Hắn vừa mới nói hai ngày nay gió êm sóng lặng, ai biết ngay sau đó đổng sự Lưu
đã bị xe quẹt một phát rồi…
May mà nghe có vẻ là bị quẹt cũng không nghiêm trọng lắm, phỏng chừng cũng chỉ
là vết thương nhẹ…
Sau đó Trương Tiểu Kiếm lại bổ sung thêm một câu:
- Ah, đại sư Hồng Long, cho tôi xem cái túi thơm mà anh nói đi. Tôi chợt có
chút hứng thú… Ừm, tôi muốn xem thử xem là loại túi thơm nào mà không linh
nghiệm vậy…
Đại sư Hồng Long: “…”
Ninh Thải Vi nghe vậy, không nhịn được, bật cười thành tiếng…
- Khụ khụ… Trương đại sư, đại sư Hồng Long. – Ninh Thải Vi đứng dậy rồi nói:
- Chúng ta xuất phát trước đi. Cha tôi đã chờ ở đại sảnh rồi.
- Ừ, đi thôi. – Trương Tiểu Kiếm phủi mông, cũng đứng dậy.
Mấy ngày nay, hắn ở khách sạn cũng rất vui vẻ.
Cơ bản chẳng cần làm gì cả, chỉ tán gẫu với Tiêu Thần Tâm, sau đó lại chơi một
trận Liên Quân Mobile với Tiêu Thần Tâm và Ninh Thải Vi. Chơi xong thì ăn cơm
ngủ. Bên trường học hết thảy vẫn ổn định, mỗi ngày ngàn tệ tiền lương còn
không cần hắn trông coi…
Cuộc sống hạnh phúc nhàn nhã này… Đúng rồi, còn có menu đa dạng thay đổi liên
tục của Ninh Thải Vi…
Đương nhiên, thú vị nhất là xem đại sư Hồng Long vênh váo trước mặt hắn. Xem
hắn kiểu cách các loại, sau đó bị đánh mặt…
Ba người lập tức đi ra ngoài, xuống lầu. Chờ đến khi đến đại sảnh tầng trệt,
mấy người Ninh Hàn Lâm đã sớm chờ ở đó.
Ra ngoài lên xe, đi thẳng tới bệnh viện đại học khoa y Tô Châu, sau đó Trương
Tiểu Kiếm vừa bước vào phòng bệnh lập tức bật cười…
Đằng trước Trần tổng bó bột cánh tay ngồi trên giường bệnh, bên cạnh đổng sự
Lưu cũng treo cánh tay…
- Đổng sự, rốt cục là sao vậy? – Ninh Hàn Lâm thở dài bất đắc dĩ: - Sao lại
không cẩn thận đến vậy? Bị xe nào quẹt vào?
- Ninh tổng ngài tới rồi. – Vẻ mặt đổng sư Lưu rất buồn bực: - Tôi chỉ là
định ra ngoài đi mua chút đồ dùng hằng ngày. Dù sao thì cũng phải thay tất,
quần lót các thứ chứ? Chỉ mới ra khách sạn đi tới siêu thị gần đó, ai biết lại
có người dừng xe không chú ý, đụng vào tay tôi…
Ninh Hàn Lâm: “…”
Đại sư Hồng Long: “…”
Quần chúng vây xem trợn mắt há mồm: “…”
Được rồi, lại là một người bị liên lụy. Quan trọng nhất là muốn nói lí cũng
không có chỗ mà nói ấy chứ…
Người ta chỉ là không chú ý thôi, chứ có phải cố ý đâu, mày còn định làm thế
nào nữa?
Mọi người cũng rất bất đắc dĩ…
- Đại sư Hồng Long, hai người. – Ninh Hàn Lâm giơ hai ngón tay trước mặt đại
sư Hồng Long.
Đại sư Hồng Long lập tức chảy mồ hôi ướt lưng, nói vội:
- Đừng lo lắng Ninh tổng, đây chỉ là ngoài ý muốn mà thôi. Lát nữa tôi lại
điều chỉnh một chút. May mà mấy ngày nay vẫn làm túi thơm cho mọi người, chỉ
cần đeo trên người là có thể an tâm!
- Ừ, được. – Ninh Hàn Lâm gật đầu: - Phát cho mỗi người một cái đi.
- Vâng, ngài yên tâm! – Đại sư Hồng Long lấy một đống túi thơm từ trong túi
áo ra, vừa phát vừa nói: - Đây là hương túi tôi đã khai quang rồi, nhất định
có thể phù hộ mọi người bình an. Mọi người cứ việc yên tâm! Chỉ cần chờ san
bằng kiến trúc trên đảo Sức Sống, sẽ không còn chuyện gì nữa đâu.
Lúc này mọi người đã không còn tin tưởng đại sư Hồng Long như trước nữa. Nhưng
không có cách nào khác. Nhất định phải cung cấp cơ hội, nếu không thì sao có
thể chứng minh hai người bọn họ ai đúng ai sai được?
Cho nên mọi người đều nhận lấy túi thơm, đeo bên người.
Trương Tiểu Kiếm cũng được một cái. Hắn lật trước lật sau nhìn… Ừm, thơm thì
rất thơm, nhưng có dùng được hay không thì khó mà nói…
- Ninh tổng, tôi cho rằng…. – Đại sư Hồng Long chải chuốt câu từ một chút rồi
nói: - Hết thảy căn nguyền đều do kiến trúc trên đảo Sức Sống. Nếu muốn loại
bỏ vận rủi, thì tôi đệ nghị san bằng kiến trúc trước đã. Sau đó chúng ta phải
quy hoạch như thế nào thì không cần vội.
- Được. – Ninh Hàn Lâm gật đầu: - Nếu anh đã nói vậy, chiều nay tôi sẽ gọi
một đội thi công tới đây, san bằng luôn đống kiến trúc đó!
Xong!
Vừa nghe vậy, đại sư Hồng Long xem như triệt để yên lòng.
Đảo Sức Sống quỷ dị như vậy, nguyên nhân lớn nhất còn không phải là vì những
kiến trúc kỳ quái ở bên trên đó sao?
Chỉ cần san bằng đống kiến trúc đó chẳng phải là sẽ không có chuyện gì cả nữa
sao?
Thế nên chiều hôm đó, có mấy cỗ máy ủi đất, cần cẩu linh tinh các loại được
sáu chiếc thuyền kéo lên đảo, chuẩn bị tháo gỡ kiến trúc trên đảo.
Trương Tiểu Kiếm cố ý cởi nguyên bộ đại sư phong thủy ---- Dù sao thì bộ quần
áo này cũng có tác dụng là có thể nhìn thấy linh khí với lại sát khí, lúc này
mặc nó, chẳng phải là làm áo gả cho đại sư Hồng Long sao…
- Mấy căn nhà này! – Đại sư Hồng Long bưng bình giữ ấm đựng câu kỷ, vừa uống
vừa nói: - Ủi hết! Không chừa cái nào cả!
Lúc chỉ tay năm ngón xác thực là rất có khí thế…
- Được rồi! – Công nhân đâu quan tâm phong thủy như thế nào, cứ trả tiền là
được, mở cần cẩu bắt đầu dỡ nhà.
Nhà cũng không rắn chắc lắm, mới đụng mấy phát đã có một tòa nhà lầu đổ ngã
rồi.
Trương Tiểu Kiếm đứng bên cạnh cười tủm tỉm nhìn, hoàn toàn không vội vàng.
Ninh Thải Vi hiếu kỳ hỏi:
- Trương đại sư, hắn đã dỡ nhà lầu rồi, sau này vận rủi còn nghiêm trọng như
trước nữa không?
- Còn cần phải hỏi nữa sao? – Trương Tiểu Kiếm giơ túi thơm trong tay lên,
cười nói: - Đương nhiên là không có tác dụng gì rồi. Nếu Đôi Mắt Đầu Lâu mà có
thể giải quyết đơn giản như vậy thì còn cần phải lo lắng nữa sao? Nhớ kỹ nhé,
lát nữa nhất định không được chạy tới bên bờ đâu đấy, tìm chỗ nào an toàn ngồi
yên, đừng chạy lung tung.
- Oh…. – Ninh Thải Vi nhìn máy móc đang đẩy nhà bên kia, trong lòng vẫn cảm
thấy kỳ quái --- Đây chỉ là dỡ bỏ nhà cửa bình thường thôi mà, có thể có
chuyện gì nguy hiểm chứ? Cô đâu có chạy tới hiện trường xem đâu mà…
Đúng lúc cô đang khó hiệu, chợt có mùi tanh tưởi truyền tới, sau đó nghe thấy
tiếng công nhân quy hoạch hét toáng lên!
- Không ổn rồi! Có nước đen trào ra từ dưới lòng đất! Nước gì mà thối quá
thể!
- Trời đất ơi! Cái gì mà ghê quá vậy! Chạy thôi! Tôi không làm việc này nữa
đâu!
- Chạy nhanh đi thôi! Trời ơi nước đen kìa! Ghê tởm quá! Thối quá! Đây là thứ
gì vậy hả trời? Ghê rợn quá đi!
Chỉ trong chớp mắt, cả đám công nhân đã lái máy xủi máy xúc chạy xa, chỉ chờ
lên thuyền trở về nhà.
Thật ra thì chẳng trách bọn họ được, bởi vì nước đen trào ra từ dưới đất thật
sự là nhìn quá đáng sợ. Bình thường bọn họ dỡ bỏ các loại, có bao giờ gặp phải
cảnh tượng như vậy đâu? Nhất là khi những người này đều là người lao động,
càng thêm kiêng kỵ những thứ liên quan tới tâm linh như vậy.
Trong lúc sợ hãi thì còn làm cái búa ấy! Phắn đã rồi hẵng nói!
- Ê! Ê sao các anh lại chạy hết thế hả?! – Đại sư Hồng Long co chân đuổi
theo, vừa chạy vừa hét: - Chẳng qua là nước đọng dưới lòng đất thôi mà, sợ cái
gì mà sợ! Trở về hết cho tôi! Trở về!
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Thằng này còn dám rượt! Đây là muốn chết nè!
- Chuẩn bị nhân viên cứu người đi. – Trương Tiểu Kiếm nhìn thời tiết chợt nổi
gió, nói: - Gió nổi lên rồi. Đại sư Hồng Long sắp bi kịch rồi.
Ninh Thải Vi: “…”
Thật hay giả?
Cô vừa cầm di động lên, đã thấy chợt có một trận gió lớn thổi qua, đại sư Hồng
Long vốn đang chạy, cơn gió này làm tăng tốc độ của hắn, thế nên hắn không kịp
khựng lại, bùm một phát, ngã vào trong hồ quanh đảo Sức Sống…
Ninh Thải Vi: “…”
Một tiếng “loảng xoảng”, iPhone X trong tay rớt xuống đất….
Ninh Hàn Lâm: “…”
Triệu tổng: “…”
Quần chúng vây xem có mặt ở đây: “…”
Thế… Thế cũng quá khó tin đi?! Miếng đất này có kỳ lạ đến thế sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT