- Các anh là ai? – Lúc này Sở Phi đã triệt để xù lông: - Một đám đàn ông ở
trong phòng khách con gái nhà người ta, không được tiện lợi lắm thì phải?
- Đúng rồi! – Trương Hiểu Phương vội vàng ở bên cạnh hùa theo: - Các anh cứ
trở về đi, nhìn xem chỗ này, sắp không còn nơi để đặt chân nữa rồi!
Thằng cha gọi Trương Tiểu Kiếm là đầu bếp không quan tâm đến Trương Hiểu
Phương, chỉ là nhìn Tô Mai:
- Tô Mai, mấy vị này là…?
- Là đồng nghiệp cùng công ty. – Tô Mai ủ rũ nằm trên giường, bất đắc dĩ nhìn
mấy người nói: - Các anh cứ về trước đi, em thật sự không có việc gì, coi chen
chúc kìa…
Kỳ thật Tô Mai xác thực là rất bất đắc dĩ.
Hiện tại cô là bệnh nhân, đám người này lấy danh nghĩa thăm bệnh để đến đây
lấy lòng mình, cô lại không phải là đứa ngốc đâu mà không thấy rõ?
Nhưng mà không cho bọn họ đến? Cậu nói người ta cầm hoa quả hoa tươi đến thăm
mình, không cho vào nhà thì có vẻ mất lễ phép. Nhưng làm cho bọn họ vào nhà,
một đám gặp nhau lại giống như gà chọi vậy, suýt nữa thì lao vào đá nhau. Đuổi
người đi thì không được tốt lắm, cuối cùng dứt khoát mặc kệ, bọn họ muốn gây
chuyện thì đi gây chuyện đi, dù sao mình cũng sẽ không bị mất miếng thịt nào…
- Oh, đồng nghiệp à. – Người nói chuyện gật đầu, lúc này mới đứng dậy, sau đó
nói với mấy người khác: - Đi thôi, mấy người chúng ta đi ra ngoài rồi nói
tiếp, đừng quấy rầy Mai Mai nghỉ ngơi.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Mai Mai! Ai yoo tổ sư, xem xưng hô kìa!
Mấy người khác cùng nhau đứng dậy, xoa tay, miệng cười lạnh, một đám nhìn nhau
bằng ánh mắt tràn đầy khiêu khích.
Một người trong đó đi đến bên cạnh Sở Phi, còn he he cười lạnh một tiếng:
- Đây không phải là Sở Phi sao? Còn cầm bó hoa, xem ra mày cũng có mục đích
riêng, ha ha!
- Triệu Minh Lâm. – Sở Phi khiêu khích nói: - Làm sao? Mày còn có gì muốn chỉ
bảo à?
- Không có gì, chỉ là muốn nói, nhìn mày không được thuận mắt cho lắm mà
thôi. – Khóe miệng Triệu Minh Lâm cong lên, sau đó nhìn về phía Trương Tiểu
Kiếm: - Trong số mấy người chúng mày, tao chỉ nhìn thằng đầu bếp kia thuận mắt
chút, ha ha!
Nói xong, đi ra phòng.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Sở Phi: “…”
Tô Mai: “…”
Quần chúng khác vây xem: “…”
Tổ sư, sao lại kéo đến trên người anh?! Anh em hôm nay đến đây mang theo thành
ý tràn đầy được không hả?!
Trương Tiểu Kiếm còn đang suy nghĩ, mấy người khác đã lần lượt lại đây, vỗ vai
Trương Tiểu Kiếm:
- Anh em, có lòng, sáng nay Tô Mai còn chưa ăn cơm đâu, lát nữa cậu nấu chút
gì đó ăn ngon cho Tô Mai nhé.
Sau đó nuối đuôi nhau đi ra ngoài.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hệ thống:
- Xem ra cậu còn không có lấy một chút tư cách khiến bọn họ nhìn thẳng vào.
Ai yoo, thật đáng thương.
Trương Tiểu Kiếm:
- Xì, anh em đây chính là đại ẩn ẩn vu thị, biết không? Cậu nhìn Sở Phi kìa,
xanh hết cả mặt rồi, á lịch sơn đại chưa?
Trương Tiểu Kiếm nói lời này cũng không phải là nói bừa, lúc này Sở Phi xác
thực là đầy mặt buồn bực.
Bởi vì hắn đã thấy được, tràn ngập khắp phòng, cơ bản đã bày đầy hoa tươi. Hoa
quả với đồ hộp lại càng là bày đầy đất, bên cạnh còn có máy chơi game, iPad,
các loại sách tiểu thuyết, khoa trương nhất là ngay cả Vân Nam bạch dược đều
chồng chất một đống.
- Đặt đồ vật ở bên cạnh, ngồi đi. – Trương Hiểu Phương bất đắc dĩ nhún vai.
Hiện tại cô mới phát hiện ra --- Vẫn là Trương Tiểu Kiếm mua đồ vật thuận mắt
nhất!
- Ê, người theo đuổi của em không ít nhể. – Trương Tiểu Kiếm đặt đồ ăn vào
trong phòng bếp, sau đó đi đến bên cạnh Tô Mai. Hiện tại ở trong này hắn ngược
lại là người thoải mái nhất. Anh không đẹp trai không có tiền không cao, vô
dục vô cầu chính là trâu bò như thế! Cười hì hì nói: - Anh vừa vào cửa đã thấy
bọn họ giống như gà chọi ý, ha ha ha ha!
- Anh còn cười! – Tô Mai bĩu môi nói: - Cũng không biết là nghe thấy tin tức
ở đâu nữa. Ban đầu là mấy người bạn học đến đây, sau đó đám người này không
mời mà đến. Đến chỗ em rồi lại giống như là kẻ thù gặp mặt ý, làm cho em còn
không dám ăn cả một miếng hoa quả cơ.
Đứa bé đáng thương, Trương Tiểu Kiếm thở dài nói:
- Được! Người theo đuổi của em nhiều như thế, vì chứng minh trong sạch, cứ để
cho anh rửa quả táo cho em đi, miễn cho nhóm lửa thiêu thân!
Hắn nói còn thuận tiện liếc nhìn Sở Phi.
Sở Phi đầy mặt buồn bực.
Không có cách nào khác, vừa rồi hắn đã phát hiện, không chỉ giữa bảy người kia
ai cũng không phục ai, nhưng vừa nhìn thấy hắn đã giống như là gặp kẻ thù vậy,
quả nhiên là một núi không thể có hai hổ, huống chi một phát tới tám con, áp
lực sơn đại!
Đây là sắp xảy ra án mạng rồi!
Chung quy chỉ số thông minh của Sở Phi không thấp, vừa rồi chỉ hơi quan sát
một chút đã phát hiện bảy người này đều không đơn giản, hơn xa đám chuột nhắt
bình thường. Trước không nhắc đến gia thế, ít nhất trên diện mạo hoàn toàn
không kém hơn mình bao nhiêu. Nếu những chiếc siêu xe dưới lầu đều là của bọn
họ, vậy thì điều kiện kinh tế hoàn toàn có thể chèn ép hắn. Còn về bằng cấp,
đây có khả năng chính là ưu thế lớn nhất của mình.
Không nói cái khác, chỉ bằng cái thằng Triệu Minh Lâm kia chính là đối thủ
cạnh tranh lớn nhất của mình khi còn học ở Thanh Hoa, không ngờ lại gặp mặt ở
đây!
Nếu là người bình thường thì Sở Phi còn không sợ, nhưng vấn đề là lần này số
người hơi nhiều quá. Hắn không có một chút nghi ngờ rằng, một khi quan hệ giữa
hắn và Tô Mai hơi thân cận một chút, những người khác tuyệt đối có thể nháy
mắt đoàn kết lại, sau đó khiến mình muốn chết muốn sống!
Nhưng dù sao cũng đã đến đây rồi, cụp đuôi không phải là tính cách của hắn.
Hơi suy tính một chút, bà mẹ nó sợ cái búa, chẳng lẽ đám người này còn có thể
hành hung được sao? Liều mạng!
- Tô Mai. – Sở Phi cẩn thận đi qua, đưa lên hoa tươi, dịu dàng nói: - Tặng em
một bó cẩm chướng, chúc em sớm ngày khôi phục.
- Cám ơn. – Tô Mai nhẹ nhàng gật đầu, sau đó nói: - Đặt ở bên kia là được, em
không thể đứng lên được, chân còn đau lắm.
- Oh, được. – Sở Phi giữ vững tư thế ưu nhã nhất của mình, cắm hoa vào trong
bình.
Sau đó hắn vừa quay đầu lại, hoàn toàn buồn bực…
- Đến, ăn táo! – Trương Tiểu Kiếm rửa táo xong, gọt vỏ, sau đó cắt thành
miếng, bày ra đĩa cắm tăm vào đầy đủ, bưng lại đây đặt mông ngồi xuống bên
cạnh Tô Mai, cầm một miếng lên đưa đến trước mặt Tô Mai: - Ăn chút hoa quả có
lợi cho khôi phục.
- Cám ơn. – Tô Mai cười tủm tỉm đáp lời, sau đó nhận lấy tăm, bỏ táo vào
miệng: - Ừm, ngon lắm.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Sở Phi.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +2 đến từ Giang Nghi Niên.”
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +3 đến từ Kim Khải Toàn.”
Cả căn phòng trong chớp mắt trở nên im lặng.
Thằng này thật là không xem mình như người ngoài á đậu má!
Thoải mái ngồi ở bên cạnh Tô Mai như vậy kìa, nhìn xem khoảng cách kìa! Không
đến một thước!
Hâm mộ ghen tị hận á mẹ kiếp!
Lúc này có thể nhìn thấy ưu thế của Trương Tiểu Kiếm --- Xấu thì sao? Có đôi
khi xấu một chút ngược lại càng dễ dàng khiến người khác buông cảnh giác! Nhất
là khi đối mặt với các cô gái, một thằng xấu nhưng dịu dàng càng dễ dàng khiến
các cô nàng buông xuống cảnh giác!
Quan trọng ở chỗ, mày có muốn phản đối cũng không được. Sợ một thằng xấu sẽ
tranh gái với mình á? Nói ra thì mất mặt quá cơ…
Hệ thống:
- Cho nên có đôi khi mỹ nữ sẽ cặp đôi với trai xấu cũng không phải là không
có nguyên nhân.
Trương Tiểu Kiếm:
- He he, xấu, cũng là một loại ưu thế thoy, ha ha ha ha ha!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT