Tiêu Thần Tâm vừa dứt lời, cả căn phòng chợt yên tĩnh trong chốc lát, sau đó
nổ tung trong nháy mắt!
- Trời ơi! Tao không nghe nhầm chứ?
- Bây giờ học sinh cấp 3 đều dạn dĩ thế sao?!
- Tên Trương Tiểu Kiếm này thoại nhìn bình thường chẳng có gì đặc biệt thậm
chí là hơi xấu, thế mà cũng lừa được cô bé xinh đẹp như vậy?!
- Trời đất! Làm giáo viên có tương lai đến thế sao?
Ánh mắt hình súng máy của cả đám sói nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm. Nếu
ánh mắt có thể giết người, vậy thì bây giờ Trương Tiểu Kiếm tuyệt đối đã bị
bắt chết mười phút rồi!
Nếu còn ác hơn nữa thì là đại bác nhé…
Trong nháy mắt, mọi người lập tức dán nhãn hiệu “giáo viên cầm thú, lừa gạt
con gái ngây thơ, ông chú quái dị sử dụng những thủ đoạn đê tiện” lên người
Trương Tiểu Kiếm!
Lần đầu tiên, mọi người đều đồng thời nghĩ một câu “Tao chưa bao giờ gặp được
thằng nào vô sỉ đến vậy!”
Nhưng ngoại trừ cái đó, Sở Phi lại rất vui vẻ!
Lần này rốt cục bớt được một đối thủ cạnh tranh rồi!
Đã có chậu rồi thì đơn giản hơn!
Còn Tô Mai thì lại có ý tưởng khác. Bây giờ cô càng ngày càng cảm giác Trương
Tiểu Kiếm không đơn giản. Nhìn Tiêu Thần Tâm, bất kể là thần thái, diện mạo
hay là dáng người đều là đứng đầu, nhưng lại coi trọng Trương Tiểu Kiếm, có
nghĩa Trương Tiểu Kiếm vẫn có chút bản lãnh!
Tại sao mình vẫn không phát hiện được điều đó? Tại sao?
Tại sao mình lại vẫn xem hắn như friendzone?
Nếu tiến sâu hơn một bước thì chẳng phải là càng tốt hay sao?
- Tâm Tâm nè. – Lúc này, Quách Minh Vũ lên tiếng, hắn nhìn Tiêu Thần Tâm bằng
ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép: - Con gái con đứa sao lại tìm bạn
trai sớm vậy? Ít ra phải trải đời nhiều hơn mới được! Bởi vì đối với một cô
gái mà nói, việc tìm được một người bạn trai đáng tin cậy là rất quan trọng,
nhất thiết không thể sơ sài được!
- Đúng đấy. – Một người khác tên là Vương Bằng gật đầu tỏ vẻ tán đồng: - Cũng
không thể sơ sài như vậy được. Đúng rồi, Tâm Tâm, không phải là em nói muốn
thi vào Thanh Hoa sao? Hay là bình thường anh rút thời gian giúp em học phụ
đạo? Anh cảm thấy anh có thể làm được đó. Dẫu sao thì đại học Thanh Hoa cũng
không khó thi đậu vào đâu. Anh tốn công một chút thì sẽ không có vấn đề gì lớn
đâu.
- Đúng đúng đúng. Chúng ta không thể sơ sài được!
- Đúng rồi. Năm nay em mới mười tám mà, còn cả tuổi thanh xuân đang chờ, sao
có thể tìm bạn trai sớm vậy được?
Cả đám bảy mồm tám lưỡi, Sở Phi đau khổ che mặt…
Bọn đồng đội như lợn nhà chúng mày!
Hôm nay Kiếm ca đã tuyên bố là muốn khiêm tốn rồi, ai biết chỉ bằng một mình
Tiêu Thần Tâm đã khiến tụi mày làm vậy rồi?!
Bọn mày cũng không chịu suy nghĩ mà xem, người ta đã thừa nhận công khai rồi,
tụi mày còn giãy giụa làm gì nữa? Nếu thật sự chọc giận đại ma vương Kiếm ca
thì tụi mày biết ngay, đậu xanh rau má còn đéo có chỗ mà khóc ấy chứ đừng nói!
- Được rồi, mọi người dừng lại thôi. – Nghĩ đến đây, Sở Phi vội giảng hòa: -
Dù sao cũng là sự lựa chọn của người ta rồi, chúng ta đừng lắm miệng nữa. Tới
tới tới… Uống rượu trước uống rượu trước!
Sở Phi có lòng tốt, nhưng Quách Minh Vũ lại không cảm thấy thế!
Trong mắt hắn, Trương Tiểu Kiếm chẳng qua chỉ một thằng sales cỏn con cộng
thêm một ông thầy giáo cấp III mà thôi, có thể làm được gì chưa?
Cho nên hắn lập tức nói:
- Bọn này cũng là vì tốt cho Tâm Tâm thôi mà. Nhưng mà nói, rốt thì Trương
lão sư làm cách nào mà lại lừa được cô em gái xinh đẹp vậy? Tôi vẫn cảm thấy
thật là quá khó tin luôn ấy.
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Khá khen cho một chữ “lừa”!
Tổ sư nó chứ bố mày còn chưa biết tại sao bố mày lại bị con nhỏ yêu nghiệt
Tiêu Thần Tâm này lừa vào tay ấy!
Méo hiểu sao lại biến thành bạn trai của nó!
Vấn đề là lượng hàm kim trong này rốt cục là 0 hay là 100 thì còn chưa biết
được đâu!
- Này á…. – Trương Tiểu Kiếm xoa cằm rồi nói: - Tôi cũng không biết nữa…
Lúc này, Tiêu Thần Tâm lên tiếng, cô nhóc trề môi:
- Không phải là ảnh lừa em đâu. Thật là ra người ta theo đuổi ảnh á. Nhưng mà
khúc gỗ này lại nhất quyết không chịu thừa nhận em là bạn gái của ổng! Người
ta đau lòng quá trời luôn…
“Điểm số khiếp sợ +38! +29! +42…”
Một chuỗi điểm số khiếp sợ dâng lên ào ào!
Cả đám nhìn Trương Tiểu Kiếm cứ như là đang nhìn quái dzật!
Một thằng giáo viên cấp III xấu đau xấu đớn như rứa mà lại có thể làm cho một
cô bé xinh đẹp đáng yêu đến vậy chủ động theo đuổi?!
Chẳng lẽ bố mày đang sống trong thế giới cổ tích Andersen?
- Không… Không thể nào! – Quách Minh Vũ trợn mắt há mồm: - Tâm Tâm, hắn thật
sự tốt như lời em nói sao? Còn có chuyện em chủ động theo đuổi mà hắn không
đồng ý?
- Dạ vâng. – Tiêu Thần Tâm bĩu môi, đôi mi xinh xắn nhíu lại, vẻ mặt không
vui: - Mỗi ngày người ta đều chủ động dụ dỗ mà hắn vẫn không chịu đồng ý theo
người ta gì cả. Hại người ta cho rằng là người ta không có sức hấp dẫn nào
luôn ấy… Híc híc híc… Tức quá trời!
“Điểm số khiếp sợ +38! +29! +42…”
Lại là một vòng điểm số khiếp sợ dâng trào nha…
Cả đám đều đực mặt ra… Tao đã không còn hiểu nổi thế giới này nữa rồi!
Trong lòng mọi người chỉ còn một ý tưởng ---- Bây giờ trai xấu đắt hàng đến
thế rồi sao?!
Thật ra thì cũng không trách được bọn họ, bởi vì nhìn bề ngoài, ưu thế của
Trương Tiểu Kiếm có lẽ chỉ còn có điểm này thôi…
Tô Mai hiếu kỳ nhìn Tiêu Thần Tâm, lại nhìn Trương Tiểu Kiếm, cũng không hiểu
nổi.
Tuy rằng cô đích xác cảm thấy Trương Tiểu Kiếm cũng không tệ lắm, nhưng cùng
lắm cũng chỉ ở mức đó thôi, so với “vĩ đại” thì vẫn chênh lệch rất lớn.
Nhưng mà Tiêu Thần Tâm lại chủ động như vậy sao?
Cô không tin rằng một cô bé thông minh như Tiêu Thần Tâm sẽ mê trai --- Cho dù
là mê trai thì cũng phải thích người nào đẹp trai như Sở Phi ấy…
Trong này có mờ ám!
Nhất định là có mờ ám!
- Ha ha ha ha ha… Chúng ta đừng bàn chuyện này nữa ha. – Quách Minh Vũ thấy
không thể khuyên bảo được nữa, lập tức thay đổi chiến lược. Lúc này, thức ăn
đã được bưng lên hết rồi, hắn lập tức cầm ly rượu lên nói: - Tới tới tới,
chúng ta làm một ly cái đã rồi hẵng nói! Hôm nay mọi người đều ở đây, uống
rượu trước uống rượu trước, lát nữa chúng ta chơi một trò chơi để làm sôi động
không khí ha. Mọi người cảm thấy thế nào?
Sở Phi nghe vậy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm ---- May mắn may mắn, thằng này
còn không có ngu tới mức không thuốc cứu chữa, không tiếp tục công kích Trương
Tiểu Kiếm nữa…
Nếu không thì chỉ bằng khả năng khống chế tiết tấu của Kiếm ca ấy, cả bàn cộng
lại cũng chẳng đủ cho người ta quánh…
Bây giờ, nỗi sợ hãi Trương Tiểu Kiếm đã ăn sâu vào linh hồn Sở Phi rồi…
- Đúng đúng đúng! Tới tới tới, chúng ta uống rượu trước cái đã!
Cả đám bắt đầu cạn ly. Đương nhiên, Tiêu Thần Tâm lái xe, hơn nữa còn nhỏ tuổi
nên không uống.
Có chén rượu vào bụng, không khí sôi động hơn rất nhiều.
Lướt qua nếm thử các loại thức ăn, mọi người chỉ tùy ý ăn chút để tạm lót dạ,
rồi bắt đầu giai đoạn chơi trò chơi.
- Mọi người bình tĩnh cái đã. Tôi đề nghị trước nhé. – Quách Minh Vũ vỗ tay,
cười nói: - Nếu chỉ uống rượu không như vậy thì hơi nhàm chán. Thế này, chúng
ta chơi trò chơi đi!
Mọi người hoan hô:
- Được được! Chơi trò gì?
Tiêu Thần Tâm hỏi:
- Đếm số hả?
- Đếm số chẳng có gì thú vị cả. – Quách Minh Vũ cười đáp: - Ở đây không phải
Thanh Hoa thì cũng là Thiên Đại, nếu chơi đếm số thì bọn anh có thể đếm tới
chục ngàn mà chẳng cần uống ly nào, không thú vị. Trò mà anh nói thì thú vị
hơn, tên là “Chém gió hay thử thách”, rất là vui!