Nếu như ở đại Thiên triều ta đây thì hoàn toàn không cần phải giải thích,
nhưng ở chỗ này thì hiển nhiên là không được. Mày phải giải thích cho cô ta
nghe rõ ràng từ gốc rễ mới được…
- Phong thủy là một thứ cực kỳ sâu xa huyền ảo. – Trương Tiểu Kiếm lại bắt
đầu chém gió: - Từ góc độ khoa học mà nói, ngài có thể cho rằng phong thủy là
kết quả của sự kết hợp giữa khí tượng khí hậu và địa chất địa lí. Chúng ta đều
biết, những thứ đó nếu kết hợp thì sẽ sinh ra từ trường cực kỳ mạnh mẽ, do đó
ảnh hưởng đến vận thế của người sống ở trong đó.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +66 đến từ Connisia!”
Cách nói này mới mẻ!
Đây lại là danh từ mới mà Connisia chưa bao giờ nghe thấy!
- Thú dzị đấy. – Connisia lập tức tỉnh táo: - Thế… Có thể mời Tiểu Kiếm tiên
sinh xem phong thủy giúp sào huyệt của ta được không?
Vừa nghe thấy thế, Trương Tiểu Kiếm lập tức vui sướng.
Đây là không thành vấn đề! Đây là nghề chính của anh nhé!
Chỉ bằng phong thủy của anh á nếu không chém cho cô ngơ ngác thì anh viết
ngược tên luôn nhé! Gọi là Kiếm Tiểu Trương!
- Khụ khụ… Tuyệt đối không thành vấn đề. – Trương Tiểu Kiếm lập tức hắng
giọng, bây giờ nếu đã không còn lo cho an toàn nữa thì những thứ khác đều đơn
giản. Trương Tiểu Kiếm nói: - Nhưng mà quý cô Connisia đáng kính, có câu tôi
không biết có nên nói hay không, ngài xem…
- Có chuyện gì ngài cứ nói đi. – Hiển nhiên hôm nay tâm tình của Connisia rất
tốt: - Chỉ cần đừng chọc ta nổi giận là được.
Ừm, nhất định phải chú ý. Nghe nói rồng đều rất sớm nắng chiều mưa, cho nên
nhất định phải uyển chuyển! Uyển chuyển tí!
- Là thế này. – Trương Tiểu Kiếm nghiêm trang nói hưu nói vượn: - Phong thủy
có thể ảnh hưởng tới vận thế của con người, nhưng mà ấy, phong thủy có chia ra
lớn nhỏ. Phong thủy của đại nhân vật thì phải xem từ đại cục. Phong thủy của
tiểu nhân vật thì chủ yếu xem một nhà một căn. Ngài là một quý cô tộc rồng vĩ
đại, cho nên tôi muốn xem phong thủy nhất định phải quan sát tổng thể lãnh địa
của ngài mới được. Thế thì có lẽ là cần phải bay cao một chút mới được. Tôi
thấy lúc nãy ngài có thể sử dụng thuật lơ lửng… Ngài xem… Về mặt ma pháp thì
tôi không được tốt lắm…
Trương Tiểu Kiếm vừa nói vừa chà tay.
Dù sao cũng là lần đầu tiên xem phong thủy cho tộc rồng mà. Lãnh địa của người
ta không biết lớn cỡ nào, nhưng mà xem thì cũng phải nghiêm túc chút đúng
không?
- Vấn đề này à… - Connisia nhìn Trương Tiểu Kiếm, rồi sờ cằm bằng cái móng
rồng bự tổ chảng: - Nếu bay cao thế thì chỉ sợ dùng thuật lơ lửng chưa đủ đô.
Thế này đi, ngươi lên lưng ta đi, ta dẫn ngươi bay lên trời xem thử xem.
Trương Tiểu Kiếm: “!!!”
Cái đệt! Đây có phải đồng nghĩa với việc, bây giờ anh mày chính là kỵ sĩ rồng
không?!
Quả thực là nổ banh trời công nhận không?
Sau này anh đổi tên thành Trương – Kỵ sĩ rồng – Tiểu Kiếm!
- Được được được. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu như gà con mổ thóc: - Thế thì
chúng ta bắt đầu thôi!
- Ừ. – Quý cô rồng Connisia vĩ đại dịu dàng gật đầu thật nhẹ, dẫn tới một cơn
gió cấp tám, sau đó ngoắc ngón tay, lôi Trương Tiểu Kiếm lên tấm lưng rộng lớn
như đồng bằng của nàng.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Hắn chợt phát hiện, có vẻ như chỉ cần liên quan tới loài sinh vật như rồng thì
lượng từ không thể nào dính dáng tới chữ “nhỏ” được…
Ví dụ như núi vàng… Đôi mắt xinh đẹp có đường kính sáu mét, cùng với “miệng
nhỏ” hơi mở ra dài chừng hơn hai mươi mét…
Ố mài gót! Quả là đáng sợ!
“Vù…”
Rồng Connisia dẫn Trương Tiểu Kiếm bay lên trên sào huyệt của nàng.
Không thể không nói, loài rồng xác thực là kẻ thống trị bầu trời hoàn toàn
xứng đáng. Mọi người có thể tưởng tượng một tí, một sinh vật thân thể bự chừng
ba ngàn mét vỗ cánh trên trời…
Cảnh tượng này phải hình dung thế nào nhỉ? Cũng giống như là sáu bảy chiếc
hàng không mẫu hạm một trăm hai ngươi nghìn (đơn vị là tấn) bay trên trời…
Quả thực khủng bố!
Cho nên Trương Tiểu Kiếm cực kỳ muốn đọc một bài thơ…
“Trên biển rộng mênh mông, gió bão cuốn mây đen! Giữa mây đen và biển rộng, có
một con rồng lớn, đang bay lượn cao ngạo ~~~”
Connisia còn rất là phối hợp đáp một câu:
- Bài thơ ca này hay lắm, ta thích.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Cô nói thế không phải vô nghĩa sau. Khen cô chẳng lẽ cô lại không thích?
Lúc này bọn họ đã bay lên không trung cao năm sáu nghìn mét, chung quanh đều
là tầng mây. Connisia nhẹ nhàng há miệng thở, sau đó đám mây đều bị thổi bay…
Cảnh tượng cực kỳ mộng ảo.
- Rồi.
Connisia nhìn mặt đất bên dưới cùng với hải dương xung quanh, hỏi Trương Tiểu
Kiếm:
- Không biết Tiểu Kiếm tiên sinh có giải thích thế nào về phong thủy của sào
huyệt của ta?
Hiện tại đã có thể quan sát rõ ràng hình dạng mặt đất, Trương Tiểu Kiếm bắt
đầu xem xét cẩn thận.
Địa hình xung quanh sào huyệt của Connisia cực kỳ thú vị. Núi cao trùng điệp,
dãy núi bao quanh, xung quanh đều là đồng bằng, thoạt nhìn hình dáng rất giống
một chiếc móng heo.
Trương Tiểu Kiếm bắt đầu bình luận:
- Quý cô Connisia đáng kính, phong thủy của sào huyệt ngài, theo ý tôi thì
không được tốt lắm.
- Ồ? Tại sao lại thế? – Connisia hiếu kỳ.
- Ngài xem đây. – Trương Tiểu Kiếm chỉ vào địa hình bên dưới: - Lãnh địa của
ngài thoạt nhìn rất giống một cái móng heo. Ngài biết heo chứ?
- Ừ, biết. – Connisia gật đầu: - Sau khi rửa sạch thì hương vị rất ngon.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Được rồi, ấn tượng này rất trực quan.
Trương Tiểu Kiếm nói tiếp:
- Hình dạng của lãnh địa như vậy, có nghĩa là sẽ luôn có người xem ngài như
một đĩa thịt heo, do đó luôn muốn tính kế ngài. Tuy ngài không sợ, nhưng vẫn
luôn có kẻ không sợ chết đến mạo phạm ngài. Điều này vẫn luôn xảy ra từ khi
ngài định cư ở đây, tôi nói không sai chứ?
- Hơi có lí! – Connisia phun ra một luồng long tức: - Thường xuyên có một ít
con kiến tới quấy rầy giấc ngủ của ta. Những tên đó sớm muộn gì cũng sẽ trở
thành thức ăn của ta!
Nàng vừa dứt lời, chợt sửng sốt, lại há miệng rít gào một tiếng về phía mặt
đất!
- Nhân loại ngu xuẩn! Các ngươi lại dám tới đây mạo phạm ta! – Connisia rít
gào trên bầu trời, rồi há miệng, hít vào một hơi thật sâu…
Sau đó chính là một luồng long tức khủng bố phun ra điên cuồng:
- Đều chết hết cho ta!
Bùm một tiếng, luồng long tức từ không trung đập thẳng xuống mặt đất, sau đó
Trương Tiểu Kiếm lập tức nhìn thấy một tấm chắn màu lam xuất hiện, ngăn cản
luồng long tức kia, sau đó…
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
Một đợt này có chừng hơn một trăm ngàn điểm số khiếp sợ vào tay!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Lậu mía rốt cục là có bao nhiêu người tới đây vậy?! Một đội quân diệt rồng
sao?!
Trương Tiểu Kiếm đang khó hiểu, sau đó lại nghe thấy một tiếng ngâm nga thật
dài vang lên!
Đó là tiếng ca của không biết bao nhiêu người đồng thời ca hát, quả thực giống
như là thành ca, mà đứng ở trung tâm, vang lên một thanh âm hùng hồn! Thanh âm
kia hiển nhiên là đang chủ trì hội biểu diễn ca nhạc này. Cùng lúc, các nguyên
tố trong không khí bắt đầu nhảy nhót vội vàng!
Connisia tức giận nói:
- Bọn họ lại dám sử dụng cấm chú!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Người ở vị diện này đều dã man thế sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT