Edit: Tiểu Vân + Beta: Winnie Huynh

“Diệp tổng, lễ vật đặt ngay trong phòng, mời ngài vào xem thử.”

Nam tử cao gầy vẻ mặt nịnh nọt đối diện đàn ông anh tuấn cao ngất mở miệng nói, thời điểm nhắc đến lễ vật, cặp mắt nhỏ đục ngầu lộ ra ý cười mang chút ái muội.

Nam nhân anh tuấn cao lớn ba mươi tuổi, một thân tây trang thủ công cao cấp màu đen, quần áo ôm sát, làm lộ ra dáng người hoàn mỹ của nam nhân cao lớn. Ngũ quan nam nhân không phải là rất sắc xảo, nhưng gương mặt góc cạnh rõ ràng, pha thêm khí chất anh tuấn. Trên thân nam nhân có một loại khí chất cao quý trời sinh, hơn nữa khóe mắt và giữa đuôi lông mày ẩn chứa sự ôn hòa thuần thiện, từng cử chỉ nhỏ như giơ tay nhấc chân đều tràn ngập một loại cao nhã thành thục ý nhị, làm cho người ta không tự giác muốn thân cận.

Nam nhân thản nhiên liếc nhìn nam tử cao gầy một cái, nhìn về phía cửa phòng đóng chặt kia, mỉm cười. Âm thanh ôn nhu trong sáng, như là dư âm của giấc mộng đêm khuya vẫn còn văng vẳng bên tai, “Ngô tổng thật có lòng. Món lễ vật kia Diệp mỗ trước hết cảm ơn. “

Hiện tại bọn họ đang ở khách sạn xa hoa nhất thành phố T ——“Dạ Tầm”. Trước mắt nam tử cao gầy vì muốn cùng Diệp thị hợp tác, cho nên mới lấy cớ sinh nhật để đến tặng lễ vật cho Diệp Trọng Tiêu người đứng đầu Diệp thị

Diệp Trọng Tiêu vừa đi đến nơi này liền đoán được lễ vật mà Ngô tổng nói là gì, nếu là bình thường hắn nhất định sẽ không quay đầu lại tiêu sái rời đi, tối nay, tựa hồ có một loại cảm giác, khiến cho hắn muốn vào xem một chút người bị mang làm lễ vật cho mình, rốt cuộc là một người như thế nào. Là dạng gái bao cao cấp chốn ăn chơi hay là một nàng tiểu thư khuê các, hoặc là một cô gái ngây ngô? Thật không rõ, chính là cảm thấy không xem một chút là không thể, hắn biết chính mình nhất định không có hứng thú đi bính lễ vật bên trong, nhưng là chỉ xem một cái, bước đến nhìn một chút thôi.

Vợ của Diệp Trọng Tiêu hai năm trước đã mất, nhưng Diệp Trọng Tiêu một chút cũng không có dấu hiệu muốn lấy người khác, hắn tựa như đang khổ hạnh cấm dục, là một người lấy đại gia tộc làm trọng, nam nhân chính trực ba mươi tuổi tinh lực tràn đầy, vợ mất, lại chưa có làm chuyện xấu, chưa từng gặp hắn cùng người nữ nhân nào có hành vi thân mật, trừ phi là chuyện xã giao tất yếu, chưa bao giờ ra vào nơi ăn chơi, cho dù xã giao cũng là ngay khi chấm dứt liền sớm rời đi. Người muốn nịnh bợ hắn rất nhiều nhưng lại không thể nào xuống tay, bởi vì không biết được hắn thật sự yêu thích cái gì.

Ánh sáng nơi ngọn đèn trần chiếu lên người Diệp Trọng Tiêu, tăng thêm vài phần cao quý, Ngô tổng bỗng nhiên có chút không dám nhìn thẳng vào hắn, một người nam nhân như vậy, lại chiếm được sự chiếu cố của ông trời, sinh ra trong danh môn vọng tộc; bộ dạng anh tuấn; từ nhỏ thông minh, hai mươi tuổi đã ở vị trí chủ quản của Diệp gia; người ngoài nhìn vào khen ngợi không dứt miệng. Nếu lần này có thể được hắn để ý, có thể cùng Diệp thị hợp tác, như vậy công ty của mình tương lai sẽ phát triển sẽ không ngừng.

“Hẳn là, chúc Diệp tổng đêm nay đạt đươc khoái hoạt.”

Xem bộ dáng Diệp tổng, tựa hồ cũng không bài xích loại “Lễ vật” mình đưa đến, hắc hắc, nam tử cao gầy mang nụ cười quỷ dị hưng phấn mà rời đi.

Diệp Trọng Tiêu nhìn thân ảnh y biến mất ở cuối hành lang, xoay người, trên mặt biểu tình thản nhiên, tiến đến căn phòng, mở cửa.

Vừa vào cửa Diệp Trọng Tiêu liền nhìn đến trên chiếc giường lớn xa hoa kia, bị trói tay chân, cuộn mình ở một góc giường —- áo sơmi trắng, quần bò màu xám, giày chơi bóng màu trắng, thoạt nhìn như là một thiếu niên.

Diệp Trọng Tiêu sửng sốt một chút, cảm thấy không phù hợp. Chính mình luôn luôn giữ thân trong sạch, tính hướng cũng bình thường, bất quá, cái vị Ngô tổng kia, sao lại tặng mình lễ vậy như thế? Diệp Trọng Tiêu thật ngoài ý muốn, nghi hoặc.

“Ưm a…”

Thiếu niên trên giường phát ra tiếng rên rỉ mơ hồ, Diệp Trọng Tiêu hoàn hồn, vô luận có bao nhiêu nghi hoặc, vẫn là trước tiên đem người đưa đi. Diệp Trọng Tiêu cất bước hướng thiếu niên không thấy rõ gương mặt đang cuộn mình đi đến.

Thiếu niên tựa hồ có chút thống khổ, tiếng rên rỉ bị ngăn cách ở miệng, Diệp Trọng Tiêu vừa đến gần, liền cảm giác được cậu thiếu niên hơi hơi run rẩy. Ngô tổng kia, sẽ không hướng cậu thiếu niên này hạ dược đấy chứ?

Diệp Trọng Tiêu đến bên thiếu niên, cảm giác được có người đến, thiếu niên “Ô ô” kêu vài tiếng, tựa hồ là cầu cứu, nâng mặt lên muốn nhìn thấy rõ người đến là ai.

Nhìn đến mặt thiếu niên, Diệp Trọng Tiêu lại ngây ngẩn cả người.

Là người phục vụ cơm Tây ở trong sảnh.

Cho rằng trên người thiếu niên tỏa ra khí chất điềm tĩnh mang chút ưu thương nhàn nhạt hấp dẫn, vừa nhìn đến đã không thể nào dời mắt được. Gương mặt trái xoan xinh xắn, cái mũi tinh xảo, môi hồng mỏng manh, nhưng điều khiến Diệp Trọng Tiêu ấn tượng sâu nhất chính là đôi mắt phượng kia, vốn dĩ là đôi mắt xinh đẹp có chút yêu mị, thế nhưng hiện hữu trên gương mặt thiếu niên này lại mang nét thuần khiết thanh đạm.

Diệp Trọng Tiêu vừa nhìn đã biết.

Thiếu niên ước chừng vào khoảng mười lăm mười sáu tuổi, so với những người bạn cùng lứa thì nhỏ gầy hơn, mặc đồng phục nhà hàng, thân ảnh phảng phất tựa như bức tranh thủy mặc với nét bút tỉ mỉ, thuần khiết, tự nhiên

Khi đó mình đi theo Ngô tổng cũng thật đúng, người nọ đều là “Rất có tâm”.

“Ô ô… Ưm ưm….”

Thiếu niên nằm rên rỉ trên chiếc giường lớn được phủ một tấm grap màu trắng, xoay người ngồi dậy, Diệp Trọng Tiêu rủa thầm một tiếng, Ngô tổng kia thật sự đã hạ thuốc, là xuân dược.

Diệp Trọng Tiêu đem băng dính ngoài miệng thiếu niên tháo ra, cũng đem sợi dây trói tay và chân gỡ bỏ. Thiếu niên lấy lại được tự do thì thở gấp sau đó ôm chầm lấy Diệp Trọng Tiêu.

“Nóng.” Thiếu niên đem mặt áp vào tây trang của hắn cọt xát, hơi thở nóng bỏng rõ ràng truyền tới trên người Diệp Trọng Tiêu, “Ưm ưm… Nóng, a, khó chịu.....”

Diệp Trọng Tiêu đem thiếu niên từ trên người mình đẩy ra, hắn biết thiếu niên là bị bắt tới, mặc dù chỉ vừa mới gặp lại, chính mình thì có chút thích y, nhưng cũng chỉ là thích mà thôi, hắn cũng không nghĩ muốn xâm phạm thiếu niên này.

“Tỉnh tỉnh…”

Mới vừa nói hai chữ, Diệp Trọng Tiêu liền nuốt nước miếng.

Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng thực lợi hại, môi hồng mỏng manh hé mở thở dốc, phun ra những tiếng rên rỉ đáng yêu, chóp mũi tinh xảo ướt mồ hôi, cặp mắt phượng kia trong ấn tượng rõ ràng là lãnh đạm tinh khiết, giờ phút này lại phủ kín một tầng nước ướt át nhìn mình, khóe mi lại ánh lên vẻ kiều mỵ, làm cho ánh mắt Diệp Trọng Tiêu trở nên mờ mịt, nói không nên lời.

Tim Diệp Trọng Tiêu bị hung hăng đánh một chút, “bùm bùm” nhảy thật nhanh, hô hấp dồn dập nặng nề dâng lên, càng làm hắn kinh ngạc chính là, hạ phúc trong nháy mắt dâng lên cảm giác căng phồng đau đớn, địa phương đáng xấu hổ kia đã kêu gào ngẩng đầu dậy rồi.

Kích thích, dục vọng, hắn chưa từng có qua loại cảm giác này, cảm giác muốn nhanh chóng giữ lấy một người.

Cho dù là vợ hắn, cho tới bây giờ cũng không thể làm hắn có dục vọng mãnh liệt cùng kích thích như vậy.

Nói ra có lẽ không ai tin, người đứng đầu gia tộc họ Diệp, đến ba mươi tuổi, người đàn bà duy nhất bên hắn chỉ có vợ hắn mà thôi. Diệp Trọng Tiêu cảm giác được chính mình vốn là người lãnh cảm, bởi vì hắn đối với cái loại dục vọng nguyên thủy này cho tới bây giờ cũng không có hứng thú, lúc đầu lấy vợ, đều chỉ là vì người thừa kế Diệp gia mà thôi. Đối với loại khuyết điểm này, Diệp Trọng Tiêu chưa bao giờ quan tâm. Cho dù nói hắn vô năng, hắn cũng phớt lờ, sự thật hắn không phải thế, hắn chỉ là đối với loại sự tình này không ham muốn mà thôi.

Mà thiếu niên trước mắt này, lại như mang theo ma thuật, một khi chạm đến rồi, câu ma chú che giấu trong thân thể sẽ nháy mắt mở ra, phát huy dục vọng mạnh mẽ mãnh liệt.

“Đừng đừng..... Ưm ha.... Nóng.... Cứu tôi.....”

Thiếu niên không chiếm được an ủi, ánh mắt ướt át có chút ủy khuất, thương cảm như vậy, có lẽ bản thân vốn là một người cực kỳ kiềm chế, thấy Diệp Trọng Tiêu đẩy mình ra, cậu cũng không hướng hắn xáp lại, chỉ là nhìn hắn, khó nhịn lôi kéo quần áo mình.

Không muốn cho bất luận kẻ nào chứng kiến cậu bé này ở cái dạng này, không nghĩ cho bất luận kẻ nào chạm vào cậu, cậu là của chính mình, chỉ có Diệp Trọng Tiêu hắn mới có thể chạm.

Loại ý niệm độc chiếm trong đầu điên cuồng phát sinh, nguyên lai, Diệp Trọng Tiêu hắn cũng không phải thánh nhân gì, cũng sẽ có dục vọng, có loại ham muốn bá đạo độc chiếm này.

“Nói cho anh biết, em tên gì.”

Diệp Trọng Tiêu một tay xoa khuôn mặt nhỏ nhắn nóng hổi, nhẹ nhàng cọ xát, ôn nhu nhìn cặp mắt phượng xinh đẹp, khàn khàn lừa gạt.

“Uh uh…” Thiếu niên bắt được tay hắn, khiến hắn càng dán chặt mặt mình cọ xát, giương ánh mắt ướt át mơ màng nhìn hắn, thiếu niên hiển nhiên là bị dục vọng thiêu hủy thần trí rồi, ánh mắt có chút lay động nhìn xa xăm, thở dốc, theo tiềm thức trả lời vấn đề, “Diệp Trầm Tĩnh.”

“Tĩnh.” Thật sự là một người thích hợp với cái tên. Diệp Trọng Tiêu khàn khàn mê luyến gọi một tiếng, cúi đầu hôn làn môi đỏ bừng.

Hiển nhiên, thiếu niên vốn là ngây ngô, cho dù khát vọng, cũng chỉ vội vàng mà khó khăn lung tung cọ xát hướng tới nơi mềm mại, không thể hiểu như thế nào mới có thể thỏa mãn khát vọng của thân thể.

Diệp Trọng Tiêu ôn nhu khai mở môi cậu bé, đem đầu lưỡi lách vào quấy động dịch thể ngọt ngào bên trong, thiếu niên tựa hồ cảm giác được như vậy càng có thể giảm bớt khát vọng trên người, cũng lộ ra đầu lưỡi, theo người xâm lấn kia dây dưa cùng một chỗ.

Thoải mái hôn nhẹ trong ánh chiều tà…

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play