừ ừ, được thôi!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Nhóc con thúi đây là muốn chọc tức anh chứ gì?! Hãy đợi đấy!
Khán giả trong phòng live stream đã cười tắt thở, lần lượt comment ----
“Ha ha ha ha ha ha ha, chủ phòng ông tìm ở chỗ nào ra hai đứa nhỏ như vậy
thế?”
“Quá thú vị đi, nhìn chủ phòng khốn quẫn cũng là một loại lạc thú đấy!”
“Haizzz, chỉ có tui cảm giác chẳng qua là chủ phòng không muốn chấp nhặt với
hai đứa nhỏ sao?”
“Tầng trên, đúng là chỉ có mình mày nghĩ thế thôi, xì ha ha ha ha ha ha!”
Nhìn hai đứa nhỏ ở đằng kia nhảy nhót sung sướng, Trương Tiểu Kiếm thở dài khe
khẽ ---- Hai nhóc đáng thương, khó được đi ra thả lỏng một chút, thôi, anh xem
như trêu đùa cho hai đứa mày vui vẻ cũng được, ai bảo anh là người lớn tốt
bụng làm chi?
- Ê! – Trương Tiểu Kiếm nhấc chân lên đuổi theo: - Hai nhóc dế nhũi, chúng
mày đi nhanh thế làm gì?!
Cái đệt! Nhóc con bé bằng cái lỗ mũi mà đã biết thả thính rồi, trưởng thành
còn đến mức nào nữa?!
Ba người đi dạo phố trên đường, Ninh Thư Hào hỏi:
- Kiếm ca, anh thật sự từng học khiêu vũ à?
- Nhóc đang nói vớ vẩn cái gì đấy. – Trương Tiểu Kiếm nói: - Không học thì
vừa rồi anh mày có thể khiến bọn kia nghẹn họng sao?
- Thế anh dạy em được không? – Ánh mắt Ninh Thư Hào nhất thời sáng lên: - Vừa
rồi nhảy Moonwalk tuyệt lắm ấy, nếu em học xong thì có thể khoe khoang một
trận với bọn trong trường rồi!
Trương Tiểu Kiếm liếc xéo hắn:
- Ê, mày học cái này chỉ dùng để khoe thôi á?
Ninh Thư Hào:
- Không thì còn làm gì?
Emmmm… Đúng là như thế thật nhỉ…
- Được rồi… - Trương Tiểu Kiếm sờ cằm, sau đó nói: - Dù sao cũng rảnh rỗi,
vậy thì dạy thôi.
- Ô kê ô kê! – Trương Hàm Hàm cũng ở bên cạnh nói chen vào: - Tiểu Tiện Tiện
em cũng muốn học, anh cũng dạy em có được không?
- Nhóc cũng muốn học Moonwalk á? – Trương Tiểu Kiếm hiếu kỳ nói: - Bình
thường con gái không có mấy đứa học này nhỉ?
- Anh không phải đã nói anh từng học khiêu vũ sao? – Trương Hàm Hàm nói rất
đương nhiên: - Cho nên anh nhất định cũng sẽ biết kiểu nhảy khác nha. Trường
học bọn em sắp tổ chức đại hội thể dục thể thao nè, đến lúc đó có hội diễn văn
nghệ kìa, người ta muốn lên sân khấu ý.
Cái đệt, nhỏ thế mà đã bắt đầu lên sân khấu diễn xuất rồi á?
Lợi hại lợi hại!
- Thế thì được thôi. – Trương Tiểu Kiếm hỏi: - Đến lúc đó nhóc nhảy này á?
- Mới không đâu. – Trương Hàm Hàm đầy mặt chờ mong nhìn Trương Tiểu Kiếm: -
Người ta muốn nhảy “Gokuraku Joudo” mờ, Tiểu Tiện Tiện anh dạy cho em được
không?
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Gokuraku Joudo luôn đậu má!
Nếu anh mà nhảy cái này đảm bảo xấu hổ muốn chết luôn nhé!
Bọn người chỉ sợ cho thiên hạ không loạn trong phòng live stream lại vui đến
bay lên ----
“Ngồi chờ chủ phòng nhảy Gokuraku Joudo!”
“Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!”
“Chủ phòng nếu ông nhảy cái này anh em nhất định sẽ ném sóc lọ lớn… Hỏa tiễn
lớn!”
“Tầng trên vừa thấy đã biết là tài xế già rồi!”
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Đừng khen, cần mặt!
- Ai yooo, anh không trò chuyện đề tài đau buồn này nữa… - Trương Tiểu Kiếm
quyết đoán đánh trống lảng: - Anh sẽ không góp vui vào vụ này nữa…
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +1 đến từ Lã Thụ…”
Ha ha ha ha ha ha ha ha, bên kia còn đang kinh kìa!
- Tiểu Tiện Tiện… - Ba người lại đi bộ trong trung tâm thương mại một lúc,
Trương Hàm Hàm bỗng nhiên sờ bụng nhỏ, nói: - Em hơi đói bụng rồi, chúng ta đi
ăn cái gì đó thôi có được không?
Ah? Đói rồi?
Trương Tiểu Kiếm lấy ra chiếc di động cùi bắp được khuyến mãi nhìn đồng hồ,
hơn tám giờ tối. Trẻ con đang trong tuổi ăn tuổi lớn, xác thực cũng nên đói
bụng rồi.
- Thư Hào, chúng ta đi ăn chút gì đó đi. – Trương Tiểu Kiếm cười he he giơ
ngón cái lên: - Hôm nay anh mời!
Ninh Thư Hào liếc nhìn hắn, nói:
- Đại gia nghèo.
Mọi người trong phòng live stream nháy mắt cười phun ----
“Ha ha ha ha ha ha ha! Chủ phòng, ông tìm nhóc gấu con này ở chỗ nào thế?
Miệng độc quá đấy!”
“Mỗi lần nhìn thấy hắn phản dame với chủ phòng tui lập tức muốn cười bò…”
“Đợt thao tác này hay lắm, chủ phòng ông không suy nghĩ đến chuyện diễn tiểu
phẩm với nhóc này à?”
Trương Tiểu Kiếm đọc comment xong đen cả mặt, thằng nhóc con này tuyệt đối là
muốn ăn đòn!
Thôi, dù sao thì anh cũng là người hăm bốn rồi, không chấp nhặt với con nít.
Trương Tiểu Kiếm ngẩng đầu nhìn đằng trước, lập tức thò tay chỉ:
- Nhìn kìa! Đằng trước có cổng vòm vàng (*)! Chúng ta đi ăn cái đó, nhanh
lên!
(*) Cổng vòm vàng là tên tiếng lóng của McDonald ở Trung Quốc. Một lí do là vì
logo chữ M của McDonald giống như hai chiếc cổng vòm màu vàng nối tiếp nhau.
Lí do khác là vì sau khi du nhập vào Trung Quốc, nó nhập gia tùy tục, phải có
một cái biệt danh bình dân để khiến khách hàng cảm giác thân thiết hơn (Nghe
nói là có tư bản Trung Quốc nhúng tay vào McDonald).
Ninh Thư Hào nghe vậy lập tức che mặt:
- McDonald đang êm đẹp lại bị anh gọi như thế, nhất thời không có cách nào
nhìn thẳng vào nó nữa…
- Đúng rồi. – Trương Hàm Hàm cũng chu môi: - Nếu như người ta nói với bạn
cùng lớp là đi ăn cổng vòm vàng… Ê… Nhân viên phục vụ! Gọi món! Tui muốn cái
Humburg cổng vòm, gà chiên cổng vòm! Ngoài cửa còn có ông chú cổng vòm trông
cửa --- Thôi em không ăn đâu…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái đệt, không phải là đổi cái tên thôi sao? Chúng mày ăn cơm hay là ăn tên
hả?
Lần sau anh thấy KFC sẽ gọi là fastfood cụ già, thích sao thì làm thế thôi!
Nếu không thì gọi là món ăn Khai Phong (*) cũng được!
(*) Món ăn Khai Phong tiếng Hán Việt là Khai Phong thái, phiên âm kai-feng-
cai, viết tắt ba chữ đầu trùng khớp với KFC, nên nó cũng là một loại tiếng
lóng của nhãn hàng KFC.
Trương Hàm Hàm thà rằng nhịn đói, nhưng mà Ninh Thư Hào ngược lại là nổi lên
hứng thú!
- Ăn! Tại sao lại không ăn? – Ninh Thư Hào dẫn đầu đi về phía cổng vòm vàng…
cũng chính là McDonald, vừa đi vừa nói: - Chỉ cần có thể làm cho lão già kia
bỏ tiền, cho dù là cổng vòm vàng thì hôm nay tớ cũng nhất định phải ăn!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Tóm lại chỉ cần anh bỏ tiền thì mày vui vẻ chứ gì?
- Xì, mày cũng không nhìn xem Kiếm ca đây là ai… - Trương Tiểu Kiếm vừa đi
đến trước quầy vừa chém: - Chỉ bằng mặt mũi của Kiếm ca ấy, ăn một bữa cơm còn
cần tự bỏ tiền ra sao?
Ninh Thư Hào liếc xéo hắn:
- Vậy thì chẳng lẽ còn cần em với Hàm Hàm tính tiền sao?
Trương Hàm Hàm ở bên cạnh ồn ào:
- Đúng rồi đúng rồi, người ta đều cố nể mặt đến ăn Hamburg rồi, chẳng lẽ anh
còn không biết xấu hổ bảo bọn em tính tiền sao…
- Ai bảo hai đứa trả tiền? – Trương Tiểu Kiếm cười he he: - Anh bấm đốt ngón
tay tính toán, lập tức biết được hôm nay nhất định sẽ có người chiêu đãi.
Khán giả phòng live stream vui ngất trời ----
“Ha ha ha ha ha ha, chủ phòng sắp nổ banh xác rồi!”
“Chẳng lẽ còn thật sự có người chiêu đãi từ xa sao?”
“Cái đầu ý, lát nữa khẳng định là ăn hành!”
- Anh thôi đi! – Ninh Thư Hào lại càng không ngừng trợn trắng mắt: - Nếu thật
sự có người chiêu đãi, hôm nay em về sẽ học bài đến mười giờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT