Trương Tiểu Kiếm vừa dứt lời, tất cả mọi người ngơ ngác luôn!
Tôn Thiên Thành: “…”
Tôn Nhu: “…”
Kim Jae Hyun: “…”
Quần chúng khán giả không rõ chân tướng nhưng ngơ ngác vì cảm thấy cao cmn
siêu quá: “…”
ĐM ông trời ấy chứ Thái Cực quét lá, Thái Cực lau bụi, Thái Cực bơi lội nhá!
Bọn họ chỉ biết Thái Cực có sáu trường phái lớn, nhưng chưa bao giờ nghe nói
Thái Cực còn có nhiều cách luyện như vậy!
- Thật hay giả thế? – Đôi mắt Tiêu Thần Tâm lập tức bắn ra đầy ánh sao: - Thế
Kiếm ca từng luyện Thái Cực quét lá chưa?
- Khụ khụ, này á, đương nhiên là luyện rồi nha. – Trương Tiểu Kiếm hắng giọng
nhẹ một phát, rồi bắt đầu nghiêm trang chém gió: - Ngày xưa, sư phụ cứ bảo
thầy quét sân. Khi đó sư phụ đã từng nói rồi, Thái Cực nhất đạo, chú trọng là
khơi thông với trời đất thiên nhiên, hết thảy đều bắt nguồn từ trái tim. Hợp
làm một với pháp tắc thiên địa, thiên nhiên chính là ta, ta chính là thiên
nhiên, thế thì có thể mượn lực lượng của thiên địa để quét lá…
Tôn Thiên Thành: “…”
Tôn Nhu: “…”
Kim Jae Hyun: “…”
Quần chúng ngơ ngác: “…”
Đậu má mày quét lá thì quét lá đi, quét thôi mà cũng có thể kéo ra cả đống xàm
xí như thế được sao?!
Còn ‘khơi thông pháp tắc trời đất thiên nhiên’ nữa chớ. Mày tưởng đây là tiểu
thuyết huyền ảo sao?
Nổ thế không sợ banh xác à? Đến lúc đó không cắt kíp nổ kịp thì phải làm thế
nào?
- Thằng này quả là lừa đảo giang hồ. Còn chém ra cả khơi thông pháp tắc thiên
địa thiên nhiên nữa chứ. Sao hắn không lên trời luôn đi?
- Chém gió chứ gì. Tuy rằng chém gió rất sướng, nhưng tí nữa chém bay thì bi
kịch…
- Haizzz, phỏng chừng lại sắp bị chế giễu rồi…
Bàn tán thì bàn tán, nhưng lại không có cách nào khác. Bây giờ chẳng lẽ còn
đuổi hắn ra ngoài sao?
Thế là cả đám lại đứng ở cửa đại sảnh nhìn Trương Tiểu Kiếm chém gió…
Lúc này Tiêu Thần Tâm vội hỏi:
- Kiếm ca Kiếm ca, thế thầy làm mẫu cho em xem thử xem Thái Cực quét lá có
được không?
- Được chứ. – Trương Tiểu Kiếm đứng vững trước, rồi hơi tách hai chân ra, rồi
dần dần hạ thấp người xuống, thế mới bắt đầu luyện: - Thái Cực quét lá ấy, chú
trọng chính là hỗ trợ với thiên nhiên. Nhìn kỹ nhé, đầu tiên là hít sâu, rồi
hai tay vẽ vòng tròn như thế này…
Thật ra nếu như người khác luyện kiểu đấy thì cũng chỉ là Thái Cực quyền bình
thường thôi. Nhưng vấn đề ở chỗ, Trương Tiểu Kiếm có hệ thống chém gió…
Thế nên việc vui to quá!
Thời gian này đúng là lúc gió thu xào xạc, lá cây rơi đầy trên đất, chồng chất
thành một tầng mỏng manh…
“Phù… Phù…”
Trương Tiểu Kiếm vừa vẽ hai vòng tròn, lập tức có gió nổi lên!
Gió thu nhẹ nhàng, bắt đầu xoay tròn xung quanh Trương Tiểu Kiếm.
Cuốn lên một lớp lá rụng, lượn vòng xung quanh Trương Tiểu Kiếm…
- Đây chính là khơi thông thiên nhiên. – Trương Tiểu Kiếm vừa luyện vừa nói:
- Giữa con người và thiên nhiên có thể giao hòa thiên nhân. Khi luyện Thái
Cực, chúng ta thường nói khí dĩ trực dưỡng nhi vô hại, kình dĩ khúc trữ nhi
hữu dư, có nghĩa là chúng ta cần tích lũy lực lượng của trời đất thiên nhiên
liên tục. Ban đầu sức mạnh sẽ hơi yếu, nhưng chờ đến sau này, càng tích lũy
càng nhiều, càng tích lũy càng nhiều…
Hắn nói, tốc độ của cơn gió dần dần tăng nhanh.
Ban đầu chỉ là một cơn gió nhẹ, nhưng chậm rãi biến thành lốc xoáy!
Lúc này, đã có không ít lá rụng trên đất được gió thu cuốn lên, xoay quanh
người Trương Tiểu Kiếm, hình thành một bức tường bằng lá rụng!
“Điểm số khiếp sợ +32! +36! +34! +42!...”
Tất cả mọi người thấy thế sững sờ!
Đệt mợ đây là chuyện gì vậy?! Thằng này lại thật sự có thể khơi thông thiên
nhiên?!
- Cái này gọi là Gió Lớn Nổi Lên Mây Bay Lượn. – Giọng nói Trương Tiểu Kiếm
vững vàng, động tác lưu loát, liên tục vẽ vòng tròn, vẽ vòng tròn: - Nếu là
quét lá bình thường, thế thì quét cả sân nhất định sẽ mệt chết. Nhưng nếu
luyện Thái Cực quét lá thì khác. Em xem, sau khi khơi thông trời đất thiên
nhiên, đương nhiên sẽ có gió thu giúp đỡ quét lá rụng. Luyện xong Thái Cực,
cũng đã gom lá lại được rồi…
Theo lời hắn nói, gió càng ngày càng lớn, càng ngày càng lớn!
Nếu ban đầu so sánh những chiếc lá rụng bị gió thu cuốn vây quanh hắn chỉ là
hàng rào, vậy thì bây giờ đã là một bức tường ước chừng có thể cao tới đùi!
“Vù ---!!! Vù ---!!!”
Gió mạnh chợt nổi lên, cuốn lấy hàng ngàn mảnh lá, lấy Trương Tiểu Kiếm làm
trung tâm, xoay tròn một cách điên cuồng!
Lúc này, Trương Tiểu Kiếm cứ như là thiên thần giáng trần, mỗi một động tác
đều có thể khiến gió bão nổi dậy! Mỗi một lần xoay người đều có thể cuốn lên
vô số lá rụng!
Quả thực cứ như là trong điện ảnh ấy, những chiếc lá kia cứ như là tinh linh
trên đời, nhảy múa xung quanh Trương Tiểu Kiếm!
“Điểm số khiếp sợ +32! +36! +34! +42!...”
Mọi người đều mở to mắt nhìn, há hốc miệng, cả đám đều kinh hãi vì cảnh tượng
trước mắt!
- Thái Cực quét lá, quan trọng là hai chữ quét lá. – Trương Tiểu Kiếm tiếp
tục chém gió: - Quét sân không sạch, không được, có bụi bay, không được, quan
trọng nhất là cuối cùng, nếu không thể vun lá rụng lại thành một đống, vung
vãi khắp nơi, thế thì xem như thất bại.
Hắn nói đến đây, chợt giọng điệu tăng tốc:
- Cho nên bước cuối cùng của Thái Cực quét rác chính là làm cách nào để vun
lá rụng vào một chỗ! Nhìn cho kỹ, tiếp theo mới là giây phút khảo nghiệm công
lực chân chính!
Hắn nói rồi hai tay đẩy về bên phải trong giây lát, nhất thời, một luồng gió
mạnh thổi qua, những chiếc lá rụng nhảy nhót quanh hắn đã bị cơn gió đó cuốn
đi, “Vù vù” một trận, rồi chất đống ở góc tường trong chớp mắt!
Thái Cực quét rác kết thúc!
Trương Tiểu Kiếm thu tay, hai tay giơ lên cao hơn đầu, ép xuống, thở ra một
tiếng: “Phù ----!”
Rồi chậm rãi mở mắt:
- Sao? Em đã hiểu rõ Thái Cực quét rác của thầy chưa?
“Điểm số khiếp sợ +32! +36! +34! +42! …”
Tất cả sững sờ!
Có ai đã từng thấy cảnh tượng như thế?
Tiêu Thần Tâm nhìn đến mức không chớp mắt cái nào, một lúc lâu sau mới kinh
hô:
- Kiếm ca giỏi quá! Chẳng trách thầy lại nói Taekwon không được. Thật là
tuyệt vời quớ!
Cô nói rồi chạy lên, túm chặt lấy tay áo của Trương Tiểu Kiếm, cười nói:
- Kiếm ca Kiếm ca, thầy dạy em Thái Cực quét rác được không?
- Được, không thành vấn đề. – Lúc này, phong cách của Trương Tiểu Kiếm quả
thực cao thủng trời luôn, gật đầu nói: - Em muốn học thì thầy dạy cho. Dù sao
lại chẳng phải loại võ công cao siêu gì, không quan trọng mà.
Tôn Thiên Thành: “…”
Tôn Nhu: “…”
Kim Jae Hyun: “…”
Quần chúng ngơ ngác: “…”
Đậu má, thế mà còn không phải là võ công cao siêu á?! Thế thì võ công cao siêu
chân chính chẳng phải là muốn lên trời luôn sao?
- Thế mà còn không phải là cao siêu?! – Tiêu Thần Tâm kinh ngạc: - Thế thì
cái gì mới gọi là võ công cao siêu chân chính hả thầy?
Trương Tiểu Kiếm há miệng lại chém một phát bay tới tận chân trời:
- Mấy loại như là Thái Cực quét rác, Thái Cực lau bụi, Thái Cực bơi lội các
thứ ấy, thật ra chỉ dùng để chơi đùa thôi. Thoạt nhìn lợi hại lắm, nhưng thật
ra chẳng có tác dụng mấy. Thái Cực quyền có nội lực giết người, mới có thể gọi
là võ công cao siêu chân chính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT