Ngay cả ngựa cũng không kịp chuẩn bị, Vịnh Thiện vội vã lao ra khỏi Thái tử điện, chạy về phía An Dật các. Bọn thị vệ nhìn thấy hắn như nổi điên phi ra khỏi thư phòng, không biết làm sao, chỉ có thể vội vàng chạy theo sau.
An Dật các và Thái tử điện đều là nơi ở của hoàng tử, cho nên cách nhau cũng không xa.
Vịnh Thiện điên cuồng chạy cả đoạn đường cuối cùng cũng tới cổng An Dật các. Đúng lúc đó có một bóng người từ bên trong vội vã chạy ra, kết quả đâm sầm vào Vịnh Thiện, thiếu chút nữa đẩy hắn ngã xuống bậc.
Thì ra là một tiểu nô tài của An Dật các, hắn ngẩng đầu nhìn lên thấy đứng trước mặt là Vịnh Thiện, sợ đến hồn phi phách tán, vội quỳ xuồng dập đầu liên hồi: “Nô tài đáng chết, Thái tử điện hạ tha mạng, bởi vì nô tài cần đến thái y viện gấp, cho nên mới nhất thời mắt mù không nhìn thấy…”
Vịnh Thiên nghe thấy ba chữ “thái y viện”, trái tim như rơi xuống vực sâu, một cước đá tên nô tài xuống bậc, mắng:
“Còn không mau đi?”
Mắng xong liền quay đầu xông thẳng vào An Dật các.
Dọc theo đường đi nhìn đám cung nữ người hầu ai cũng bối rối, vội vàng chạy tới chạy lui trên hàng lang. Nhìn thấy Vịnh Thiện mọi người vội vàng quỳ xuống hành lễ, Vịnh Thiên cũng không thèm để ý.
Chạy tới phòng ngủ, hắn liền nghe thấy tiếng Vịnh Lâm kêu to: “Thái y đã tới chưa! Ngu xuẩn, mau phái thêm người đi gọi! Vịnh Kỳ ca ca, huynh cố chịu một chút thôi…”
Bàn tay phát run không khống chế được lực đạo mà giật tấm rèm cửa ra.
Vịnh Kỳ nằm trên giường, nửa người trên bị Vịnh Lâm ôm vào ngực. Hai má trắng bệch gần như trong suốt, một điểm huyết sắc cũng không có, như tuyết sắp bị hòa tan.
Hắn không ngừng phát ra những tiếng ho khan vô lực, thi thoảng lại nôn khan, thân thể cũng theo thế khó chịu mà cong lên. Vịnh Lâm lấy chiếc khăn đặt trên miệng hắn, tơ máu đỏ tươi thấm vào chiếc khăn trắng trông như một đóa hoa nở rộ.
“Thái tử điện hạ giá lâm…”
Vịnh Lâm đang ôm Vịnh Kỳ, gấp đến độ mất hết bình tĩnh, quay đầu lại nhìn thấy Vịnh Thiện, cũng đã quên hắn là “tên cầm thú ngay cả huynh đệ cũng không tha”, vội vàng cầu cứu: “Vịnh Thiện ca ca, Vịnh Kỳ ca ca… Huynh mau giúp ca ca đi.”
Vịnh Thiện đi nhanh tới, vươn tay đoạt lấy Vịnh Kỳ, ôm chặt vào ngực.
Hai ngươi da thịt tiếp xúc, cảm giác mềm mại dịu dàng cơ hồ làm hắn sắp rơi lệ.
Nhưng đây không phải là lúc rơi lệ.
Vịnh Thiện cắn răng một cái, cố gắng bình tĩnh, một bên sai người lấy khăn trắng tới lau miệng cho Vịnh Kỳ, một bên tỉnh táo hỏi: “Từ lúc nào ca ca bị thế này?”
“Lúc nãy rất tốt, nhưng khi uống thuốc bổ thân ích thể…”
“Ai đưa cho đệ đơn thuốc?”
Vĩnh Lâm ngẩn người: “Mẫu phi nói…”
Ánh mắt Vịnh Thiện sắc như dao, nghiến răng nói: “Đơn thuốc mẫu phi đưa, mà ngươi cũng dám cho Vịnh Kỳ dùng?” Nếu như không phải đang ôm Vịnh Kỳ, hắn thật muốn tát cho Vịnh Lâm bảy tám cái bạt tai.
“Sao không thể dùng? Đơn thuốc đệ đã mời Hoàng lão thái y xem qua, đối với thân thể chỉ tốt không hại.” Vịnh Lâm tức giận hét lên.
Vịnh Thiện nghe thấy kỳ quái, đang muốn hỏi tiếp, thì bên ngoài truyền tới tiếng nói bẩm báo: “Điện hạ, điện hạ! Thái y tới.”
Rèm bị ba ngươi xốc lên, Hoàng lão thái y được mọi người nghênh đón, phía sau có một tên viện thị chuyên mang hòm thuốc cho hắn.
Vịnh Lâm giơ tay ngăn thái y, không cho hắn hành lễ: “Lúc nào rồi mà còn hành lễ, mau vào xem thế nào đi, mau!”
Điểm này thì Vịnh Thiện và Vịnh Lâm giống nhau, trước mặt thì việc xem bệnh cho Vịnh Kỳ là quan trọng nhất. Vịnh Thiện thấy Hoàng lão thái y tiến vào, không nói hai lời liền tránh ra, thấp giọng nói bên tai Hoàng lão thái y: “Bệnh căn nhất định là do cái thứ thuốc bồi bổ thân thể của Vịnh Lâm, giờ quan trọng nhất là phải nghĩ biện pháp hóa giải dược hiệu trong người hoàng huynh ngay.”
Hoàng lão thái y kinh ngạc liếc hắn một cái.
Vịnh Thiện không rảnh giải thích, nghiêm mặt nói: “Đừng có hỏi thừa, mau theo lời ta nói mà làm. Vịnh Lâm, đệ ra ngoài cho ta.”
Lưu lại thái y chữa bệnh, Vịnh Thiện gọi Vịnh Lâm vào một gian phòng khác.
Huynh đệ hai người đóng cửa lại, lén nói: “Phương thuốc bổ thân là chuyện gì, nói rõ ra.”
Nhắc tới cái này, Vịnh Lâm nhất thời nghĩ “việc tốt” mà Vịnh Thiện đã làm, hừ nói: “Không phải bổ thân, là do ta lừa bọn họ, kỳ thật đó chính là giải dược.”
“Vịnh Thiện! Huynh còn dám nói huynh không hạ dược Vịnh Kỳ ca ca sao?” Vịnh Lâm bỗng nhiên hét lên, trợn mắt nhìn chằm chằm Vịnh Thiện.
“Huynh hạ dược với Vịnh Kỳ ca ca, việc vô sỉ này, huynh dám nói huynh không làm?”
“Câm miệng!” Vịnh Thiện đầu hiện đầy gân xanh, tức giận phát ra tiếng gầm nhẹ.
Vịnh Thiện lạnh lùng nhìn Vịnh Lâm. Dù Vịnh Lâm không sợ trời không sợ đất, nhưng cũng bị ánh mắt này làm sống lưng phát lạnh, không dám lên tiếng nữa.
“Không sai, ta hạ dược Vịnh Kỳ, nhưng ta không muốn mạng hắn.” Vịnh Thiện nói, âm thanh trầm thấp như đang dùng hết tất cả sức mạnh để nói ra: “Ngươi, chính ngươi mới là kẻ muốn mạng của hắn đấy.”
“Đệ không có…”
“Ngươi hạ độc hắn.”
“Nhưng đơn thuốc đó đệ đã nhờ thái y xem qua rồi mà.”
Vịnh Thiện hận không thể đấm vào cái mặt giống mình như đúc kia. Nhưng nhớ tại hoàng đệ cơ trí thấp kém, đành cắn răng, từng chữ từng chữ rặn ra: “Chỉ cần liên quan đến Vịnh Kỳ, thì những điều mẫu phi nói cũng đều là độc dược, huống chi là một phương thuốc?”
Ngày hôm qua sức khỏe Vịnh Kỳ đã chuyển biến tốt đẹp, lúc ấy Vịnh Thiện đã nói, chỉ cần cố gắng tĩnh dưỡng là ổn.
Vậy mà hôm nay sau khi uống thuốc lại suy yếu, không những thế còn ho ra máu không ngừng.
Dù Vịnh Lâm ngu ngốc, nhưng cũng đoán được bên trong có chuyện.
Tuy trong lòng sinh nghi, nhưng hắn không thể tin việc Thục phi lợi dụng cả mình để giết chết Vịnh Kỳ, liền cuống quýt lắc đầu, mạnh mẽ nói: “Không đâu, huynh nói càn, các loại dược trong phương thuốc đó đều vô hại. Đệ không biết rõ, huynh cũng đâu biết? Việc này… trừ phi hỏi lại thái y, nếu không đệ tuyệt đối không tin.” Khuôn mặt trẻ tuổi lộ ra kinh nghi cùng thống khổ vì bị người thân lừa gạt.
Vịnh Thiện cười lạnh nói: “Tuy ta không xem qua phương thuốc, nhưng lại biết nhìn người. Chắc chắn phương thuốc này có hại đối với Vịnh Kỳ.”
Nói xong hắn liền xoay người mở cửa.
Vịnh Lâm hỏi: “Huynh đi đâu?”
“Chờ thái y chẩn bệnh xong, ta mang Vịnh Kỳ về.” Vịnh Thiện đứng bên cạnh: “Giao hắn cho ngươi, đúng là đại sai của ta.”
Vịnh Thiện trở về phòng ngủ, bên trong ai cũng im lặng nín thở, chờ đợi thái y chẩn đoán.
Chốc lát sau Vịnh Lâm cũng trở về, sắc mặt cực kỳ khó coi, đứng một bên không lên tiếng.
Hoàng thái y vừa bắt mạch cho Vịnh Kỳ, vừa bẩm báo với Vịnh Thiện: “Trong cơ thể Vịnh Kỳ điện hạ quả thật có tích rất nhiều dược tính, trước tiên phải lấy ngân châm, sau đó…”
“Làm đi.” Vịnh Thiên ý bảo Hoàng thái y tự quyết định, rồi hòa khí nói: “Chỉ cần nhanh chữa khỏi, ngoài ra không cần để ý tới việc khác.”
Hoàng lão thái y lĩnh mệnh, gọi nội thị mang ngân châm tới, tự mình động thủ, rồi lại viết đơn thuốc, kêu ngươi đi sắc thuốc.
Vừa châm cứu xong, dược cũng được mang đến cho Vịnh Kỳ uống.
Bận rộn nửa ngày trời, Vịnh Kỳ đã đỡ ho hơn, không còn khổ cực như trước nữa, đôi mắt cũng có chút mở, không biết đã tỉnh lại chưa.
Ban thưởng xong cho Hoàng thái y, Vịnh Thiện cũng chẳng để ý ai mới là chủ nhân An Dật các, liền phân phó: “Chuẩn bị kiệu, đưa Vịnh Kỳ về thái tử điện.”
Vịnh Lâm tuy trong lòng nghi ngờ, nhưng lại cảm thấy áy náy, cuối cùng không dám mở miệng phản đối, chỉ rầu rĩ nói: “Đệ cũng muốn đi.”
Vịnh Thiện lạnh lùng liếc hắn một cái.
Vịnh Lâm nói tiếp: “Nếu huynh không cho đệ đi cùng, vậy thì đừng nghĩ mang ca ca đi.”
Vịnh Thiện trầm mặt: “Đến giờ phút này mà đệ còn không tin lời ta nói?”
Câu hỏi này, vừa vặn đâm vào chỗ đau đớn nhất của Vịnh Lâm. Khuôn mặt anh tuấn đột nhiên co rút một chút, sau đó liền ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn hắn, khàn khàn nói: “Bây giờ, người nào đệ cũng không tin!”
Cuối cùng Vịnh Kỳ được Vịnh Thiện mang về Thái tử điện, Vịnh Lâm sống chết không thay đổi chủ ý, kết quả cũng đi theo.
Thường Đắc Phú thấy Vịnh Thiện như nổi điên mà chạy đi, đến giờ vẫn không thấy bóng dáng. Sau đó lại đem về hai vị hoàng tử, một người thì hôn mê, người còn lại thì hồn bay phách lạc.
Thường Đắc Phú mặc dù kinh ngạc, nhưng cũng không dám hỏi nhiều, chỉ phân phó đám cung nữ nội thị hầu hạ, rồi chuẩn bị một gian phòng cho Vịnh Lâm ở tạm.
Về phần phòng cho Vịnh Kỳ, đương nhiên vẫn là nơi đó.
Như cũ, Vịnh Thiện vẫn ở cùng phòng với Vịnh Kỳ. Do Viêm Đế đã miễn cho hắn không phải đến vấn an hằng ngày, cho nên cả ngày hắn ở trong Thái tử điện. Đồng thời, hắn cũng sai người mang hết tấu chương vào đó, vừa nhìn Vịnh Kỳ vừa phê duyệt.
Hoàng thái y ngày nào cũng tới xem mạch cho Vịnh Kỳ, sau đó châm cứu cùng sắc thuốc.
Vài ngày sau, Vịnh Kỳ cũng dần dần tỉnh lại, không còn hôn mê như trước nữa.
Vịnh Lâm thấy vừa cao hứng lại vừa khổ sở, sức khỏe của Vịnh Kỳ chuẩn biến tốt đẹp, đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là suy đoán của Vịnh Thiện với Thục phi cũng là chính xác.
Vịnh Lâm áy náy không thôi, cho nên không còn hoạt bát nghịch ngợm như trước nữa. Ở trước mặt Vịnh Kỳ, hắn cả ngày đàng hoàng, e sợ Vịnh Kỳ sẽ bực mình.
Vịnh Kỳ cùng Vịnh Thiện, cũng không nói chuyện với nhau nhiều lắm.
Hai người mặc dù ở cùng một phòng, nhưng so với trước kia lại càng thêm xa lạ. Ánh mắt ngẫu nhiên gặp nhau, nhưng cũng im lặng, giả vờ không hề để ý.
Sau khi Vịnh Kỳ trộm thư, tâm trạng lo lắng đề phòng không thôi. Nên mỗi lần nhìn thấy Vịnh Thiện, cũng cảm thấy trên mặt mình như viết hai chữ “Phản bội”, xấu xí đến mức không chịu được.
Luôn sợ một khắc nào đó, Vịnh Thiện đột nhiên vạch trần hành vi thấp kém của hắn, sau đó oán hận hắn cả đời.
Sau khi tỉnh lại, phát hiện mình tự dưng đang ở An Dật các lại về Thái tử điện, lại còn phải đối mặt thường xuyên với Vịnh Thiện. Đối với Vịnh Kỳ mà nói, đây thật sự là một loại thống khổ giày vò.
Vịnh Thiện tuy vẻ ngoài lạnh lùng, nhưng trong lòng lại như nham thạch nóng chảy, ái hận mãnh liệt. Nếu như hắn phát hiện chuyện mất bức thư của Cung Vô Hối, Vịnh Kỳ thật không dám tưởng tượng tiếp.
Như vậy, hắn cùng Vịnh Thiện, đã hoàn toàn xong hết rồi…
Xong hết rồi…
Vịnh Kỳ cảm thấy mình như một tên tù phạm sắp bị đưa đi hành quyết, đến khi lá cây biến thành vàng rụng hết, cũng là lúc tử kỳ của hắn tới.
Hắn không muốn kết thúc.
Nhưng hết thảy, nhất định sẽ kết thúc.
Còn Vịnh Thiện thì sao đây?
Vịnh Kỳ xa lánh hắn, từ lúc Vịnh Kỳ tỉnh dậy, Vịnh Thiện đã nhận ra, nhưng lại không dám vạch trần điều đó.
Hết thảy chỉ có thể trách chính hắn.
Quả thật hắn đã cho Vịnh Kỳ uống xuân dược, bây giờ Vịnh Kỳ cũng đã biết hết.
Cảm giác của Vịnh Thiện, chỉ có thể dùng từ đau khổ không chịu nổi để hình dung.
Hình như hắn vĩnh viễn không biết tình cảm thực sự là gì. Thân là hoàng tử, lại là Thái tử, cái hắn hiểu duy nhất chỉ có quyền mưu.
Nhớ lại quá khứ cùng với Vịnh Kỳ, hắn đã làm rất nhiều, rất nhiều việc… Muốn quên đi, muốn ẩn giấu, nhưng vĩnh viễn không xóa đi được…
Quan sát, giam lỏng, ép buộc, mua chuộc, hạ dược…
Có đôi khi đang duyệt tấu chương, Vịnh Thiện không nhịn được mà giơ bàn tay mình lên.
Bàn tay thon dài hữu lực, làn da trơn bóng khỏe mạnh, vốn là đôi tay mà một phú quý nhân gia mới có thể dưỡng được. Vịnh Thiện thường có cảm giác, năm ngón tay này như lợi trảo, là thứ mà mãnh thú mới có, đôi lợi trảo lợi hại đáng sợ.
Hắn trời sinh có một đôi lợi trảo, dùng để chém giết, để cướp đoạt.
Những thứ liên quan đến hắn, chung quy cũng sẽ tràn ngập mùi máu tươi, phảng phất như bản năng. Khoảnh khắc đầu tiên khi đến cõi đời này, trên người hắn sẽ không tồn tại tình cùng ái, chỉ có một đôi lợi trảo, không ngừng vươn lên, huy vũ về bốn phía.
Cái đó cùng với Vịnh Kỳ hoàn toàn xa lạ.
Làm sao Vịnh Kỳ có thể yêu hắn được chứ?
Vịnh Kỳ vừa mới chia sẻ chút tình yêu với hắn, nhưng lại đột nhiên biết chuyện về xuân dược.
Khi hắn mất đi ngôi vị Thái tử, mất đi quyền lực có thể giam cầm Vịnh Kỳ, thì sao Vịnh Kỳ có thể thuộc về hắn đây?
Hai người yên lặng ở cạnh nhau, cố gắng mà chống đỡ.
Dù ở bên nhau, nhưng bọn họ đều cảm thấy thống khổ vạn phần. Tuy vậy họ vẫn không từ bỏ dù chỉ có một chút ôn nhu.
Nâng Vịnh Kỳ dậy, bón thuốc, ăn cơm, thay quần áo, bọn họ cứ yên lặng ở chung. Mỗi một động tác cũng cẩn cẩn dực dực quan sát phản ứng của đối phương, sợ hãi một khắc sau đó sẽ bị đối phương cự tuyệt.
Nhưng mà không có ai cự tuyệt cả.
Khi Vịnh Thiện đưa thìa đến bên môi Vịnh Kỳ, Vịnh Kỳ ngoan ngoãn hơn so với bất cứ lúc nào.
Hắn mở miệng ra, thuận theo mà nuốt xuống, mặc kệ là thuốc hay là đồ ăn.
Người nào cũng không nói thêm gì. Không ai biết tương lai sẽ ra sao, bọn họ chỉ loáng thoáng cảm thấy rằng, khoảnh khắc này thật sự rất quý giá.
Bởi vì ai cũng không biết trong không khí trầm mặc phảng phất đầy ưu thương bi ai, nghi ngờ bất an này, vẫn còn sót lại một chút ngọt ngào, không biết lúc nào sẽ biến mất hẳn.
Sâu trong trái tim, bọn họ đều cảm thấy mình đã cô phụ đối phương, nhưng lại không có dũng khí phá vỡ bức tường trong suốt này, chỉ mong thời gian kéo dài thêm một chút, dù là nửa canh giờ cũng tốt.
Bọn họ chỉ biết, từng khắc trước mắt, mặc dù trầm mặc, nhưng lại làm cho trong lòng mỗi người đầy đau thương. Nhưng khi bọn họ mất đi cơ hội có thể ngẩng đầu là nhìn thấy nhau, vươn tay là có thể chạm vào nhau này, thì tất cả sẽ là một giấc mộng đẹp tuyệt vời, mà họ vĩnh viễn không bao giờ quên.
Nhưng cho dù bọn họ đã cố gắng hết sức…
Thì cái gì đáng tới, rốt cục cũng tới.
Ngày hôm đó, trời quang mây tạnh.
Phảng phất như mùa xuân đã tới, mơ hồ nhìn thấy tuyết đang dần tan.
Bởi vì tuyết tan ra, cho nên nhiệt độ ngày càng thấp.
Người đứng trong thiên hạ, chỉ cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé. Trên đỉnh đầu, ánh mắt trời rực rỡ nhưng dưới chân lại là một lớp tuyết lạnh như băng ẩm ướt, sớm đã bị gót giày của mọi người giẫm lên, không còn chút thanh khiết nào.
Vĩnh Thiện đã rời giường, đang ở trong thư phòng đọc sách, Thường Đắc Phú tiến vào bẩm báo: “Điện hạ, đình nội túc vệ đại tướng quân xin cầu kiến.”
Vịnh Thiện giật mình, hiện đang giữ chức đình nội túc vệ đại tướng quân chính là di phụ Trương Hồi Diệu. Không lâu trước được Viêm Đế phong chức này, chuyên trách bảo vệ cung đình nội viện.
Vịnh Thiện suy nghĩ thật nhanh, nét mặt nhưng lại nhàn nhã như cũ, con mắt không thèm nhìn Thường Đắc Phú, chỉ hời hợt nói: “Túc vệ đại tướng quân gặp ta làm gì? Nếu không có gì quan trọng thì bảo hắn về đi.”
Thường Đắc Phú vâng mệnh liền đi ra ngoài truyện lời.
Không ngờ một lát sau, bên ngoài truyền đến tiếng động ồn ào, chỉ lát sau, tiếng bước chân đã lọt vào tai.
Vịnh Thiện giương mắt nhìn ra ngoài cửa, thấy Trương Hồi Diệu đang đi nhanh tới, xông vào hành lang. Thường Đắc Phú vẻ mặt đau khổ vội vàng chạy theo sau: “Tướng quân! Tướng quân xin dừng bước, Thái tử điện hạ đang…”
Trương Hồi Diệu không để ý, chỉ buồn bực bước nhanh.
Đã nhiều lần cầu kiến, đều bị Thái tử dùng đủ loại lý do để ngăn cản, hôm nay hắn đã thật sự không chịu nổi nữa.
Hắn cũng được coi là họ hàng với nhà ngoại của Thục phi. Nếu tính chính xác, Vịnh Thiện còn phải gọi hắn là biểu di phụ, cho nên hắn quan hệ với Vịnh Thiện khác với các thần tử khác, lá gan cũng to hơn.
Vịnh Thiện nhìn hắn hấp tấp đi tới, biết Thường Đắc Phú ngăn hắn không được.
Yên lặng thở dài một hơi.
Vịnh Kỳ còn đang ngủ say trong phòng, Vịnh Thiện không nghĩ làm hắn bị kinh nhiễu, liền đứng dậy ngăn đón ngoài cửa, cười nói: “Đại tướng quân thật là uy phong, một thân sát khí, người không biết còn tưởng ngươi tới bắt ta đó.”
Trương Hồi Diệu ngẩng đầu nhìn Vịnh Thiện, giậm chân thở dài nói: “Điện hạ, giờ là lúc nào rồi, còn có tâm tình nói giỡn.”
Vịnh Thiện không chờ hắn nói xong, liền thủ thế nhẹ nhàng ngăn cản, cười nói: “Đã lâu lắm rồi không thỉnh giáo vây kỳ của di phụ, mấy hôm nay trời rơi nhiều tuyết, hiếm hoi lắm mới được hôm trời nắng. Mời di phụ đến sườn thính, chúng ta chơi vài ván.”
“Thường Đắc Phú…”
“Dạ, điện hạ.”
“Mau lấy mộng hồ bích loa xuân phụ hoàng ban cho ta đến, pha mời đại tướng quân dùng.
Vịnh Thiện vừa nói, vừa thân thiết kéo tay Trương Hồi Diệu tới sườn thính.
Trương Hồi Diệu vốn là một võ tướng, không như các quan văn, mấy lần cầu kiến đều bị từ chối, đã nghẹn một bụng. Vừa ngồi xuống, nhìn Thường Đắc Phú ra ngoài lấy trà, liền đứng dậy đóng cửa lại, xoay người nói: “Thái tử ơi là Thái tử, ngài làm sao vậy?”
Giọng nói hắn đầy dồn dập khẩn trương, nhưng Vịnh Thiện đã sớm liệu, lấy bàn cờ đặt lên bàn, bình thản ung dung nói: “Sao là làm sao?”
Trương Hồi Diệu bị thái độ thờ ơ của Vịnh Thiện mà sửng sốt, nôn nóng suýt đập bàn một cái. Nhưng trước mặt tuy là vãn bối, chỉ có điều cũng là đương kim Thái tử, dù nôn nóng thế nào cũng không được vô lễ. Vì vậy hắn đành nhẹ giọng nói: “Thái tử thật không rõ hay giả vờ không rõ? Trong cung xảy ra đại sự, ngũ hoàng tử ngày nào cũng cưỡi ngựa trong cung. Còn Cẩn phi ho khan một cái, là lễ vật cùng thư thăm hỏi xếp thành núi. Ngược lại nương nương chúng ta thân thể không thoái mái, người đến vấn an nàng càng ngày càng ít, ngồi chưa ấm chỗ đã vội vàng cáo từ, cứ như nơi ở của nương nương có độc vật. Hôm nay lòng người hoảng sợ, tâm lý thần tử cũng bất ổn, hoàng thượng rốt cuộc muốn làm gì? Rõ ràng Thái tử ở đây, tại sao hoàng tử khác lại được phép cưỡi ngựa trong cung? Này không phải… không phải…”
Trương Hồi Diệu sốt ruột vô cùng, nhưng Vịnh Thiện lại như không có gì mà thản nhiên nói: “Đại tướng quân lo lắng quá rồi, Vịnh Thăng cũng là con của phụ hoàng, đệ ấy làm việc tốt, phụ hoàng cho phép đệ ấy được cưỡi ngựa trong cung, vốn là danh chính ngôn thuận. Cẩn phi dịu dàng hòa nhã, được mọi người yêu quý, lúc nàng không khỏe, mọi người ân cần thăm hỏi, tặng ít lễ vật, cũng đâu có gì.”
“Điện hạ!” Trương Hồi Diệu không nhịn được liền to tiếng: “Điện hạ, ngài luôn anh minh quyết đoán, mọi người ai cũng nói ngài là hỏa nhãn kim tinh, vậy mà sao việc này lại nhìn không rõ? Đầu tiên là được cưỡi ngựa trong cung, rồi đến thay mặt quan lại truyền lời đến hoàng thượng, ngũ đệ Vịnh Thăng của ngài giờ là một bước lên trời đó. Ở bên cạnh hoàng thượng, không biết đã hạ dược gì, mà bây giờ người được phép gặp hoàng thượng cũng chỉ có ngài ấy. Ngay cả Thái tử điện hạ muốn nói với hoàng thượng, đều phải thông qua ngũ điện hạ mới có thể truyền tới lỗ tai người. Ngũ điện hạ muốn truyền cái gì, thì truyền cái đó, ngài ngẫm lại xem, này chẳng phải rất nguy hiểm sao?”
“Di phụ nói quá rồi.” Vịnh Thiện chậm chạp nói: “Vương thái phó không phải cũng được gặp hoàng thượng sao? Ý chỉ của phụ hoàng rất rõ ràng, người đang cần dưỡng bệnh, chịu không nổi một lúc lại có người vào vấn an. Chờ phụ hoàng khỏi bệnh, có tinh thần gặp chúng ta, tự nhiên sẽ triệu kiến thôi.”
Trước khi đến gặp Vịnh Thiện, Trương Hồi Diệu đã thương lượng qua với Thục phi, nghĩ ra được một đại kế. Ai ngờ chưa kịp nói, đã bị Vịnh Thiện tạt gáo nước lạnh, không khỏi khí huyết dâng lên, đột nhiên đứng bật dậy, cư cao lâm hạ nói với Vịnh Thiện đang loay hoay cái bàn cờ: “Hảo, thần cũng không muốn cùng điện hạ đánh cờ nữa, chúng ta nói chuyện cho rõ. Điện hạ, nhìn ý tức của hoàng thượng, sợ rằng sự việc năm ngoái lại sắp tái diễn rồi.”
Vịnh Thiện nhíu mày, bàn tay dừng giữa không trung, trầm giọng nói: “Di phụ, họa từ miệng mà ra, cẩn thận nói chuyện.”
“Lúc này rồi còn cần gì cẩn thận nữa?” Trương Hồi Diệu nói tiếp: “Ngũ hoàng tử chẳng những đắc ý, ngay cả người nhà của Cẩn phi cũng vui vẻ vô cùng. Vài ngày trước, mấy đệ đệ nhà mẹ Cẩn Phi đều thăng chức. Trong đó có một người tên là Đặng Bá Thông, vốn là một tên tiểu thị vệ. Thế mà một đạo ý chỉ của hoàng thượng, đã thăng thêm mấy chức lên túc vệ phó tướng, làm phó thủ của ta. Người khác cũng không cần phải nói, đây là phó chức quan trọng trong triều, nếu không phải các ngự sử dâng tấu phản đối, không chừng ngay cả chính chức cũng giao cho hắn rồi.”
Vịnh Thiện cười yếu ớt: “Di phụ, bây giờ ngươi là chính chức túc vệ đại tướng quân, còn sợ phó chức của bọn họ làm gì?”
Trương Hồi Diệu nói: “Bây giờ còn nói cái gì túc vệ đại tướng quân? Thần vừa mới nhận thánh chỉ. Lệnh thần tháng sau bỏ chức vụ này, điều đến ngoài kinh thành, nghe nói sắp tới, hai vị cữu cữu của điện hạ cũng bị điều theo.”
“Ồ?”
“Cái gì? Thái tử không biết sao?” Trương Hồi Diệu cả kinh nói: “Ngày xưa hoàng thượng hạ chỉ, đều mang một bản sao đến cho thái tử xem qua? Chẳng lẽ bây giờ ngay cả tấu chương cũng không cho thái tử phê nữa sao?”
Vịnh Thiện lắc đầu: “Tấu chương ta vẫn phê, thánh chỉ của phụ hoàng cũng được mang tới đây, bất quá cũng không có thông tin về việc điều chuyển.”
Trương Hồi Diệu vỗ mặt bàn: “Nhất định là bị tên Vịnh Thăng kia giấu rồi.”
Một người đắc đáo, gà chó thăng thiên, hy vọng của cả gia tộc Thục phi chính là thái tử Vịnh Thiện, cho nên đối với sự uy hiếp đến địa vị của Vịnh Thiện luôn được đặc biệt chú ý.
Trong tình thế cấp bách hiện nay, ngay cả tên của ngũ hoàng tử, Trương Hồi Diệu cũng dám gọi thẳng hủ danh, lại còn tức giận mắng một tiếng.
Sau đó hạ giọng nói: “Bây giờ thế cục đã thay đổi, điện hạ nhất định phải quyết định thật nhanh.”
Vịnh Thiện trầm mặc không nói.
Trương Hồi Diệu đã xuất khẩu, như mũi tên đã rời cung, không do dự chần chừ, nóng ruột nói: “Điện hạ phải hiểu rõ tình huống hiện nay nghiêm trọng đến mức nào. Hoàng Thượng đề bạt người bên phe Vịnh Thăng, chèn ép người bên phe điện hạ, bố trí dày đặc, cuối cùng sẽ có khoảnh khắc phát động. Điện hạ, tuyệt đối không thể do dự nữa, nếu không, thánh chỉ phế truất ban ra, chúng ta sẽ thua, chẳng lẽ điện hạ muốn nương nương giống Lệ phi, sẽ phải suy bại đến lãnh cung sao?”
“May mà hiện giờ còn hai người cữu cữu vẫn còn nhậm chức, tay nắm toàn bộ cấm vệ quân Đông môn cùng Nam môn. Hôm nay mọi người bị bức tới tuyệt lộ, chỉ có tử chiến mà thôi. Nếu điện hạ gật đầu, thần sẽ lập tức thay điện hạ liên lạc với mọi người. Ba ngày nữa là Đông lễ, trong cung sẽ tổ chức yến tiệc, theo lệ hàng năm, ngày này tất cả các thành thủ binh kinh thành đều được điều động. Chúng ta có thể thừa cơ hội này, cấm vệ kinh thành Đông môn và Nam môn sẽ ở bên ngoài khống chế, phái thêm một nhóm binh mã trông coi đám quan viên quan trọng ở nhà, không cho đi lại. Đám còn lại sẽ gác cửa cung, vây kín hoàng cung không còn kẽ hở. Lúc này thần vẫn còn là túc vệ đại tướng quân, thị vệ trong cung đều phải nghe thần chỉ huy. Chờ thời cơ thích hợp, thần sẽ mang theo cung đình thị vệ, lấy danh nghĩa bình định hỗn loạn mà giết Vịnh Thăng cùng Cẩn phi. Sau đó đến Thể Nhân cung xin hoàng thượng hạ thánh chỉ, tuyên chiếu thiên hạ cho Thái tử điện hạ đăng cơ. Hoàng thượng thoái vị thành thái thượng hoàng, ở Ngự Uyển Di dưỡng già, vậy là đại sự sẽ thành.”
Kế hoạch này không phải do tạm thời nghĩ ra, mà đã trải qua tính toán cẩn thận, mấy người ngồi nghĩ mãi mới ra.
Vịnh Thiện nghe xong, trong lòng lạnh lẽo: “Ngươi cùng ai thương lượng?”
Trương Hồi Diệu hiểu sai ý, cho nên nói một cách rất tự tin: “Điện hạ yên tâm, đều là người một nhà cả.”
“Ngu ngốc.” Vịnh Thiện bỗng nhiên lộ vẻ giận dữ: “Kết bè kết đảng, mưu đồ làm loạn, lại còn vọng tưởng bức cung, các ngươi điên hết rồi sao? Phụ hoàng uy thế vẫn còn, làm sao có thể vì đám người tiểu nhân như các ngươi mà bị ép thoái vị chứ?”
Nằm mơ cũng không ngờ Vịnh Thiện giận dữ như vậy, Trương Hồi Diệu ngạc nhiên vạn phần: “Điện… điện hạ…”
Khuôn mặt tuấn tú như bị bao phù bởi một lớp sương lạnh lẽo, ánh mắt Vịnh Thiện làm cho kẻ khác không rét mà run: “Câm miệng, không được nói thêm gì nữa. Lập tức trở về cho ta, coi như chưa từng phát sinh chuyện này. Bất luận kẻ nào có dũng khí hành động thiếu suy nghĩ, đừng nói phụ hoàng, mà ta sẽ động thủ xử lý hắn trước!”
Không cho Trương Hồi Diệu có cơ hội được mở miệng, Vịnh Thiện đứng dậy, mở cửa ra, lạnh lùng nói: “Ta có nghèo khó đến mức nào, thì đây cũng là chỗ ở của Thái tử. Sau này xin mời đại tướng quân tuân theo quy củ thỉnh an bái kiến, nếu vô lễ xông vào, đừng trách ta không niệm tình cũ.”
Trương Hồi Diệu đầy nhiệt huyết đi tới, không ngờ cái mặt nóng lại dính phải cái mông lạnh, vừa thất vọng vừa tức giận, pha lẫn thêm cảm giác đau lòng khó tả.
Hắn bực mình giậm chân mấy cái rồi đi ra.
Đúng lúc Thường Đắc Phú mang hai chén trà ngự ban tới. Choang! Hai chiếc chén trân quý thanh sơn nước biếc rơi xuống đất bể thành nhiều mảnh nhỏ, nước trong chén tràn ra lênh láng.
“Ôi, đại tướng quân…”
Thường Đắc Phú vừa mới mở miệng, Trương Hồi Diệu đã vung tay lên, đẩy hắn lảo đảo thụt lùi vài bước. Sau đó không nói một lời, bước nhanh ra ngoài.
Thường Đức Phú bị đẩy đến thất điên bát đảo, xoay một vòng mới đứng vững được, đến lúc này, bóng lưng Trương Hồi Diệu đã không thấy đâu.
Hắn vừa ủy khuất, vừa khó hiểu, không thể làm gì khác hơn, đành lúng túng đến trước mặt Vịnh Thiện: “Điện hạ, đều do tiểu nhân không cẩn thận…”
Vẻ mặt Vịnh Thiện thản nhiên, nhìn không ra là tức giận hay bực mình.
“Quên đi, không phải ngươi sai, hai cái chén thôi mà? Không cần trưng vẻ mặt cầu xin đó.”
Nói xong hắn liền quay người về phòng xem Vịnh Kỳ.
Vịnh Kỳ bị thương hàn, lại cộng thêm độc tính của thuốc, cho nên tới giờ thân thể vẫn còn rất yếu, ngủ nhiều tỉnh ít.
Vịnh Thiện không còn tâm tư ngồi đọc sách, ngồi ở bên giường, cúi đầu nhìn kỹ người ca ca mà hắn yêu mến.
Sắc mặt tuấn dật mang theo chút tái nhợt, thật vất vả nghỉ ngơi một thời gian mới có chút huyết sắc, hôm nay, một tý thành quả cũng không thấy.
Ngay cả ngủ mà cũng nhíu mi sao?
Vịnh Thiện nhẹ nhàng vuốt lên đôi mày thanh tú, hận không thể vuốt được hết những sầu lo. Nhưng vô luận xoa bao nhiêu lần, cuối cùng cũng không thành công.
Hắn trong lòng khó chịu vô cùng, đang muốn thở dài một hơi, chỉ có điều sợ làm Vịnh Kỳ tỉnh giấc, cho nên hắn đành nhịn xuống.
Ca ca, thế cục sắp thay đổi rồi.
Nếu ta đi nhầm một bước, có thể từ nay về sau sẽ không được gặp ngươi nữa.
Ta cũng không biết, có phải vừa rồi mình đã đi sai một bước không.
Vịnh Thiện yên lặng suy nghĩ.
Tính cách hắn lãnh ngạo lại cương nghị, đối với những câu nói không chắc chắn như vừa nãy, hắn cũng không bao giờ nói ra.
Giờ phút này nhìn Vịnh Kỳ đang say ngủ, dưới đáy lòng hắn thấp giọng nói vài câu, đau đớn đến như trái tim bị đao cắt.
Nếu như mình thật sự không chống giữ được nữa, vậy ca ca, người căn bản không có khả năng tự bảo vệ sẽ ra sao đây?
Ca ca nhu nhược dịu dàng như vậy, lại là kim chi ngọc diệp, nếu tương lai bị người khác nhục nhã, thà rằng bây giờ chết đi còn hơn.
Trái tim Vịnh Thiện đau đớn như bị cái gì đó bóp nghẹt, hai tay duỗi thẳng, mười ngón ôm lấy chiếc cổ trắng trẻo của Vịnh Kỳ.
Làn da mềm mại ấm áp động lòng người xuyên thấu qua đầu ngón tay. Vịnh Thiện còn có thể cảm nhận được tiếng mạch đập tuy suy yếu nhưng ổn định của Vịnh Kỳ.
Thình thịch, thình thịch….
Hình như đây là âm thanh khiến người ta cảm động nhất trên thế gian này.
Ca ca…
Khuôn mặt bình tĩnh của Vịnh Thiện bắt đầu thống khổ nhăn nhó, mười ngón tay dùng sức đến run lên.
Bóp không được…
Hắn không nỡ.
Vịnh Thiện thở dài trong lòng một cái, rút hai tay run rẩy về.
Ai cũng nói hắn máu lạnh vô tình.
Kỳ thật hắn cũng sợ lạnh.
Khi còn bé, hắn rất hâm mộ Vịnh Lâm, trời lạnh, ca ca sẽ không cố kỵ mà giúp y xoa tay cho ấm, hai huynh đệ ở bên nhau đốt lửa, như một đôi chim non trong băng thiên tuyết địa.
Hắn cũng muốn cùng Vịnh Kỳ, làm một đôi chim non như thế.
Nhưng hôm nay, đã không còn hy vọng nữa.
Từ khi Vịnh Kỳ biết chuyện xuân dược, Vịnh Thiện đối với mộng đẹp quá khứ đã không bao giờ hy vọng được nữa. Vịnh Thiện dù có vô hạn phiền não, nhưng vẫn cố gắng miễn cưỡng bản thân phải tỉnh táo lại để nhìn rõ toàn cục.
Hắn ngồi bên giường Vịnh Kỳ, một bên vuốt ve khuôn mặt ấm áp của y, một bên trầm tư không nói.
Bỗng Thường Đắc Phú rón ra rón rén tiến vào.
Vịnh Thiện nghe thấy động tĩnh, liền cau mày nói: “Ta không gặp ai hết, mặc kệ người nào tới, tất cả đều ngăn lại.” Bởi vì sợ đánh thức Vịnh Kỳ, cho nên Vịnh Thiện nói rất nhỏ.
“Điện hạ, người này nô tài thật sự không cách nào ngăn cản được.” Thường Đắc Phú khổ sở nói: “Thục phi nương nương đang chờ ở phòng ngoài, lệnh cho nô tài vào thông báo…”
Vịnh Thiện đã đầy bụng u sầu, nay lại càng thêm chán nản hơn.
Hắn cố nén lại, vẻ mặt vẫn như cũ, mệt mỏi nhắm hai mắt, một lúc sau mở ra, lên tinh thần đứng dậy: “Ta đi thôi.”
Tới sườn thính, sắc mặt Thục phi nương nương như đóng băng, ngồi ngay ngắn trên ghế, thấy Vịnh Thiện và Thường Đắc Phú tiến vào, lạnh lùng nói: “Thường Đắc Phú, ngươi ra ngoài. Thái tử, đóng cửa lại, hai mẫu tử chúng ta nói chuyện.”
Thường Đắc Phú nghe giọng điệu của nàng là biết chắc chắn có chuyện xảy ra, liền câm như hến, ngay cả thở cũng không dám, ngậm chặt miệng vội vàng lui ra ngoài, trước khi đi còn cẩn thận đóng cửa lại.
Trong phòng chỉ còn lại Thục phi cùng Vịnh Thiện.
Mẫu tử một người ngồi, một người đứng, không khí nặng nề khiến người ta không thở nổi, ép tới ngực cũng cảm thấy đau đớn.
Ánh mắt hướng xuống, gắt gao nhìn chằm chằm vào bàn chân, dường như vì áp lực mà tùy thời sẽ bộc phát, cho nên không chịu nhìn thẳng vào mặt Vịnh Thiện.
Đối với mẫu phi, Vịnh Thiện không thể nào dùng cách đối phó với Trương Hồi Diệu được. Vì vậy hắn vậy đành than nhẹ một tiếng, thấp giọng nói: “Mẫu phi nếu như muốn nói về việc Trương Hồi Diệu, xin mời lập tức rời đi. Vịnh Thiện thật sự không nghĩ muốn vô lễ với mẫu phi.”
“Vô lễ?” Thục phi cười lạnh, quay sang nhìn Vịnh Thiện: “Được lắm Thái tử, ngươi thật làm cho ta mở rộng tầm mắt đấy. Nhớ trước kia ngươi đầy dũng khí kiêu ngạo, sao bây giờ lại thành một bãi bùn nhão, cam tâm chờ phụ hoàng người sắp xếp. Ta biết, ngươi không phải hồ đồ, chẳng qua là vì cái tên Vịnh Kỳ kia. Ta cũng biết, ta trong lòng ngươi, cũng chẳng là gì. Đáng thương thay, ta còn vì ngươi mà đau khổ suy nghĩ, ngày đêm lo lắng hoàng thượng phế truất ngươi, đến tính mạng cũng không màng. Ta những mong ngươi thoát khỏi số mệnh như Vịnh Kỳ. Thế mà ngươi lại coi đó là lòng lang dạ sói. Không sai! Ta mưu đồ làm loạn, kết bè kết đảng! Ngươi thử nói xem, ta thân là hoàng phi, việc gì phải kết bè kết đảng? Nếu như ngươi còn chút lương tâm, tại sao lại có thể tổn thương ta như thế?”
Lúc nghe Trương Hồi Diệu hồi báo, nàng vô cùng thất vọng bi phẫn. Hơn nữa thế cục nguy hiểm, tai họa phủ xuống lúc nào không biết, lửa giận bừng bừng. Nàng hận Vịnh Thiện đến nghiến răng nghiến lợi, cho nên vừa mở miệng là nói năng vô cùng nghiêm khắc.
Nhưng lúc này đến đây, chủ yếu là khuyên bảo Vịnh Thiện, chứ không phải phát tiết tức giận.
Thục phi sắc bén châm chọc một phen, sắc mặt mới hơi hòa hoãn, liền thay đổi giọng, thở dài nói: “Thần nhi, mẫu phi làm sao nguyện ý để con làm một tên nghịch tử bỏ rơi cha ruột của mình đây? Chỉ là hoàng tộc vốn không coi trọng thân tình, dù con quan tâm, hoàng thượng cũng không cần. Ngũ đệ của con lại càng không phải nhân nghĩa, đến cùng cũng chỉ có con chịu thiệt thòi. Vịnh Thiện, con phải tin tưởng mẫu phi, trong cung đình, chỉ có mẫu phi suy nghĩ vì các con. Nếu con rơi vào kết cục như Vịnh Kỳ, mẫu phi sẽ chết mất. Ta chỉ muốn nghĩ cách làm sao con không bị phế truất ngôi Thái tử, bị tiểu nhân lăng nhục.”
Nói đến đây, hốc mắt Thục phi đã đỏ lên.
Nàng đứng lên đi tới trước mặt Vịnh Thiện, vươn tay nắm lấy tay hắn, run giọng nói: “Ta sống trong cung đã hai mươi năm, chưa bao giờ cảm thấy trái tim băng giá như lúc này. Con ngoan, con tỉnh lại đi, bây giờ không phải là lúc con cố chấp đâu. Chúng ta đã bị hoàng thượng ép tới vách núi rồi, chỉ cần một cước, té xuống sẽ tan xương nát thịt, chẳng lẽ con còn không rõ?”
Đôi tay nắm lấy Vịnh Thiện, vốn mềm mại, giờ đây đã trắng bệch cả ra. Bởi vì thời gian này Thục phi bị bệnh, gầy gò không ít, ngay cả đầu khớp xương cũng nhô ra, thật sự rất tiều tụy.
Vịnh Thiện hiểu rõ, những hành động của Thục phi quả thật là vì muốn ngăn sóng dữ cho hắn. Nhìn Thục phi vất vả đến tận đây, Vịnh Thiện rất đau lòng. Hắn nắm tay nàng, nhẹ nhàng xoa xoa để sưởi ấm, chậm rãi nói: “Tâm ý của mẫu phi, con rõ ràng.”
“Nếu đã rõ, vậy hãy quyết định thật nhanh…”
“Tuyệt đối không thể.” Vịnh Thiện nói như đinh đóng cột.
Mời Thục phi ngồi xuống, hắn mới chậm rãi nói: “Mẫu phi, không phải con nhát gan, nhưng chuyện bức cung, ngàn vạn lần đừng nhắc lại. Phụ hoàng đâu phải hạng người vô năng. Mẫu phi thử ngẫm lại xem, cữu cữu cùng di phụ, mặc dù vẫn nhậm chức, nhưng thuộc hạ bên ngươi có thay đổi hay không? Làm sao mẫu phi biết, trong số những người đó, có mấy người là do phụ hoàng mật chỉ đến giám sát bọn họ. Lúc động thủ, nếu như trong quân có một người đứng ra, cầm mật chỉ của hoàng thượng, đoạt lấy binh quyền thì tính sao? Đến lúc đó tội danh mưu phản, đều phải chu di cửu tộc. Một kế hoạch vội vàng như vậy, khắp nơi đầy sơ hở. Phụ hoàng ngồi trên ngai vàng đã mấy chục năm, thành thủ tướng quân cùng túc vệ tướng quân liệu có bao nhiêu nhân mã. Có khi chỉ cần một ngón tay của phụ hoàng, bọn họ cũng đã chết không chỗ chôn.”
Thục phi nghe hắn nói, từng chữ đều thấy có lý, trong lòng cảm thấy sợ hãi vô cùng, Một lúc sau, mới kinh ngạc nói: “Theo con nói, chẳng lẽ chúng ta chỉ có thể chờ chết?”
Vịnh Thiện trầm ngâm không đáp.
Lúc sau mới nhẹ nhàng nói: “Mẫu phi nói chúng ta đã bị bức đến vách núi, chỉ cần sai một bước sẽ tan xương nát thịt, lời này quả thật không sai. Chẳng những vốn là vách núi, mà còn là vách núi lúc đêm khuya, một chút ánh sáng cũng không có, tứ phia chẳng nhìn thấy gì. Nếu không muốn ngã xuống, phải mở to hai mắt thấy rõ toàn cục, biết vách núi ở đâu, sẽ biết đi bên trái hay bên phải.”
“Ý con là…”
“Người phụ hoàng muốn đối phó, chưa chắc là ta.”
Thục phi giật mình, vội vàng hỏi: “Con ngoan, lời con nói có mấy phần nắm chắc?”
Vịnh Thiện cười khổ: “Bây giờ chỉ có năm phần.”
Nhìn Thục phi một lần nữa lại lộ ra thất vọng cùng lo lắng, Vịnh Thiện ôn nhu nói: “Có năm phần cũng không tệ rồi. Nếu cứ theo chủ ý của di phụ, chỉ sợ dù cố hết sức, chúng ta vẫn thất bại thảm hại. Suy nghĩ nhiều cũng vô ích, mời mẫu phi trở về nghỉ ngơi. Mong mẫu phi nhớ kỹ, mặc kệ phát sinh chuyện gì, tuyệt đối không được nản chí ủ rũ mà làm chuyện không suy nghĩ.”
Sau khi dặn dò xong, Vịnh Thiện liền dìu Thục phi, tiễn nàng ra khỏi Thái tử điện.
Mắt nhìn cỗ kiệu của Thục phi đi xa, mới xoay người trở về, phân phó cho Thường Đắc Phú: “Bắt đầu từ bây giờ, trừ người truyền thánh chỉ, còn những người khác, một người ta cũng không gặp. Cho dù Thục phi nương nương đích thân tới, ngươi cũng phải ngăn cản cho ta.”
“Vâng.”
Vịnh Thiện đi hai bước, lại nghĩ tới một chuyện, liền quay lại nói thêm: “Vương thái phó là ngoại lệ, nếu hắn tới, nghênh đón đưa tới đại sảnh, hầu hạ trà ngon. Mặc kệ ta ngủ hay tỉnh, đều phải lập tức thông báo.”
Thường Đắc Phú vội vàng gật đầu: “Vâng… Điện hạ.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT