- Bảo ai là ông già đấy?! – Nghe thấy Quan Bằng Phi lại dám khinh thường
thầy, Tiêu Thần Tâm lập tức hừ lạnh, chợt nhấc chân đạp vào chân Quan Bằng
Phi: - Không được nói xấu thầy giáo của tao!
- Đau đau đau! – Bị đạp không nhẹ, Quan Bằng Phi buồn bực nhảy lò cò: - Thầy,
thầy được chưa?
Lúc này, Phương Dịch Băng chen tới hỏi:
- Thầy còn biết thiết kế á?
- Đúng dzồi! – Tiêu Thần Tâm gật đầu: - Lợi hại lắm! Hơn cả kiến trúc sư
chuyên nghiệp cơ!
Cả đám học sinh nhìn nhau.
- Thật hay đùa thế? Thằng già đánh Thái Cực kia còn biết thiết kế á?
- Đùa nhau à? Chưa nói đến vụ thằng cha đó làm xã hội đen, cũng không nói tới
vụ nội lực, mấy ngày trước Quan Bằng Phi không phải nói ổng biết coi phong
thủy sao? Sao chớp mắt cái lại biến thành kiến trúc sư rồi?
- Ổng ăn thức ăn tăng trọng của lợn hay sao vậy? Cái gì cũng biết?!
Mọi người vừa nói tới đây, chợt phảng phất nghe thấy một bài nhạc dâng trào
vang lên!
Tất cả mọi người dường như đều nghe thấy bài nhạc dâng trào vang lên!
Đó là BGM trong điện ảnh “Mỹ Nhân Ngư” của anh Châu Tinh Trì!
“Vô Địch”!
“Vô địch thì xiết bao, xiết bao tịch mịch. Vô địch thì xiết bao, xiết bao
trống trải. Đứng một mình trên đỉnh núi, gió lạnh phất phơ, nỗi cô đơn của ta,
ai có thể thấu hiểu…”
Trong ánh mắt kinh ngạc của học sinh toàn trường, một người đàn ông tràn đầy
hơi thở nghệ thuật, bước tới chậm rãi như gió…
Người kia mặc một chiếc áo khoác ca rô, đeo kính râm, đầu đội mũ cao bồi màu
nâu. Hắn mặc một chiếc quần rách mấy lỗ, hơi thở nghệ thuật liên tục tràn ra
từ những lỗ thủng ấy.
Hắn bước tới chậm rãi, slow motion 1,5 lần. Mà chảnh nhất là, đằng sau thằng
cha này còn có một cái bím tóc!
- Lậu mía, thằng nào thế?! Nhìn ngáo vậy?
- Đây là nghệ sĩ à? Quá cmn chảnh!
- Vô địch thì xiết bao tịch mịch… Bây giờ có vẻ như tao đã hiểu rồi…
Người đàn ông bước đi trước ánh mắt kinh ngạc của thầy trò toàn trường, thậm
chí phong thái của hắn đã che lấp cả radio, bước đi như gió đến trước đội ngũ
lớp 2/9, đứng lại.
Chậm rãi tháo kính xuống…
“Điểm số khiếp sợ +46! +54! +63! +59!...”
Điểm số khiếp sợ của cả trường hơn ngàn người, chỉ bằng một đợt này ước chừng
có hơn mười ngàn điểm số khiếp sợ vào tay!
Cái gì? Thằng cha tràn đầy hơi thở nghệ thuật này lại là Kiếm ca Trương Tiểu
Kiếm đó sao?!
- Mắt tao! Chời đựu khi nào Kiếm ca trở nên chảnh vậy?!
- Đau mắt quá!
- Lậu mía quả nhiên là quần áo không có xấu đẹp, phải xem thử người mặc quần
áo là ai!
- Ổng ổng ổng còn để bím tóc kìa!
Đậu phộng nhà nó, đây lại là Kiếm ca xấu tới một mức độ nhất định rồi đó sao?!
Tiên sư chứ sao hôm nay nhìn ổng nghệ thuật vậy chời?!
Cả trường ít nhất có hơn nửa học sinh đều không tin vào mắt mình.
Thế là lại cống hiên hơn vạn điểm số khiếp sợ trong chớp mắt…
Nhìn điểm số khiếp sợ nhảy lên liên tục, Trương Tiểu Kiếm rốt cục hiểu tại sao
hệ thống lại chọn mình --- Tiên sư nó chứ hóa ra mặt xấu cũng là nguồn thu
nhập điểm số khiếp sợ chủ yếu á?!
Ahihi, đủ mua kỹ năng rồi!
Chỉ sợ trong tất cả mọi người, chỉ có Tiêu Thần Tâm mới là mắt sáng như đuốc!
- Ngầu quá! – Con mắt Tiêu Thần Tâm sắp biến thành hình ngôi sao luôn!
Quan Bằng Phi: “…”
Rơi lệ đầy mặt… Bây giờ mấy thằng xấu giai bán chạy thế à?!
- Mọi người tập thể dục nghiêm túc vào. Có nghe thấy không? – Trương Tiểu
Kiếm châm điếu thuốc rồi nhìn học sinh trong lớp, nhanh chóng tìm thấy Đường
Văn Dương: - Đường Văn Dương, lát nữa thể dục xong rồi tới phòng làm việc của
tôi một lát.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +18 đến từ Đường Văn Dương!”
- Thầy! Hôm nay em không có phạm lỗi đâu! – Đường Văn Dương hét to: - Thầy
tìm em làm gì?!
- Nói nhảm ít thôi. – Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Hỏi cậu tí chuyện liên quan
tới chuyên nghiệp. Đừng sợ, thầy sẽ yêu thương em thật tốt.
Đường Văn Dương nghe thế lập tức tái xanh cả mặt…
Thể dục buổi sáng nhanh chóng kết thúc, Đường Văn Dương đi theo Trương Tiểu
Kiếm vào phòng cố vấn tâm lí. Trên đường đi, ánh mắt hiếu kỳ combo đồng tình
của các học sinh khiến Đường Văn Dương hận không thể chui xuống đất…
Quá mất mặt rồi!
- Thầy tìm em có việc gì? – Đường Văn Dương buồn bực hết sức: - Giờ em thành
thật lắm, hoàn toàn không có làm việc gì không tốt đâu, thầy muốn tìm thì tìm
Áo Ba Lư đi! Thằng nhãi đó mấy ngày nay không chịu đi học đầy đủ!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Uy lực của anh mày đã lớn đến thế rồi à? Còn chưa hỏi nó đã khai báo hết cmnr!
- Đừng sợ, thầy không có bắt nạt em đâu. – Trương Tiểu Kiếm nói rất ôn hòa: -
Chỉ muốn hỏi thử xem trong lớp mình có ai giỏi nghệ thuật không? Thầy nghe nói
chẳng phải là trường chúng ta sắp tổ chức cuộc thi thiết kế gì đó sao?
- Ể? – Vừa nghe thấy thế, Đường Văn Dương lập tức ngơ ngác. Hắn đánh giá
Trương Tiểu Kiếm từ trên xuống dưới, rồi che mặt: - Thầy ơi, em hiểu cảm giác
muốn đạt giải của thầy, nhưng thầy có mặc kiểu này cũng không ăn thua đâu!
Nghệ thuật chứ có phải đóng phim đâu mà, thầy có mặc giống đi chăng nữa cũng
không thành nghệ sĩ được…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Thằng oắt con này mày ăn nói kiểu gì đấy hả?!
Cái gì gọi là có mặc giống cũng không thành nghệ sĩ được? Tiên sư mày chứ bây
giờ anh chính là nghệ sĩ đấy nhé!
Anh đi đôi giày da mũi tròn này chính là đôi giày mang đầy hơi thở nghệ thuật
đấy nhé! Diễn hài à?!
- Nói nhảm ít thôi! – Trương Tiểu Kiếm sa sầm mặt: - Tôi hỏi cậu những ai
biết thiết kế? Những người mà có thể tham gia thi đấu lần này ấy!
- Thế à… - Đường Văn Dương thấy Trương Tiểu Kiếm không có dùng nội lực đối
phó với mình, lập tức sống lại, nói chuyện cũng lưu loát hơn: - Lớp mình có ba
người am hiểu nghệ thuật chân chính, một là Triệu Tứ…
“Phụt ----!”
Trương Tiểu Kiếm suýt nữa sặc chết vì câu nói của thằng oắt này. Hắn hỏi:
- Là Nicolas Triệu Tứ á? (*)
(*) Nicolas Triệu Tứ: Một nhân vật trong phim “Tình yêu nông thôn”, do diễn
viên Lưu Tiểu Quang nhập vai. Nhân vật này có một màn trình diễn nhảy
Melbourne Shuffle phiên bản lỗi trong phim nên trở nên nổi tiếng, nhưng đều là
vì độ hài hước của màn diễn này.
- Không phải Nicolas Triệu Tứ. – Đường Văn Dương nói: - Chính là Triệu Thần,
nhưng trời sinh da đen, gầy, mặt trái xoan, tóc húi cua, cao tầm 1m7, thoạt
nhìn rất lấm lét, cho nên được cái danh hiệu Triệu Tứ. Thực ra thì danh hiệu
đầy đủ của hắn là Donquixote – Triệu Tứ!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Bản kết hợp giữa Nicolas Triệu Tứ với Donquixote Doflamingo?
- Vâng. Đặc thù của Triệu Tứ là tưng tửng, không đứng đắn. Hắn am hiểu CAD. –
Đường Văn Dương xác thực là biết rõ từng thành viên trong lớp: - Sau đó là
Đường Hinh Nhật. Dễ thấy lắm, mặt chữ điền, trán dô, cao 1m72, đeo kính cận.
Đặc thù là thích đọc tiểu thuyết internet, còn hủ. Nói vậy trừ Băng tỷ ra, chỉ
còn con nhóc đó là thích ngủ nhất. Lúc đi học thì mở mắt, nhắm lại, gật gù,
gật gù, gật gù, gật gù… ngã, mở mắt, nhắm lại… Am hiểu là mô hình 3D.
- Đường Hinh Nhật… - Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Thầy biết rồi. Còn nữa
không?
- Còn lại là Áo Ba Lư. – Đường Văn Dương nói: - Thầy hẳn là biết rõ. Bộ dạng
giống như lai giữa Obama với Bolt. Thằng này trừ thích chơi cờ tướng ra thì
thích giỡn thích ngủ. Biết PS.
Ừm, thế là coi như giới thiệu xong mấy đứa có thể dự thi trong lớp, Đường Văn
Dương lại nói tiếp:
- Thầy thật đúng là muốn đạt giải trong cuộc thi thiết kế lần này à? Em nói
với thầy nhé ba đứa lớp mình đều chỉ là tay mơ thôi. Chỉ dựa vào tụi nó mà
muốn đạt giải á, đừng hi vọng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT