Đang khi Chân Nam Nhân buồn bực vô cùng thì  một đôi tay vững vàng tiếp nhận cái tát của Viên Lệ Lệ sau đó thuận thế đem Chân Nam Nhân kéo ra khỏi thang máy.

Chân Nam Nhân ngẩng đầu nhìn lên càng thêm buồn bực, anh hùng cứu mỹ nhân  dĩ nhiên là Đảm Nhiệm Đông! Hắn tại sao lại ở chỗ này!

Đang khi Chân Nam Nhân kinh ngạc thì càng kinh ngạc hơn chuyện đã xảy ra bà chị yêu quý của mình thế nhưng cũng xuất hiện ở trong công ty! Chẳng lẽ hôm nay là ngày thăm người thân sao?

“Anh là ai! Thả tôi ra!” Viên Lệ Lệ giãy giụa muốn rời khỏi khống chế của Đảm Nhiệm Đông.

“Dẹp, mặt đã xấu lại còn dám ra đây dọa người. ” Chân Ôn Nhu ở một bên rất khinh bỉ nói sau đó bên cạnh một đám nam nhân viên mắt mạo hiểm nhìn Chân Ôn Nhu lòe lòe tỏa sáng.

Nếu như nói Viên Lệ Lệ là một đóa hồng kiều diễm như vậy Chân Ôn Nhu chính là một gốc mẫu đơn diễm lệ, áp đảo quần phương Viên Lệ Lệ vừa so sánh đã thấy mình chung quanh hết thảy đều bất lợi, Viên Lệ Lệ rất thông minh lựa chọn trầm mặc.

Đảm Nhiệm Đông chứng kiến Viên Lệ Lệ không động đậy cũng liền thuận thế buông lỏng ra tay của mình, Viên Lệ Lệ lập tức bắt được cơ hội nhấn xuống thang máy liền chuồn mất.

“Ài, làm sao lại chạy nhanh thế chứ?” Chân Ôn Nhu mặt không rõ nở nụ cười thấy Chân Nam Nhân liếc cực kỳ ghê.

“Chị, 2 người làm sao tới đây?”

“Tại sao á…em ghét bỏ chị mình! Chúng ta không đến còn không biết em ở trong công ty cứ vậy sống qua ngày sao! Cô ta đánh em sao em không đánh lại! Em tưởng mình là thánh mẫu Maria à!” Chân ôn nhu tức giận trừng Chân Nam Nhân một cái.

“Ách… Chị cũng không phải không biết em không đánh nữ sinh.” Chân Nam Nhân má phải hơi sưng rõ nét bàn tay, Chân Nam Nhân sắc mặt hơi có chút khó coi.

“Đầu nhà mi! Như vậy coi như là nữ sinh hả? Là yêu tinh mà mi không hạ thủ! Thật không biết nhà ngươi dùng đầu để làm gì, để mốc não rồi hả!” Chân Ôn Nhu so với người bị đánh còn giận dữ hơn, dù sao dù nói thế nào Chân Nam Nhân đều là em gái của nàng mặc kệ nàng bình thường bắt nạt nó như thế nào cũng không muốn em gái của mình bị một nữ nhân khác ban ngày ban mặt tát vào mặt em mình như vậy.

“Thôi nào chị Ôn Nhu … không nên tức giận  ” Đảm Nhiệm Đông thấy Chân Nam Nhân bị đánh cũng là rất giận phẫn, thực hận chính mình không có giúp Chân Nam Nhân báo thù.

“Được rồi Nam Nam, em cũng không cần phải đi làm nữa ở trong công ty bị người khác đánh, lão bản của em chỉ là tên đầu heo! Đi cùng chị đi dạo phố nào!” Chân Ôn Nhu kéo tay Chân Nam Nhân một chuyến ba người lập tức tiêu sái ra cửa công ty.

Rất nhanh, chuyện này liền truyền đến tai Từ Tri Lễ.

Đi thì đi! Chân Nam Nhân vừa vẻ mặt đưa đám, vừa buồn bực cùng Chân Ôn Nhu đi, trên người đã đeo đầy bao lớn bao nhỏ gì đó.

“Nam Nam, có muốn tôi giúp cậu một tay hay không?” Đảm Nhiệm Đông tay không đứng ở một bên, muốn chìa tay giúp đỡ.

“Đảm Nhiệm Đông! Không cho phép giúp nó! Không để cho cái nha đầu này một chút dạy dỗ nó cũng sẽ không hối cải! Làm cho nó lần sau đừng có giả làm bộ thánh mẫu Maria nữa!” Chân Ôn Nhu vừa hung dữ nói, vừa điên cuồng chọn y phục.

Chị à, chị thật sự là chị ruột của em sao!

Đến khi Chân Ôn Nhu vừa lòng thỏa mãn xong trời đã tối, Chân Ôn Nhu cũng sớm đã tìm được chỗ rồi sẽ không có đi đến chỗ Chân Nam Nhân, sau khi nói dịu dàng miễn cho Đảm Nhiệm Đông đưa nàng về nhà Chân Nam Nhân bước lên xe công cộng trở lại chỗ ở của mình.

“Cô đã trở lại” Trong bóng tối một bóng người đi ra, sống sờ sờ làm Chân Nam Nhân sợ hết hồn.

Từ Tri Lễ, làm sao nhà ngươi âm hồn bất tán thế! Chân Nam Nhân mau muốn phát điên!

“Chuyện chiều hôm nay tôi cũng biết rồi.”

“A ” Chân Nam Nhân rất bình thản đáp một tiếng, liền chuẩn bị vòng qua Từ Tri Lễ trở lại chỗ ở của mình.

“Cô không có gì muốn nói?” Từ Tri Lễ giọng nói tựa hồ có ẩn ý.

“Không có!” Nàng muốn nói cái gì? Kêu hắn đi đem cái mụ gọi Viên Lệ Lệ kia ra đánh một trận sao? Van ngài, mình không có bạo lực như vậy huống chi bây giờ là xã hội hoà bình nàng là một đứa bé ngoan thuần khiết. (L: choáng     Kì: oops có thuần khiết thật k đây?)

Từ Tri Lễ trầm mặc, đang khi Chân Nam Nhân chuẩn bị đóng cửa phòng Từ Tri Lễ thoáng cái dùng chân kẹt ở cửa.

“Anh làm gì?” Từ Tri Lễ người này không phải quá nhàm chán được không…mình rõ ràng đã mệt chết đi được lại còn không buông tha  cho ta sao?

“Cô thích tôi sao?” Từ Tri Lễ con mắt ở dưới ánh đèn có vẻ dị thường lóe lên.

Chân Nam Nhân choáng Từ Tri Lễ à…anh thật sự là kẻ tự luyến + điên khùng! Con mắt nào nhìn ra tôi thích anh! Trừ phi tôi là tự làm khổ mình! Bằng không tôi đời này sẽ không thích của anh!

Chân Nam Nhân rất bình tĩnh mở miệng

“Tôi tặng ngài mấy chữ: tắm một cái rồi ngủ đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play