Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực

Người dịch: AliceGame

Biên: AliceGame

- Gokuraku Jodo à…. – Trương Tiểu Kiếm chảy mồ hôi như thác nước. Con nhóc này thật đúng là nghịch ngợm, ra cái đề khó thế!

Trương Tiểu Kiếm đang do dự, còn cả đám nữ sinh vừa nghe Tiêu Thần Tâm lựa chọn bài nhạc này, lập tức vui sướng ----

- Ha ha ha, Tâm Tâm hay lắm, chọn bài rất tốt!

- Đúng đấy đúng đấy, xem thử Trương lão sư có chơi được không!

- Trương lão sư, nếu thầy có thể chơi bài này được thật, em nhất định sẽ cố gắng thi được tất cả năm mươi điểm trong đợt thi tháng lần sau!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Tất cả năm mươi điểm mà nói kiểu như vất vả lắm không bằng ấy!

- Vấn đề này à, hơi khó đấy…. – Trương Tiểu Kiếm cười he he: - Nhưng nếu thầy chơi được, vậy thì điểm trung bình đợt thi tháng sắp tới các em đều phải đạt được năm mươi điểm trở lên! Nói thì phải làm được! Không có vấn đề gì chứ?

Vì khiến Trương Tiểu Kiếm chơi một bài “Gakuraku Jodo”, đám nữ sinh này cũng coi như liều mạng ----

- Đó là đương nhiên rồi. Nếu không thi được trên năm mươi điểm em sẽ nude chạy quanh sân thể dục ba vòng!

- Đúng đúng đúng, nếu không thi được trên năm mươi điểm em sẽ cho thầy “khởi nghiệp” em luôn!

- Trương lão sư thầy có làm được không đấy? Nếu thầy thật sự biết chơi bài này, năm mươi điểm là ăn chắc rồi! Không đạt điểm này thì thầy muốn làm gì cũng được nha!

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Sao mình đột nhiên lại không muốn cho đám nữ sinh này thi được hơn năm mươi điểm nhỉ…

- Ai nha, Gokuraku Jodo thì Dokuraku Jodo đi. – Trương Tiểu Kiếm đứng dậy từ từ, rồi vừa đi vừa chém: - Nhớ năm đó anh cũng từng được gọi là hoàng tử piano nhỏ đấy nhé. Thật đúng là có chút ngượng tay chơi Gokuraku Jodo đấy…

Hắn đi đến bên cạnh một chiếc đàn piano, vừa ngồi xuống, Hoa lão sư Hoa Linh Vân lại giống như là bị giật điện ấy, suýt nữa nhảy cẫng lên, lùi mấy bước mới coi như dừng lại được.

“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +26 đến từ Hoa Linh Vân!”

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cô có nhất thiết phải sợ tôi đến thế không hả? Tôi lại không thể ăn thịt cô được!

Hắn ngồi vào trước đàn piano, hít vào một hơi thật sâu, sau đó bắt đầu tìm hệ thống mua kỹ năng ----

Trương Tiểu Kiếm:

- Hệ thống, có Gokuraku Jodo không? Kỹ năng piano ấy.

Hệ thống:

- Cần version bình thường hay là version tao nhã hay là version phong tao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Cái đệt! Còn có lợi ích kiểu này à?

Đờ mờ nó chứ, còn cần phải hỏi nữa sao? Đương nhiên là version phong tao rồi!

Trương Tiểu Kiếm:

- Phong tao! Nhất định phải phong tao!

“Bùm” một phát, mua kỹ năng xong!

Hừ hừ, một đám gấu con, chờ thụ tinh… À không, sợ kinh đi!

- Sắp bắt đầu sắp bắt đầu!

- Nhanh xem Trương lão sư chơi Gakuraku Jodo kìa!

- Không biết hắn chơi như thế nào nhỉ? Nhất định là sẽ rất khó nghe….

Cả đám học sinh đang bàn tán xôn xao, nhưng đúng lúc này, chiếc đàn dương cầm vẫn yên tĩnh chợt tuôn ra một chuỗi giai điệu rung động đến tận tim gan. Âm sắc như kim loại nặng, tựa như khúc quân hành dâng trào trong bầu trời đêm.

Mọi người yên lặng trong chớp mắt.

Chỉ bằng một khúc nhạc dạo này, nếu không phải là người có chút bản lãnh về piano thì tuyệt đối không thể đàn được đấu!

Hoa Linh Vân ngây ngẩn cả người, Tống Văn Kiều im lặng, Tiêu Thần Tâm bình tĩnh lại, cả đám nữ sinh há hốc miệng. Bởi vì tiếng đàn dương cầm dâng trào này, tất cả mọi người đều nín thở. Cảnh tượng cười nói đùa giỡn trong phòng im lặng trong khoảnh khắc.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ vẫn suy nghĩ quá đơn giản về Trương Tiểu Kiếm!

Tiếng nhạc mở màn kết thúc, ngay sau đó chính là giai điệu vô cùng lả lướt!

Bài “Gokuraku Jodo” này là một trong những ca khúc được bọn Otaku thích nhất. Chung quy có câu nói gọi là “Thiên đạo có luân hồi, tịnh thổ không tha người”…

Nhưng tất cả mọi người đều không ngờ rằng Trương Tiểu Kiếm chơi bài này mà lại có thể chơi được hiệu quả như thế!

Tiếng đàn lúc thì trôi chảy đẹp tuyệt, lúc thì nhẹ như dây tóc, khi thì rung động lòng người, khi lại cao giọng trào dâng!

Đó còn không phải là điều quan trọng nhất. Điều quan trọng nhất là trạng thái “tuyệt thế phong tao trừ ta còn có ai” của Trương Tiểu Kiếm!

Hai tay của hắn quả thực giống như bạch tuộc khiêu vũ vậy, thậm chí sắp đánh thành bóng mờ! Ngồi ở đó, thật giống như có tận tám cánh tay đang bay múa! Dù sao thì cũng là [ Kỹ năng đánh đàn piano Gokuraku Jodo hình thức phong tao cấp hoàn mỹ ] theo như lời hệ thống, không thể bình thường được!

“Điểm số khiếp sợ +36! +37! +32! +43…”

Tất cả mọi người trong phòng âm nhạc đều há hốc miệng, suýt nữa thì rớt cằm xuống đất!

Tiêu Thần Tâm mắt chữ A mồm chữ O.

- Mình… Mình không nhìn lầm chứ?! Đây… Đây chính là Trương lão sư lớp chúng ta? Kiếm ca?!

Hoa Linh Vân cũng không khỏi trừng to đôi mắt xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào Trương Tiểu Kiếm.

- Người này là bạch tuộc thành tinh à?

Mọi người đều bị rung động sâu sắc, đều bị cảm động sâu sắc, đều bị sợ hãi sâu sắc…

Tống Văn Kiều duỗi cổ thật dài, khó có thể tin.

Các nữ sinh trong lớp thì ánh mắt say mê, ánh mắt vui sướng, tràn ngập sùng bái… Đường Văn Dương há mỏ, nước miếng chảy ướt quần:

- Đậu má nó chứ, ông này là nhân loại thật sao? Không phải là gián điệp của hành tinh người tám chân mai phục ở Địa Cầu chúng ta đấy chứ?

Nhất là Trương Tiểu Kiếm bây giờ, mặc đồng phục nghề nghiệp do hệ thống chế tạo, quan trọng nhất là người xung quanh không nhìn thấy mặt chính diện của hắn, cho nên chỉ trong thoáng chốc, mọi người đều cảm thấy Trương lão sư, ăn mặc quần áo cắt may cực kỳ vừa người, toàn thân đều lộ ra hơi thở cao hơn người một bậc. Ở trong căn phòng âm nhạc này, hắn chính là hoàng tử phong tao được mọi người chú ý nhất!

Khi nốt nhạc cuối cùng dừng lại, không có tiếng vỗ tay, bởi vì đầu óc mọi người còn chưa dư vị hết được.

“Phù…”

Trương Tiểu Kiếm thở phào nhẹ nhõm một hơi ---- Quả nhiên là đàn khúc nhạc kiểu này thì càng sệch xi càng tốt!

Nếu chơi nghiêm túc, thế thì chẳng còn gì thú vị cả.

Haizzz, cũng không biết có kỹ năng vũ đạo không nhỉ? Hay là nên suy nghĩ kỹ xem có nên mua vũ đạo version sệch xi không đây? Tuyệt đối sẽ nhảy cho đám học sinh này hoài nghi nhân sinh luôn!

- Thầy… Thầy ơi… - Tiêu Thần Tâm nhìn Trương Tiểu Kiếm, như là đang nói mớ: - Thầy… Thầy xác định thầy là nhân loại nghiêm túc sao?

Trương Tiểu Kiếm: “…”

Trương Tiểu Kiếm nhếch mép cười he he:

- Là nhân loại đấy, nhưng mà có nghiêm túc hay không thì thầy cũng chẳng biết đâu…

Tiêu Thần Tâm: “…”

Hoa Linh Vân: “…”

Tống Văn Kiều và cả đám quần chúng đang sững sờ: “…”

Thằng này nhất định là gián điệp xâm nhập vào nội bộ nhân loại! Người bình thường có ai là chơi piano được phong tao như thế đâu?!

- He he… - Trương Tiểu Kiếm đứng dậy bước đi, lại ngồi xuống bên cạnh Tiêu Thần Tâm, đắc ý vắt chéo chân nói: - Vừa rồi mấy đứa đều đã hứa rồi đấy nhé! Nếu tôi chơi “Gakuraku Jodo” thì mấy đứa đều phải thi được hơn năm mươi điểm đúng không? Không được quỵt nợ! Nếu không thì cực hình chờ sẵn!

“Điểm số khiếp sợ +16! +18! +21…”

Cả đám học sinh bị hắn rung động, thật lâu sau, Tiêu Thần Tâm mới mờ mịt gật đầu:

- Vâng… Vâng… Thưa thầy…

Ai nha, rốt cục cũng có thể khiến một trong những chị đại của bọn nữ sinh chấn động rồi. Trương Tiểu Kiếm cười nói:

- Tốt! Vậy thì chúng ta tiếp tục nghiên cứu việc tiếp theo đi. Em Tiêu Thần Tâm, đợt thi tháng lần sau ấy, ngoại trừ việc dự thi nghiêm túc, em có thể bảo mọi người nghiêm túc nghe giảng học hành chăm chỉ trong khoảng thời gian này được không vậy? Tranh thủ lại đề cao thành tích lên một chút?

Thi tốt là một phương diện, nhưng thế thì cùng lắm chỉ được cấp bạch ngân cấp hoàng kim thôi. Trương Tiểu Kiếm đương nhiên là muốn càng cao hơn chút.

Nhưng không ngờ rằng, Tiêu Thần Tâm còn chưa nói gì, Tống Văn Kiều ngồi bên cạnh lại lên tiếng trước:

- Trương lão sư, tôi khuyên anh nên bỏ cuộc đi. Không phải là tôi nói chuyện khó nghe đâu, nhưng chỉ bằng học sinh lớp các anh mà muốn thi tốt á, trừ khi đầu thai lại lần nữa, không thì không có cửa thật đâu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play