Giang Nghi Niên và Kim Khải Toàn hâm mộ quá trời quá đất, nhưng cũng không có
cách nào khác, Tô Mai chỉ tên gọi Trương Tiểu Kiếm đi, hai người bọn họ có mặt
dày đến mấy cũng không thể đi theo được…
- Xong! – Giang Nghi Niên dẫn theo Kim Khải Toàn mất hồn mất vía đi về phía
canteen: - Một bài “Lương Lương” (*) tặng cho hai ta đi…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Ai nha thật lòng xin lỗi nhé anh em, anh mày đi đây!
(*) Lương Lương là tên một bài hát của TQ, dịch nghĩa là “Lành lạnh”. Bởi vì
bài hát này dính dáng đến 2 scandal ngoại tình trong hôn nhân của hai ngôi sao
TQ, nên giờ trên mạng internet TQ coi nó như bài hát đại biểu cho tình yêu đã
mất, có thể hiểu là “Người yêu ngoại tình, lòng tôi lành lạnh”…
- Văn Đình! – Trương Tiểu Kiếm gọi Đường Văn Đình: - Tới đây, hôm nay thầy
dẫn em đi xem chuyện vui đi!
Giang Nghi Niên: “…”
Kim Khải Toàn: “…”
Lưu Anh: “…”
Nhìn kiểu gì cũng thấy thằng này giống như ông chú xấu xa muốn dụ dỗ nữ sinh
trung học ấy!
- Oh… Vâng… - Đường Văn Đình rụt rè đi đến, sau đó hỏi nhỏ: - Đi luôn bây giờ
sao?
- Đương nhiên! – Trương Tiểu Kiếm búng tay một phát: - Trò hay của năm, nhất
định phải đi xem, ha ha!
Hai người đi ra văn phòng kinh doanh, gọi taxi đi thẳng đến nhà Tô Mai.
Trên đường đi, Trương Tiểu Kiếm bắt đầu giới thiệu đơn giản cho Đường Văn
Đình:
- Đây là một đồng nghiệp của thầy, mỹ nữ, có rất nhiều người theo đuổi cô ấy,
mấy cái thằng đó sắp đánh nhau ở nhà cô ấy rồi! Cơ hội tốt thế đương nhiên là
phải đi rồi, em nói đúng không?
Đường Văn Đình suy nghĩ:
- Em… Em không đi nha…
- Thế sao được chứ? – Trương Tiểu Kiếm cười nói: - Đó đều là sinh viên giỏi
đó. Thầy biết có một người tốt nghiệp Thanh Hoa. Không phải em vẫn muốn thi
vào Thanh Hoa sao? Hôm nay vừa lúc cho em kiến thức uy lực của Kiếm ca! Sinh
viên Thanh Hoa vẫn đùa giỡn như thường!
- Hả? Thật sự á? – Trải qua một buổi sáng thư giãn, tuy rằng Đường Văn Đình
vẫn nhát gan, nhưng ít ra đã nói lưu loát hơn nhiều --- Chung quy nàng chỉ tự
kỷ mà thôi, không có nghĩa cô bé là thiểu năng trí tuệ, hơi điều chỉnh một
chút thì sẽ được khôi phục rất nhanh: - Thầy chỉ toàn chém gió thôi. Sinh viên
Thanh Hoa, đều… đều rất giỏi!
Giỏi á? Lần trước còn không phải chạy sau anh hít khói!
- Xí, không phải thầy chém chứ… - Trương Tiểu Kiếm hừ hừ: - Chỉ bằng chút tài
năng của bọn nó á, thu phục trong phút chốc thôi! Đến khi đó em sẽ biết uy lực
của Kiếm ca. Chúng ta đi!
Đường Văn Đình:
- Thầy… Thầy… Thầy nói mạnh miệng… Hơi…
Trương Tiểu Kiếm: “…”
Xí, hôm nay anh sẽ cho mày khiến thức cái gì gọi là người đàn ông kiêu sa như
gió!
Thuận lợi đi đến dưới lầu nhà Tô Mai, Trương Tiểu Kiếm chỉ liếc nhìn thoáng
qua, lại không khỏi ngây ngẩn cả người.
Chiếc Accord thế hệ thứ 10 này nhìn quen mắt thế ---- Sở Phi quả nhiên là ở
đây!
Còn có chiếc Marserati bên kia nữa, hình như lần trước cũng từng thấy…
Ah? Còn có một chiếc Land Rover. Ha ha ha, lúc trước cũng từng thấy xe này
rồi. Xem ra việc vui hôm nay không nhỏ rồi!
Bằng cái tính nhỏ nhen của Sở Phi, gặp phải tình địch nhất định là sẽ dâng
trào cứ như là gà chọi xù lông ấy!
Huống chi là hai thằng!
Xem náo nhiệt thôi!
Đi thẳng vào thang máy, đến nơi, gõ cửa!
- Là Tiểu Kiếm à? – Bên trong nhanh chóng truyền đến giọng nói của Tô Mai,
chờ đến khi nhìn thấy Trương Tiểu Kiếm ở trong mắt cửa, cô vội kéo cửa ra,
hưng phấn nói: - Tiểu Kiếm anh đến rồi, may quá! Anh đến là em yên tâm rồi…
Sau đó chờ đến khi nhìn thấy Đường Văn Đình, đôi mắt không khỏi sáng lên, cười
nói:
- Cô bé xinh đẹp ghê nha, tên là gì dzạ?
Đường Văn Đình sợ hãi:
- Em tên Đường Văn Đình…
- Tên đẹp lắm. Nhanh vào đi. – Tô Mai gọi hai người vào nhà, ai biết Trương
Tiểu Kiếm vừa đổi giày xong đã ngây ngẩn cả người:
- Ah? Các anh đang làm gì thế? Chơi địa chủ à?
Cũng không thể trách hắn sửng sốt được, vừa vào phòng khách đã nhìn thấy Sở
Phi với hai người khác đang quyết đấu bằng ánh mắt kìa!
Trương Tiểu Kiếm tùy ý liếc nhìn xem --- Đây không phải là… Ai ai kia nhỉ?
Triệu Minh Lâm sao? Chính là bạn cùng trường Thanh Hoa có quen biết với Sở Phi
ấy!
Một người khác thì không biết. Nhưng xem tình huống này có vẻ như level cũng
không thấp đâu!
Chẳng trách Tô Mai bảo sắp không khống chế được tình huống!
- Tô Mai nè. – Trương Tiểu Kiếm lén lút kéo Tô Mai: - Ba người này đang làm
cái gì vậy?
Nghe Trương Tiểu Kiếm hỏi cái này, Tô Mai không khỏi chu môi:
- Từ khi vào cửa đến giờ, bọn họ cứ như là gà chọi ấy. Đuổi người ta ra thì
có vẻ không được lễ phép cho lắm. Anh có cách nào không?
Cũng chẳng trách Tô Mai buồn bực, bảo không cho người ta vào đi, nhưng người
ta xách quà tới thăm, vừa có hoa quả vừa có hộp sữa, không cho vào nhà thì có
vẻ rất không lễ phép?
Nhưng giờ bắt đầu đánh địa chủ lại muốn đuổi người ta đi, cũng có vẻ không đủ
lễ phép --- Mày từng thấy ai đuổi người đến thăm ra ngoài chưa?
Người ta Tô Mai là cô nương tốt, bảo cô ấy đuổi thẳng cổ người ta đi thì hiển
nhiên là không có khả năng rồi. Cho nên chuyện này…
Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn cả ba người, nói nhỏ:
- Giới thiệu cho anh trước đi!
- Tóc dài là Triệu Minh Lâm. – Tô Mai nói nhỏ: - Hắn từng quen biết Sở Phi,
hình như là vì tranh cử chức vị nào đó á, dù sao thì đã có ân oán từ xưa rồi.
- Ừ. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu: - Còn người kia?
- Người kia tên là Khương Văn Cường, là nhị thiếu gia tập đoàn Khương thị. –
Tô Mai tiếp tục phổ cập khoa học cho Trương Tiểu Kiếm nghe: - Điều kiện kinh
tế của hắn tốt nhất, nhưng trình độ bình thường à. Tốt nghiệp đại học tài
chính kinh tế Trung Hải.
Trương Tiểu Kiếm vừa nghe lập tức vui vẻ --- Thực lực tổng hợp của cả ba người
đều xấp xỉ như nhau, ai cũng không chèn ép được ai, đây không phải là tiêu
chuẩn Tam Quốc Sát sao?
- Oh… - Trương Tiểu Kiếm vỗ nhẹ lên cánh tay Tô Mai, nói: - Cam đoan sẽ xử lý
xinh đẹp cho em xem!
Đường Văn Đình vẫn đứng bên cạnh nghe, lập tức hỏi nhỏ:
- Thầy… Thầy ơi, thầy được không vậy? Bọn họ đều là….
Cũng chẳng trách cô bé lo lắng. Ba người này đều là sinh viên giỏi, ở trong
lòng nàng xác thực là rất cao sang.
- Đơn giản. – Trương Tiểu Kiếm mỉm cười rồi nói: - Văn Đình ơi, thầy dạy cho
em nhé, tương lai em ra ngoài xã hội ấy, gặp phải chuyện gì ấy, nhất định phải
sử dụng bất cứ mánh khóe để đạt được mục đích nhé! Hiểu chưa? Có điều kiện thì
làm, không có điều kiện cũng phải sáng tạo điều kiện để làm!
Tô Mai: “…”
Đường Văn Đình: “…”
Lúc này ông còn muốn sáng tạo điều kiện kiểu gì đây?
Trong ba người bọn họ hai là Thanh Hoa một là Trung Hải, tính theo bằng cấp
mạnh hơn ông, tính theo gia sản mạnh hơn ông, tính theo diện mạo vẫn mạnh hơn
ông…
Tô Mai nói nhỏ:
- Tiểu Kiếm, rốt cục có được hay không vậy…
- Yên tâm đi, nhìn anh đây! – Trương Tiểu Kiếm cười hì hì nắm tay Tô Mai,
vuốt nhẹ một chút: - Ai nha, Tô Mai, mấy ngày không gặp sao tay em non mềm
vậy? Coi làn da nè…
Hắn không chỉ sờ, hệ thống còn thuật tiện giật điện một chút, Tô Mai lập tức
đỏ mặt ngay!
Có điện!
“Điểm số khiếp sợ +12, +13, +15, +9, +11!”
Từ khi Trương Tiểu Kiếm vào phòng, ba người Sở Phi vẫn quan sát động thái của
hắn. Bây giờ tận mắt thấy Trương Tiểu Kiếm lại dám động thủ, Khương Văn Cường
không khỏi cả giận:
- Ê! Thằng kia, mày làm gì đấy?! Sao lại động tay động chân thế hả?
- Hả? Tôi á? – Trương Tiểu Kiếm liếc nhìn hắn, chợt bàn tay lên, ngón út và
ngón trỏ nhếch lên điệu đà, nói: - Người ta là chị em tốt của Tô Mai đó, sờ
tay chút thì đã sao?
Nói rồi lại cầm tay Tô Mai, cứ như là ra oai vậy:
- Ông quản được à? Đồ chán ghét!
Sau đó hệ thống lại giật một phát.
Tô Mai xấu ổ e thẹn liếc nhìn Trương Tiểu Kiếm…
Khương Văn Cường: “…”
Sở Phi: “…”
Triệu Minh Lâm: “…”
Điểm số khiếp sợ +7, +8, +9, +10, +11…
Sở Phi ở bên cạnh nhìn, con mắt trừng thật to ---- Quả nhiên cmn chứ mặt xấu
thì hoàn toàn không cần phải chú ý tới hình tượng…
Ưu thế này quá lớn!
Tô Mai nhịn cười rất khổ sở --- Trương Tiểu Kiếm thật đúng là lợi hại không ở
mức bình thường! Tùy tiện tí mà đã phá hỏng cục diện bế tắc rồi!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT