- Trời! Sét đánh thật kìa! – Ninh Thư Hào nhìn Trương Tiểu Kiếm như là thấy
ma: – Kiếm ca chẳng lẽ anh thật sự…
- Tiểu Tiện Tiện anh không có việc gì chứ? – Trương Hàm Hàm rõ ràng là rất sợ
sét đánh, sợ đến mức co ro thành một đoàn, ra chức chui vào trong ghế dựa: -
Sét lớn như vậy, thật sự là tìm đến anh à?!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cái đệt! Anh chỉ thuận miệng chém gió thôi mà! Đại ca có cần chơi lớn đến thế
không hả?! Vừa rồi tao tận mắt chứng kiến sét đánh xuống luôn á!
Tính theo khoảng cách thì chỉ cách mình có 10 mét thôi!
Nói thật hiện tại Trương Tiểu Kiếm sợ muốn chết, nhưng làm sao có thể mất mặt
trước mặt hai đứa nhóc được!
- Bây giờ mấy đứa đã biết chưa? – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít vào một hơi,
nói: - Kiếm ca của mấy đứa kìa, ba tuổi bái sư năm tuổi học nghệ, mười sáu
tuổi thành nghệ, từ đó lang bạt thiên hạ, nói đâu trúng đó, chưa từng sai lầm.
Lúc trước sư phụ còn vì thế mà đặc biệt tặng cho anh một bài thơ ngũ ngôn,
viết: Thiên đạo hữu chân tình, ngã tự đạp ca hành, tu hành tam vạn tái, nhất
niệm hóa tam thanh…
“Ầm rắc ----!!!”
Trương Tiểu Kiếm vừa đọc xong bài thơ này, bên ngoài lại có một tia sét đánh
xuống, chiếu rọi toàn bộ văn phòng sáng như ban ngày!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Ninh Thư Hào!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Trương Hàm Hàm!”
Hai đứa nhóc đã hoàn toàn bị dọa đến mức đái ra quần!
Ninh Thư Hào liều mạng trốn ra đằng sau, vừa trốn vừa hét to:
- Kiếm ca đừng nói nữa Kiếm ca, dừng lại! Nhanh dừng lại! Em tin, em tin đủ
chưa?!
Trương Hàm Hàm lại càng sợ đến mức suýt khóc:
- Tiểu Tiện Tiện chúng ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Chẳng lẽ thật sự
phải bị trời phạt chung với anh sao?
- Bây giờ mấy đứa tin chưa? – Trương Tiểu Kiếm đầy mặt thần côn nói: - Còn
hoài nghi anh điều tra mấy đứa không?
- Không có! – Ninh Thư Hào trừng lớn mắt, nói: - Em tuyệt đối tin vào bản
lãnh của Kiếm ca! Anh nhanh thu công lại đi!
“Hít ----!” Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng hít vào một hơi, hai tay nâng lên như
phát công, sau đó hạ xuống: “Phù-----!”
Trịnh trọng làm chảnh xong, lúc này Trương Tiểu Kiếm mới nhỏ giọng nói:
- Haizzz, vì không dọa đến mấy đứa, anh chỉ có thể làm cho mây đen nhanh
chóng tan đi, đáng tiếc vừa rồi hao phí không ít công lực…
Hắn vừa nói xong, mây đen trời bầu trời lại thật sự tan đi một ít! Tuy rằng
còn có thể nói là mây đen che kín bầu trời, nhưng mà ít nhất đã có thể nhìn
thấy ánh nắng mặt trời!
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +6 đến từ Ninh Thư Hào!”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Trương Hàm Hàm!”
Trương Tiểu Kiếm chém xong một đợt này, Ninh Thư Hào với Trương Hàm Hàm đã bị
sợ thành đứa ngốc, cứng họng nhìn Trương Tiểu Kiếm, không biết nên nói cái gì
mới tốt đây.
Thế cũng quá kỳ lạ. Cái tên vừa xấu vừa nghèo còn bựa trước mắt này, thật sự
trâu bò như thế sao?!
- Kiếm ca! Đừng nói thêm lời nào nữa! – Ninh Thư Hào nhảy cẫng lên, cầm di
động lập tức nói: - Em phát cái bao lì xì cho anh bồi thường chút!
Trương Hàm Hàm cũng nhanh chóng theo kịp:
- Em cũng phát một cái!
Đệ Nhất • Ultraman phát bao lì xì 188,88 cho Thần Chém Gió.
Mary • Ultraman phát bao lì xì 188,88 cho Thần Chém Gió.
Woa ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Quả nhiên vẫn là tiền của mấy đứa nhỏ dễ lừa hơn!
Anh em thao tác một đợt này quả thực là pờ rồ công nhận không?!
Trương Tiểu Kiếm cũng đã nhận ra hai đứa nhóc này đều không phải là kẻ thiếu
tiền. Ninh Thư Hào thì không nói nhé, chỉ bằng hắn họ Ninh, lại có thể làm
phiền Vu tỷ đã chứng minh thằng này không đơn giản, ít nhất cũng là cấp bậc họ
hàng trong nhà tổng tài Ninh Hàn Lâm của Long Đằng quốc tế.
Trương Hàm Hàm cũng mặc hàng hiệu toàn thân, một món đồ tùy ý trên người cô
nhóc đều ngang hàng với toàn bộ gia sản của mình, đương nhiên là không cần
khách khí.
- Ừm, thế cũng tạm đủ. – Trương Tiểu Kiếm thu tiền mặt không đỏ tim đập không
nhanh, nói: - Bây giờ đã biết chưa? Haizzz, kỳ thật mỗi ngày anh đến giúp mấy
đứa làm bài tập, đó cũng là vì thấy mấy đứa coi như là đáng giá bồi dưỡng. Nếu
là người bình thường, ai có thể làm phiền tôn giá của Kiếm ca?
- Đúng đúng đúng! – Ninh Thư Hào gật đầu như gà mổ thóc, nói: - Kiếm ca uy
vũ! Ah, Kiếm ca, bây giờ ở bên ngoài… Thật sự không có chuyện gì chứ?
Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn bên ngoài, kỳ thật vừa rồi cũng chỉ là mưa rào có
sấm chớp mà thôi, bây giờ rõ ràng đã có tư thế sau cơn mưa trời lại sáng, cho
nên chém gió không hề áp lực:
- Đó là đương nhiên rồi. Kiếm ca bảo mây đen tan sớm đi, nó dám không nghe
lời sao? Lại nói, bao lì xì của hai đứa ít nhiều gì cũng có thể bù lại tâm
linh bị thương tổn của anh, nếu thật sự làm người khác bị thương thì không
tốt. Cho nên không có chuyện gì đâu, yên tâm đê.
- Ai yoo, vừa rồi thật là dọa chết em! – Trương Hàm Hàm vỗ bộ ngực nhỏ, dịu
dàng nói: - Em còn tưởng hôm nay sẽ không về nhà được ấy chứ. Kiếm ca, công
lực của anh cần phải tiêu tiền để bù lại à?
Ah? Con nhóc này rất biết điều đấy!
Biết anh cần thứ gì nhất bây giờ!
- Ừ, đúng, nhưng cũng không phải. – Trương Tiểu Kiếm nhẹ nhàng ho khan một
tiếng, trong lòng nghĩ như vậy nhưng ngoài miệng không thể nói thế, phong
cách, phong cách nhé các đồng chí! Trương Tiểu Kiếm từ tốn nói: - Kỳ thật bình
thường mà nói ý, xói mòn công lực thì cần ăn nhất là mấy thứ như nhân sâm linh
chi lung tung mới có thể bồi bổ được. Nhưng những thứ đó chung quy đều phải
mua bằng tiền, cho nên… có thể miễn cưỡng xem như có thể bù đắp được bằng tiền
đi.
Nhìn thấy không nhìn thấy không!
Nếu nói thẳng là bồi bổ bằng tiền thì thẳng thừng quá, cấp bậc quá thấp!
Nhưng mà ý, trước tiên nói là cần bổ bằng nhân sâm linh chi, sau đó lại nói
những thứ đầy cần mua bằng tiền, thực tế thì vẫn là có ý muốn tiền thôi, nhưng
độ sang chảnh lại hoàn toàn khác biệt!
Hiểu biết tí nhé các đồng chí!
- Có thể giải quyết bằng tiền thì quá đơn giản! – Ninh Thư Hào đáp thẳng lại
một câu tràn ngập sang chảnh như thế, sau đó bắt đầu làm bài tập: - Kiếm ca,
lát nữa bày cho em làm câu nào mà em không biết nhé! He he, bỗng nhiên cảm
thấy làm bài tập cũng không có chán nản như thế đâu, ít nhất mạnh hơn bị trời
phạt chán…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ố mài gót, anh chém gió mà còn có công dụng này sao?
Nếu ông bố bà mẹ của thằng này mà biết con nhà mình ngộ đạo như thế, không
biết có thể xách lễ vật đến tận nhà cảm tạ mình không nhể?
- Đúng rồi. – Trương Hàm Hàm cũng bắt đầu làm bài tập, vừa viết vừa nói: -
Lúc trước còn cảm thấy đi học rất nhàm chán, bây giờ biết Tiểu Tiện Tiện đáng
thương như thế, rảnh rỗi là bị trời phạt, tớ lập tức cảm thấy cuộc sống hiện
tại của tớ còn rất là tuyệt vời ý!
Trương Tiểu Kiếm đen cả mặt.
Hai con gấu con này có biết cách nói chuyện không hả? Cái gì gọi là anh mày
rảnh rỗi cái là bị trời phạt hả? Anh lại không làm chuyện gì ác độc xấu xa!
- Nói nhảm ít thôi, nhanh làm bài tập đi! – Trương Tiểu Kiếm cả giận nói: -
Hai con gấu con, cả ngày nói gì mà nhiều rứa?
Ninh Thư Hào cầm di động lên lại phát một bao lì xì ----
Đệ Nhất • Ultraman đã phát bao lì xì 188,88 cho Thần Chém Gió.
- Ai yoo, kỳ thật có đôi khi nói nhiều cũng rất tốt, chứng minh tính cách
sáng sủa. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nhận bao lì xì, sau đó lại nghiêm
trang nhìn hai người: - Làm bài tập chăm chỉ đi, đừng nghĩ cái khác nhé. Làm
xong bài tập mới có thể nghỉ ngơi, biết chưa?
- Biết rầu! – Trương Hàm Hàm ngọt ngào đáp.
Không thể không nói khi cô nhóc trở nên ngoan ngoãn thì rất là tuyệt vời, cực
kỳ chọc người thích.
Hai đứa nhỏ nhanh chóng làm xong bài tập. Lần này có mấy câu không biết,
Trương Tiểu Kiếm cũng trực tiếp giảng cho hai đứa nghe. Chờ đến khi làm xong
hết toàn bộ, hai đứa đồng thời hoan hô:
- Yahoo! Rốt cục làm xong bài tập rồi! Nhanh nhanh nhanh Liên Quân Mobile!
- Đúng rồi đúng rồi, hôm nay người ta muốn lên rank Thách Đấu!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bằng không anh đổi tên thành Thách Đấu?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT