Ừm, việc này ngược lại là rất thích hợp cho mấy thằng giang hồ đi làm nhỉ,
chẳng trách cái thằng này tìm đến tận cửa.
- Ừ, anh nói tiếp đi. – Trương Tiểu Kiếm gật đầu nhẹ, nói: - Nói thử xem, rốt
cục là chuyện gì?
Được Trương Tiểu Kiếm cho phép, Trần Lực lập tức yên lòng, nói tiếp:
- Công ty này vốn là một công ty xây dựng không lớn. Năm ngoái vay ba trăm
ngàn của chúng tôi để làm vốn lưu động. Bây giờ đã quá hạn rồi, tôi thông qua
một ít con đường đặc thù nên biết được kỳ thật hắn đã sớm lấy được tiền công
xây dựng rồi, nhưng lại cố tình không chịu trả tiền, cứ đòi khất nợ mãi…
Nói đến đây, Trương Tiểu Kiếm đã hiểu được đại khái, cười nói:
- Chỉ sợ là thủ tục vay tiền của các anh khi đó không hợp pháp chứ gì?
- Đúng… Đúng thế. – Trần Lực lau mồ hôi lạnh trên trán, đáp: - Lãi suất của
bọn tôi hơi cao chút, cho nên theo lẽ thường thì sẽ không giải quyết bằng luật
pháp được. Có lẽ hắn biết chắc điểm này, cho nên nhất định muốn quỵt nợ không
chịu trả. Nếu là trước kia thì đơn giản thôi, tôi tùy tiện nhờ vả người trên
đường ra mặt giúp đỡ thì có thể giải quyết được ngay. Nhưng không ngờ rằng,
không biết thế nào, bọn họ lại quen biết với Hắc Y bang. Tôi nhờ người đi đòi
nợ đều bị đánh đuổi…
Quả nhiên là Hắc Y bang!
He he, không ngờ đấy, gặp mặt nhanh thế, thật đúng là khó được đấy…
- Hắc Y bang sao… - Trương Tiểu Kiếm thản nhiên nhìn Trần Lực nói: - Anh nhờ
người trên đường đều không đánh thắng bọn họ được, đúng không?
- Đúng thế. – Nhắc đến đây, Trần Lực cũng cực kỳ ức chế: - Thanh Bang, Long
Bang, đều bị đánh đuổi. Bên Hắc Y bang cũng nói thẳng, bảo chúng tôi quên
khoản tiền này đi, nếu không thì cứ gặp là đánh. Haizzz, kỳ thật ba trăm ngàn
cũng không tính là nhiều, nhưng mà chúng tôi không muốn chịu thiệt như thế
được. Nhất là Hắc Y bang vượt giới hơi mạnh tay quá rồi. Nếu không đòi được
khoản tiền này, phỏng chừng những khoản tiền sau cũng không ổn…
Đến đây Trương Tiểu Kiếm đã hoàn toàn hiểu được.
Nếu như không đòi được khoản tiền này, vậy thì lỡ như sau này người khác đều
dính vào Hắc Y bang thì sao? Không cần hết sao?
Cho nên phỏng chừng Trần Lực nhất định phải liều mạng với bọn kia. Không liều
mạng thì công ty phải phá sản. Chung quy tuy rằng lãi suất cao chút, nhưng mà
không thể giải quyết bằng pháp luật chính quy. Một khi thế lực trong bóng tối
đã không còn sử dụng được, vậy thì mày sẽ hoàn toàn không thể làm gì được
người ta nếu bọn nó không chịu trả tiền…
- Ừ, được, tôi hiểu rồi. – Trương Tiểu Kiếm sờ cằm rồi nói: - Tiếp theo chúng
ta cần phải bàn bạc về chuyện thù lao một chút. Nói đi, anh định ra bao nhiêu?
- Ừm… - Trần Lực suy nghĩ, sau đó vươn ba ngón tay ra: - Ba… Ba mươi ngàn!
“Điểm số khiếp sợ +3, +5, +4, +3…”
Đám người Ngụy Đồng ở bên cạnh nhìn xanh cả mắt!
Kiếm ca không hổ là Kiếm ca!
Nhìn xem mặt mũi của người ta kìa, tùy tiện chút là có ba mươi ngàn!
Bây giờ mới gặp mặt thôi, xem ra quả nhiên là đi theo Kiếm ca mới có tương lai
xán lạn! Sắp sửa liều mạng với Hắc Y bang rồi kìa!
Nhưng rất hiển nhiên, đối với đám người Ngụy Đồng mà nói, ba mươi ngàn là
không ít. Nhưng mà đối với Trương Tiểu Kiếm mà nói…
Ba mươi ngàn?
Nếu là Trương Tiểu Kiếm trước khi đặc huấn, vậy thì tuyệt đối đồng ý ngay lập
tức không cần suy nghĩ!
Tổ sư một lần ba chục ngàn, có liều mạng cũng phải làm được chứ đúng không?
Nhưng mà đó là trước kia, Trương Tiểu Kiếm bây giờ đã trải qua trị liệu bằng
giật điện, nay đã khác xưa xa rồi diễm…
- Ít thế. – Trương Tiểu Kiếm cười lạnh: - Giá trị của tôi không chỉ có chút
xíu thế đâu, ông anh!
- Vậy… Năm mươi ngàn! – Trần Lực run rẩy duỗi năm ngón tay ra: - Năm mươi
ngàn! Đại ca, bây giờ hẳn là được rồi chứ?
Năm mươi ngàn tệ!
“Điểm số khiếp sợ +3, +5, +4, +3…”
Trong khoảnh khắc đã tăng thêm hai chục ngàn rồi! Đậu má quá mức mộng ảo rồi!
Quả nhiên đạt đến cấp độ như Kiếm ca, có thể quyết định mấy chục ngàn chỉ bằng
vài câu nói thôi sao?
- Sau khi xong việc, 20%. – Trương Tiểu Kiếm dắt chó, dựa lưng vào sofa, khép
hờ mắt, nhẹ nhàng hít vào một hơi. Bây giờ hắn đã hoàn toàn có được khí phái
của đại ca xã hội đen, tuy rằng không có kính đen với dây xích vàng, nhưng
thần thái của hắn lại nổ banh trời: - Số tiền mà các anh cho vay, tiền vốn ba
trăm ngàn, tính theo số tiền có thể đòi về cả gốc lẫn lãi. Nếu được thì chúng
ta xuất phát ngay bây giờ. Không được thì thôi, thấp hơn con số này thì tôi sẽ
không ra tay.
“Hệ thống: Điểm số khiếp sợ +7 đến từ Trần Lực!”
Lãi suất cho vay là 30%, Trương Tiểu Kiếm rút mất 20%, lại trừ đi số tiền vận
chuyển buôn bán của công ty, xác thực là không thể kiếm được tiền từ khoản nợ
này.
Nhưng cho dù không thể kiếm tiền, cũng tốt hơn là không thể đòi nợ được đúng
không?
Người trẻ tuổi này quá khôn cmn ranh, tính không thiếu một phần, đáng sợ!
- Hai… Hai mươi phần trăm! – Hiển nhiên, Trần Lực do dự một chút, sau đó nhìn
Trương Tiểu Kiếm thật sâu, nói: - Được! 20% thì 20%! Cả vốn lẫn lãi tổng cộng
là ba trăm chín mươi ngàn. Chỉ cần Kiếm ca cậu có thể đòi về được, tôi chịu
20%! Chúng tôi không kiếm được khoản nào từ món nợ này cả, đều cho cậu hết!
- Thế mới đúng chứ. – Trương Tiểu Kiếm hài lòng gật đầu, sau đó chậm rãi đứng
dậy, dắt chó đi ra ngoài: - Anh có xe chứ?
- Có! – Trần Lực vội vàng gật đầu ---- Đi đòi nợ đương nhiên là phản chuẩn bị
xe rồi, nếu không vừa gặp mặt mà khí tràng đã yếu hơn đối phương, vậy thì còn
chơi cái búa!
Hắn lập tức đi gọi điện thoại, không bao lâu sau đã nhìn thấy một chiếc Audi
A6L dẫn theo hai chiếc Honda Lallier đi vào bãi đỗ xe khách sạn Lệ Tinh Loan.
- Lên xe đi. – Trương Tiểu Kiếm dắt theo hai con chó, thoải mái đi lên Audi
đằng trước. Trần Lực vội vàng ngồi vào ghế lái phụ.
Đám người Ngụy Đồng thì ngồi ở Lallier đằng sau. Đoàn người lập tức lên đường.
Trên xe, mấy người Ngụy Đồng không thể giấu nổi hưng phấn, một thằng đàn em
hỏi Ngụy Đồng:
- Ngụy ca, cả đám chúng ta cộng thêm Kiếm ca mới có 9 người. Hình như hình
thức hơi kém ấy.
Ngụy Đồng khinh thường nói:
- Mày biết gì. Mày không phải là chưa nhìn thấy thân thủ của Kiếm ca. Đến nơi
chúng ta đều phải nghe theo chỉ huy của Kiếm ca, biết chửa?
- Có lí. – Thằng đàn em gật đầu: - Quả nhiên là đi theo Kiếm ca được ăn sung
mặc sướng nhỉ, em kích động vãi chưởng anh ạ. À Ngụy ca, chúng ta đến nơi thì
phải làm thế nào bây giờ? Ở đây cũng không có vũ khí gì cả mà.
- Ừ, cũng là vấn đề đấy. – Ngụy Đồng vừa nghe vậy không khỏi nhíu mày: -
Chẳng lẽ Kiếm ca quên? Không mang theo vũ khí đi đánh nhau là rất thiệt thòi!
Chúng mày đừng nói chuyện, để tao gọi điện thoại!
…
Trong Audi A6L.
- Kiếm ca. – Trần Lực ngồi ở đằng trước, cẩn thận hỏi: - Chúng ta… Hình như
là… Hơi ít người thì phải? Mới có chín người? Cộng thêm cả mấy thằng bạn giữ
thể diện ở bên mình nữa, vậy thì cũng mới mười lăm người à.
- Trọng yếu là tinh hoa, không phải số lượng. – Trương Tiểu Kiếm vẫn mặc thời
trang côn đồ trên người, đó là “Có thể nói nhảm tuyệt đối sẽ không động thủ”
do chính hệ thống khâm định. Chỉ cần còn có thể nói được, vậy thì còn sợ bên
kia có bao nhiêu người sao?
- Nhưng… - Trần Lực chảy mồ hôi như thác nước ---- Bọn đối diện chính là Hắc
Y bang đấy, hơn mười người mà đã có thể xử lý được hơn hai mươi người của bang
phái đời trước. Mà bên mình cộng lại mới mười lăm ngươi, còn có sáu thằng
thuộc loại chỉ có thể đánh trận nào chiếm ưu thế…
Tổ sư, đây là đi chịu chết hay là đi đòi nợ đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT