Có phải huyết vũ tinh phong thật hay không, Ninh Thải Vi không thể cam đoan
được.
Nhưng xem tư thế này thì địa sát nhất định là không dễ phá giải chút nào…
Lúc này, bốn người đại sư Hồng Long đã bắt đầu nghiên cứu. Chỉ nghe thấy đại
sư Hồng Long nói:
- Miếng đất này rất là quỷ dị, tà khí nhiều quá mức bình thường. Không biết
các sư huynh sư tỷ có ý kiến gì không?
Hắn vừa dứt lời, sư huynh Đức Hiền chỉ hừ hừ một tiếng, hơi lắc đầu.
Lúc này, sư tỷ Lưu Âm lên tiếng:
- Một miếng đất rác rưởi mà cũng khiến ngươi sợ đến mức này. Tất cả địa sát
đều chỉ do địa hình trùng hợp tạo thành mà thôi. Chỉ cần san bằng địa hình có
sát khí là được, cần gì phải phiền toái thế!
- Sư tỷ, không thể nói như vậy được. – Đại sư Hồng Long cười khổ: - Đương
nhiên là đệ đã thử rồi, nhưng vừa dỡ kiến trúc, đã có nước đen trào ra từ dưới
đất, mùi hôi ngút trời, công nhân sợ đến mức đều muốn trốn chạy. Tỷ xem kìa,
đều trốn ở bên kia đấy.
Nhìn theo hướng ngón tay của đại sư Hồng Long, mọi người nhìn thấy, còn không
phải sao? Một đám công nhân đang ngồi ở đó hút thuốc tán gẫu, không có ai làm
việc cả.
- Nước thối thì có là gì? – Sư tỷ Lưu Âm hừ hừ: - Thế mà cũng phải sợ. Ta còn
từng thấy những thứ quỷ quái hơn thế nhiều! Tránh ra! Tự ta làm!
Bà nói rồi đứng dậy, đi thẳng tới chỗ mấy công nhân. Cũng không biết nói cái
gì, sau đó lập tức lái một chiếc máy ủi đất trở về.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ninh Thải Vi: “…”
Cái đệt! Sư tỷ Lưu Âm gì gì đây, trước khi học phong thủy từng học máy xúc
sao?
- Ai nha, là nhân tài, tiếc quá cơ… Sắp bi kịch rồi!
Ninh Thải Vi: “…”
Lại nói, sư tỷ Lưu Âm này xác thực là có chút uy quyền, một lời quyết định,
mấy người chung quanh lại không có ai ngăn cản.
Bà lái máy ủi đất bắt đầu dỡ nhà. Có thể thấy được tính cách của vị sư tỷ này
khá là nóng nảy, trực tiếp ủi ngã cả đống nhà lầu, không chỉ đẩy ngã, còn
nghiền qua nền móng…
Sau đó bà gặp bi kịch…
Đầu tiên là nền móng đổ xuống, sau lại không hiểu sao bắt đầu lún xuống. Lún
đến mức ngay cả máy ủi đất của bà cũng bắt đầu lún xuống. Không lâu sau, nước
đen kia đã bắt đầu len lỏi qua bánh xích, sau đó chỉ nghe thấy sư tỷ Lưu Âm
thét chói tai một tiếng, không nói hai lời nhảy xuống từ máy ủi đất. Sau đó,
một tiếng “lạch cạch”, hai chân giẫm vào trong nước đen…
Không chỉ chân đạp lên đó, thân thể còn chậm rãi lún xuống…
Phải nói là thảm nhé…
- Ta ta ta ta…. – Sư tỷ Lưu Âm hét to: - Cứu tôi với! Cứu tôi với!
Cả đám người luống cuống xông tới, duỗi ô che các thứ bảo sư tỷ Lưu Âm nắm
chặt, giống như là cứu người rơi xuống đầm lầy vậy, tốn sức chín trâu hai hổ
mới có thể kéo bà ta lên.
Mất luôn đôi giày, hai chân còn thối hoắc…
- Tôi đi rửa chân cái đã…. – Sư tỷ Lưu Âm che mặt chạy đi. Không có cách nào
lại có mặt ở đây được nữa…
- Tay chân vụng về. – Sư huynh Thiên Dương lắc đầu nói: - Vẫn cứ nôn nao mãi
như vậy, bao nhiêu năm rồi mà chưa chịu sửa.
Nói xong câu này, hắn đứng dậy, rồi đi một vòng trong đảo, nhìn khắp nơi, nói:
- Ừm, xem ra kiến trúc trên đảo này đúng là có chút kỳ dị! Nếu như ta đoán
không sai, đây là kết cấu Thập Bát Sát Tinh. Muốn dỡ kiến trúc thì nhất định
là phải theo thứ tự. Chờ ta tính một chút, rồi mới có thể bắt đầu dỡ bỏ.
Hắn nói rồi bắt đầu tính, tính một lúc lâu sau mới cười nói:
- Ổn rồi! Thập Bát Sát Tinh, bắt đầu dỡ bỏ từ kiến trúc nhỏ nhất, kiến trúc
đó là…
Hắn nhìn thoáng qua xung quanh, rồi chỉ ngón tay vào một tòa nhà nhỏ nhất,
nói:
- Chính là nơi đó!
Lại là một đại sư lên tiếng, đương nhiên mấy người Ninh Hàn Lâm cũng muốn thử
xem.
Lúc này, có hai công nhân lái máy xúc với máy ủi đất tới đây, bắt đầu tháo dỡ
bạo lực.
Trương Tiểu Kiếm:
- Ai nha, là nhân tài. Đáng tiếc quá… Sắp bi kịch rồi!
Ninh Thải Vi: “…”
Miệng thằng cha này khá chuẩn đấy. Sẽ gặp bi kịch sao?
Lần này, quá trình vẫn rất là thuận lợi. Tòa nhà kia nhanh chóng bị phá hủy.
Tuy rằng vẫn còn nước đen trào ra từ dưới lòng đất, nhưng lại không có nghiêm
trọng như sư tỷ Lưu Âm
Đại sư Thiên Dương đắc ý nói:
- Thấy chưa? Ta đã bảo…
Ai biết hắn còn chưa nói xong, không biết từ nơi nào lại có một tảng đá bay
tới đây, “bùm” một phát đánh trúng trán của đại sư Thiên Dương…
- Ta… - Đại sư Thiên Dương cười ngớ ngẩn một chút, rồi “bùm” một phát té trên
mặt đất.
Ninh Thải Vi thấy thế há to miệng:
- Đây… Đây là thật sao?
Không có cách nào khác. Mấy ngày nay vẫn ở bên cạnh Trương Tiểu Kiếm, cho nên
cảnh tượng này đúng là rất huyền ảo…
- Bao nhiêu năm rồi, không có một chút tiến bộ nào cả! – Sư ca Đức Hiền thở
dài, đứng dậy, răn dạy: - Miếng đất này hiển nhiên là có đại sát khí. Các
người còn chưa làm phép trừ sát mà đã dám khởi công rồi! Quả là khiến người ta
cười đến rụng răng!
Hắn nói rồi đi tới vị trí chính giữa, hai tay giơ lên cao, bắt đầu trừ sát.
Tuy rằng hắn đã qua năm mươi, nhưng đúng là thân thể khỏe mạnh, công pháp trừ
sát vừa sử dụng, có thể thấy được như là mây may nước chảy, thay đổi lớn lao
--- Gió càng lớn hơn!
Trương Tiểu Kiếm thấy thế trợn mắt há mồm:
- Đại sư võ công cao cường. Là nhân tài! Đáng tiếc quá… Sắp bi kịch rồi!
Ninh Thải Vi: “…”
Đủ rồi nha!
Chỉ thấy cơn gió này càng ngày càng lớn. Ban đầu đại sư Đức Hiền còn có thể
thành thạo, nhưng một cơn gió lốc cuốn lại đây…
“Phốc…” một tiếng, đại sư Đức Hiền cũng giống y như đại sư Hồng Long vậy, trực
tiếp bị gió thổi vào trong hồ nước…
Đại sư Hồng Long: “…”
- Trời… Trời đất ơi… - Đại sư Hồng Long thấy thế sững sờ! Miếng đất là có
nhiều sát khí đến vậy sao?!
Ba người kêu đến đều quỳ, bây giờ chỉ còn một người cuối cùng chưa tới. Đại sư
Hồng Long rất là buồn bực, lẩm bẩm:
- Xem ra, trừ phi đại sư ca Ngộ Thiên Long của mình tới đây, không thì khó có
thể phá giải địa sát nơi này!
Hắn đang buồn bực, chợt nghe thấy có một giọng nói trầm thấp êm tai vang lên:
- Các vị sư đệ. Mấy năm không gặp, có còn khỏe không?
- Là đại sư ca Ngộ Thiên Long! Là đại sư ca Ngộ Thiên Long! – Đại sư Hồng
Long rất là vui sướng, kêu lớn: - Đại sư ca, đệ ở đây, huynh ở đâu?!
Chỉ nghe thấy thanh âm kia chậm rãi nói:
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt…
Mọi người quay đầu nhìn, chỉ thấy ở trong hồ nước xa, một chiếc thuyền lá trôi
chầm chậm tới. Trên thuyền, một người hạc phát đồng nhan, râu dài ba tấc dưới
cằm, mặc đạo bào, nhìn tiên phong đạo cốt, chính là đại sư ca Ngộ Thiên Long!
Trương Tiểu Kiếm:
- Ai nha, xuất hiện rất rung động đấy. Đáng tiếc quá… Sắp bi kịch rồi!
Ninh Thải Vi: “…”
Ông đủ rồi đó nghe ông!
- Là đại sư ca Ngộ Thiên Long! Quả nhiên là đại sư ca đến! – Vừa thấy người
tới, đại sư Hồng Long lập tức vui sướng kêu: - Ha ha ha ha ha… Đại sư ca tới
là được rồi! Miếng đất này không thể không trông cậy vào huynh!
Nghe đại sư Hồng Long nói vậy, một đám cao tầng công ty của Ninh Hàn Lâm lập
tức tỉnh táo!
- Xem thần thái người này, tuyệt đối là cao nhân đấy!
- Có lẽ hắn có thể giúp đỡ giải quyết địa sát nơi này cũng nói không chừng!
- Đúng đúng đúng! Không nói cái khác, chỉ riêng là khí phái, thân phận này,
nhất định là có hi vọng!
Sau đó…
Một cơn gió mạnh lướt qua, thuyền lật…
Ninh Thải Vi: “…”
Đại sư Hồng Long: “…”
Quần chúng vây xem mặt ngơ ngác: “…”
“Điểm số khiếp sợ +99! +99! +99…”
Cơn gió thật chảnh!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT