Cả đám đệ tử đầy đầu dấu chấm hỏi, đều đang hiếu kỳ vì sao sư tỷ lại dẫn một
thằng lừa đảo giang hồ tới đây.
Tôn Nhu hắng giọng một tiếng:
- Đây là người chị mời tới… Nhân viên vệ sinh.
Nếu là nhân viên vệ sinh cho đại sư tỷ mời đến, thì vẫn phải nể mặt chút, cho
nên lúc này một đệ tử nam chắp tay ôm quyền chào Trương Tiểu Kiếm:
- Thì ra là thế. Xin chào xin chào. Xin mời vào trong trước đã.
- Ừm. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu, rồi dẫn theo Tiêu Thần Tâm đi theo mọi
người vào một đại sảnh diễn võ trong tòa nhà.
Đại sảnh diễn võ có diện tích không nhỏ, cỡ hai trăm mét vuông. Trương Tiểu
Kiếm chỉ nhìn thoáng qua, lúc này trong đại sảnh diễn võ đã có mười mấy người
đang tụ tập, tất cả đều ở lứa tuổi ba bốn mươi tuổi. Cầm đầu là một người
chừng sáu mươi tuổi, không giận đã có oai, có lẽ chính là ông nội của Tôn Nhu,
cũng chính là chưởng môn Tôn Thiên Thành của Thái Cực Tôn thị thế hệ này.
- Nhu nhi, con tới rồi. – Tôn Thiên Thành ngồi ở đó, giọng nói uy nghiêm mà
trầm lắng: - Chọn một vị trí ngồi đi.
Rồi nhìn về phía Trương Tiểu Kiếm:
- Hai người này là…
Vốn dĩ là viện trợ bên ngoài mà mình mời tới, nhưng cũng khó có thể nói thành
lời, cho nên lần này Tôn Nhu lại tùy ý giới thiệu thôi:
- Ông nội, đây là người con cố ý mời tới… Nhân viên vệ sinh Trương tiên sinh
Trương Tiểu Kiếm.
Cả đám người nghe thế không hiểu ra sao.
Nhân viên vệ sinh? Tại sao vào lúc này mà còn có tâm tư mời nhân viên vệ sinh
tới?
- Haizzz, sắp bị đá quán rồi mà còn có tâm tư mời nhân viên vệ sinh tới đây!
- Có lẽ là bạn bè không tiện lộ mặt?
- Có lẽ thế. Thôi đừng quan tâm đến hắn nữa, chúng ta cứ nói chuyện của chúng
thôi.
- Đúng, trước tiên phải làm rõ chuyện đá quán đi đã, những thứ khác bàn sau.
Một nhân viên vệ sinh mà thôi, đạo quán chúng ta vẫn có thể chứa chấp được.
Một đám người trung niên nhỏ giọng bàn luận. Còn Tôn Thiên Thành thì không có
để ý, chỉ gật đầu thản nhiên:
- Nếu cậu nhóc đã nguyện ý đến đây thì đều là người một nhà. Sau này cứ xem
nơi này như nhà mình thôi.
Hey yoo, câu này hay, mình thích nghe!
Không hổ là chưởng môn, trí tuệ và phong thái hoàn toàn khác biệt. Nếu là
người khác thấy một nhân viên vệ sinh chạy tới xem náo nhiệt, phỏng chừng ít
nhiều gì cũng sẽ cảm thấy khó chịu. Nhưng người này lại ăn nói khéo léo, tư
thái siêu nhiên, tuyệt lắm!
Trương Tiểu Kiếm không khỏi nảy sinh ấn tượng tốt với chưởng môn Thái Cực Tôn
thị này.
Có một cụ già tài đức vẹn toàn như vậy làm chưởng môn, không uổng công hôm nay
mình chạy tới đây xem náo nhiệt…
Đây đều là chuyện lặt vặt mà thôi, mọi người nhanh chóng ngồi xuống. Tôn Thiên
Thành nói:
- Lẽ ra, xưa nay võ thuật trong thiên hạ đều là một nhà. Thái Cực cũng được,
Taekwondo cũng được, hay là Bát Cực quyền Hồng quyền cũng thế, đều là vì thân
thể khỏe mạnh. Nếu có người đến cửa luận bàn, chúng ta đương nhiên sẽ rất là
hoan nghênh.
Hắn nói đến đây, người bên dưới đều đồng loạt gật đầu.
Ông chưởng môn nói rất đúng. Đều là võ đạo, luận bàn một chút thì đều thuộc về
giao tiếp bình thường thôi. Thắng hay thua đều có thể chấp nhận được.
Nhưng nếu đá quán thì đó lại là chuyện khác.
Quả nhiên, Tôn Thiên Thành nói tiếp:
- Nhưng lần này, Taekwondo lại đích thân tuyên bố là tới đá quán, hơn nữa lại
là quán quân thế giới Taekwondo hạng cân 80 nhiệm kỳ trước Kim Jae Hyun đích
thân đến thăm, chỉ sợ sẽ khó mà đối phó. Thái Cực chúng ta, có thắng hay thua
đều là chuyện nhỏ, nhưng nếu làm mấy oai danh của võ thuật Thiên triều, thế
thì nhục nhã lắm. Lão phu cũng không muốn trở thành kẻ tội đồ của phái Thái
Cực Thiên triều. Cho nên lát nữa khi đối phương đến, mọi người đều phải ra
sức, không thể tự đánh mất danh tiếng.
Trương Tiểu Kiếm nghe thế thầm gật đầu. Chưởng môn Tôn nói lời này rất chi là
khéo léo.
Thật ra thì từ xưa tới nay, ấn tượng của mọi người đối với Thái Cực chính là
công bằng mà bình thản, không tranh giành không hiếu thắng. Võ công mười phần,
lại có tám phần là đang tu thân dưỡng tính.
Mày nói thử xem, một môn phái như thế mà lại có người tới đá quán, lỡ như thua
thì sẽ rất là mất mặt. Cho nên chẳng trách mọi người ở đây đều nghiêm túc như
sắp bị xâm lăng vậy.
Dù sao thì đối phương cũng là Kim Jae Hyun, quán quân thế giới Taekwondo hạng
cân 80 nhiệm kỳ trước. Hắn đích thân tới chơi, chẳng trách Tôn Nhu lại mời
mình đến giúp đỡ.
Đừng nói đến chuyện người ngoài sẽ đánh giá như thế nào, ít nhất phải giải
quyết kẻ địch Taekwondo trước cái đã. Còn trường phái nội bộ thì cứ đặt qua
một bên thôi.
Vào thời điểm này, đương nhiên là phải nhất trí đối ngoại.
Lúc này, mọi người trong đại sảnh đều tỏ vẻ sẽ dùng hết sức. Đúng lúc đang ầm
ĩ, chợt có tiếng thông báo truyền tới từ cổng lớn ----
- Trưởng quán Taekwondo Kim Jae Hyun đến!
Thoáng chốc, cả đại sảnh đều im lặng.
Sau đó mọi người đã thấy năm chiếc Hyundai màu trắng chậm rãi chạy vào từ cổng
lớn của đạo quán.
Huyndai là xe của nước Hàn Quốc. Đang trong thời kỳ chống lại hàng hóa Hàn
Quốc cho nên lượng tiêu thụ Huyndai giảm mạnh. Nay lại đột nhiên xuất hiện năm
chiếc, không cần phải nói, thoạt nhìn còn rất dọa người…
Xe hơi nhanh chóng dừng lại, rồi có chừng mười người đàn ông trẻ tuổi mặc đồng
phục Taekwondo bước xuống từ trên xe.
Cầm đầu là một người thân cao chừng 1m90, cơ bắp đầy người, dưới ánh mặt trời
chiếu rọi, phản xạ làn da màu đồng nâu, ánh mắt rất có uy thế. Không cần phải
nói, thằng này nhất định là quán quân thế giới Taekwondo hạng cân 80 nhiệm kỳ
trước, Kim Jae Hyun!
Trương Tiểu Kiếm âm thần gật đầu, không thể không thừa nhận là rất có uy thế,
chẳng trách lại dám khiêu chiến rồi tới đá quán!
Bên cạnh Kim Jae Hyun là một người đàn ông trung niên chừng bốn lăm bốn sáu
tuổi, khuôn mặt vuông tai lớn, đôi mắt sáng ngời như sao, hẳn là một huấn
luyện viên?
Còn những người khác, trong mắt Trương Tiểu Kiếm đại khái đều là tôm tép.
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, hôm nay thằng cha Kim Jae Woo lại không đến,
cũng không biết là đang làm gì.
- Chào các vị. – Lúc này, Tôn Thiên Thành đứng dậy, đi đến cửa, chắp tay ôm
quyền chào: - Hoan nghênh các vị đến đây luận bàn chỉ bảo. Mời vào trong.
Thật ra thì hắn chỉ khách khí một chút thôi, nói kiểu gì thì người đến từ xa
đều là khách, phải luôn có cấp bậc lễ nghĩa.
Nhưng không ngờ Kim Jae Hyun lại khinh thường cười, nói thẳng bằng tiếng Trung
không được lưu loát cho lắm:
- Không không không… Chỉ sợ Tôn tiên sinh đã hiểu nhầm rồi. Hôm nay chúng tôi
đến đây, là đá quán, chứ không phải luận bàn.
Hắn vừa thốt ra câu này, tất cả mọi người có mặt ở đây đều nổi giận!
- Thằng này thật là ngông cuồng hết sức!
- Đúng thế! Lần đầu tiên tao thấy có thằng thẳn thắn như thế đấy!
- Nhất định là có chút bản lãnh để kiêu ngạo rồi. Lát nữa phải cẩn thận đấy!
Bình thường mà nói, giữa các võ quán, cho dù là đá quán thì kiểu gì cũng phải
nể mặt nhau một chút, để tránh việc nếu làm to chuyện quá thì không thể khống
chế được.
Nhưng Kim Jae Hyun vừa gặp mặt đã nói thẳng hôm nay đến đá quán, hiển nhiên là
tuyên bố không muốn chừa đường lui. Thế thì khó xử rồi đây!
- Tốt! Tốt! Tốt!
Tôn Thiên Thành nói ba chữ “Tốt” liên tục, vẻ mặt không thay đổi, chẳng qua
vẫn giữ động tác mời:
- Nếu đã thế, mời vào trong!
Tiêu Thần Tâm thấy vậy bĩu môi, kéo tay áo Trương Tiểu Kiếm nói:
- Hừ! Cái thằng tên Kim Jae Hyun này ngông cuồng quá cơ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT