Sáng sớm, đạp xe đạp ra bờ biển hóng gió, xế chiều ôm người yêu ngồi dưới bóng cây ngắm mặt trời lặn, ngày lễ, đi leo núi dã ngoại cắm trại ngắm sao, cùng nhau cầu nguyện dưới sao băng, còn không thì, vào những ngày mưa, che chung dưới một chiếc dù, dưới tán cây liễu nhìn nhau thâm tình. Đây là câu chuyện tình yêu lãng mạn mà Diệp Tiểu Du từng ước mơ, vẫn lặng lẽ giấu diếm thật sâu dưới đáy lòng. Người học toán chỉ số thông minh cao không phải chỉ biết giải phương trình, đối với tình yêu, cũng có rất nhiều mơ mộng. Chỉ có điều cho tới lúc này, từ mối tình đầu cho đến khi kết hôn, cuộc đời cô chỉ quen biết một người đàn ông, đó chính là Kỷ Dược Phi. Cô từng thấy vẻ đa tình dịu dàng của anh, nhưng người anh yêu lúc đó là Viện Viện. Tới khi anh và cô yêu nhau, anh lúc nào cũng bận bịu. Chỉ cần anh bớt chút thời gian gọi cho cô một cuộc điện thoại thôi cũng đủ khiến cô vui vẻ mất nửa ngày, chứ đừng nói gì đến chuyện khác. Anh chưa từng cho cô một sự ngạc nhiên bất ngờ nào, tất cả đều giống như đã được lên sẵn kế hoạch, không có bất cứ chuyện ngoài ý muốn nào phát sinh.

Bây giờ bỗng dưng nhìn thấy Kỷ Siêu đẩy xe đạp đứng dưới gốc cây, trong một khoảnh khắc Diệp Tiểu Du đã thất thần.

Ngồi sau lưng Kỷ Siêu, đón cơn gió đầu thu, tâm tình Tiểu Du bỗng nhiên nhẹ nhõm hẳn. Lưng Kỷ Siêu rất đẹp, vai rộng, eo thon, mái tóc đen dày tung bay trong gió, đẹp một cách lộ liễu. Cô có cảm giác dường như mình quay trở về thị trấn nhỏ thuở ấu thơ, ngồi sau lưng xe mẹ, ôm chặt quanh eo mẹ, thỉnh thoảng mẹ lại quay đầu nhìn cô một cái, còn cố ý làm xe lắc lư chao đảo, cô ở phía sau hét toáng lên sợ hãi, sau đó càng ôm mẹ chặt hơn. Kỷ Siêu không như vậy, cậu ấy đạp xe rất vững vàng, cũng không quay đầu lại nhìn cô, cô cũng chỉ có thể giữ hờ góc áo khoác của Kỷ Siêu, nếu như… nếu như người đạp xe phía trước là Kỷ Dược Phi, cô nhất định sẽ tựa đầu vào lưng anh, vòng tay ôm eo anh thật chặt, hưởng thụ hơi ấm của anh, đáng tiếc chỉ tưởng tượng ra cảnh Kỷ Dược Phi đạp xe thôi cũng đã là chuyện cổ tích Ngàn Lẻ Một Đêm rồi, thực tế mà có xảy ra thì đúng là kỳ lạ.

Cô lặng lẽ thở dài.

Xe chạy xuyên qua dòng người tấp nập trên đường, giống như một chiếc thuyền lá trôi nổi giữa đại dương bao la, cứ thế xuôi theo chiều gió, lang thang vô định.

Kỷ Siêu chống một chân xuống đất, xoay người lại, dùng một tay đỡ Diệp Tiểu Du xuống xe, rồi mới leo xuống sau. Đó là một quán thức ăn nhanh, cách trường hơi xa, vì đã qua thời gian ăn trưa nên trong quán khá vắng vẻ.

Cô vừa vào quán liền ngắm nghía khắp xung quanh, Kỷ Siêu nhìn cô cảm thấy rất thú vị, trông cô sao mà giống một cô bé không biết gì thế này, không thể nào liên tưởng nổi tới một giảng viên đại học, sự thực này không phải chỉ xảy ra một lần. Cô bước đi vẫn còn hơi đau, anh đưa cánh tay cho cô vịn, cô cũng tự nhiên đưa tay sang.

Hai người tìm đại một chỗ trống ngồi xuống, có một em gái đi tới đưa thực đơn. “Nước trái cây là được rồi, giờ cô ăn không vô.” Cô đưa thực đơn cho Kỷ Siêu.

“Hai phần cơm chiên tôm, một ly cà phê.”

Cô ngẩng đầu nhìn Kỷ Siêu, đúng là đàn ông con trai, ăn nhiều thật, thảo nào cao to như thế.

Cơm nhanh chóng được đưa lên, anh đẩy sang cho cô một đĩa, cô sửng sốt, nhíu mày, “Vừa mới nói tạm thời không muốn ăn rồi mà.” Lòng phiền muộn không cách nào bỏ xuống được, cô chỉ muốn ngồi yên tĩnh một mình.

“Nếu cô muốn tiết kiệm, bữa cơm này em trả, được rồi chứ?” Kỷ Siêu cất giọng thờ ơ, nhưng vẻ mặt rất nghiêm túc.

Cô bỗng nhiên thấy bực bội, không thích giọng điệu đó của cậu ta, “Tôi đã nói bữa cơm này tôi mời, bất kể em ăn gì, tôi cũng sẽ trả tiền. Thế nhưng, tôi ăn hay không ăn là quyền tự do của tôi, không liên quan gì tới tiết kiệm, làm ơn đừng có áp đặt ý nghĩ của mình lên người khác.” Cô lạnh giọng, nói liến thoắng một hơi.

Thái độ chuyển biến bất ngờ của cô làm Kỷ Siêu thực sự kinh ngạc, lại nhìn thấy một bộ mặt khác của cô, không phải một giáo viên ưu tú, không phải một đứa trẻ lạc lõng trên đường, lại càng không phải một cô gái u sầu phiền muộn.

Anh mỉm cười bao dung, ôn tồn nói: “Sáng nay cô dạy hai tiết, nhất định rất mệt, chân lại bị thương, giờ cũng ba giờ chiều rồi, không ăn gì sao được?”

“Đó cũng là chuyện của tôi.” Cô liếc mắt từ chối tiếp nhận ý tốt của Kỷ Siêu. Có lẽ trong lòng tích tụ quá nhiều chuyện, lại chưa tìm được cách bùng nổ, sự quan tâm của Kỷ Siêu trên mức bình thường, khiến cô mất khống chế, có lẽ cô tức giận là vì người nói ra lời này không phải Kỷ Dược Phi.

Thấy cô cố tình gây sự, Kỷ Siêu trầm ngâm một lúc, quyết định không ép buộc cô nữa, “Ừ, vậy em ăn đây, em sẽ ăn sạch sẽ phần của cô luôn.”

Cô liếc nhìn Kỷ Siêu, giọng nói không còn kích động giống như vừa rồi, “Xin lỗi đã làm trễ giờ cơm trưa của em đến tận bây giờ, mau ăn đi!” Cô lại biến thân thành một nhà giáo tận tụy nữa rồi, Kỷ Siêu thật muốn cười phá lên.

“Cô đang ở cùng ba mẹ sao?” Kỷ Siêu làm như đang nói chuyện phiếm, hỏi một câu bâng quơ.

“Mẹ cô đang ở quê, ba thì qua đời lâu rồi, trong nhà hiện tại chỉ có cô và ông xã.” Cô trả lời bình thản.

Kỷ Siêu quá bất ngờ đôi đũa trong tay khựng lại, không thể nào tin được một cô gái trẻ tuổi như cô mà đã lập gia đình rồi, trái tim bỗng se thắt lại, có một thứ gì đó rầm rầm đổ vỡ. “Ông xã cô là bạn học à?” Anh không nén nổi tò mò.

“Là đàn anh thời trung học!” Ánh mắt cô lại nhuốm vẻ u sầu.

Kỷ Siêu liếc mắt là nhìn ra cô không được vui, chẳng lẽ thực sự giống như lời bọn Ngô Binh nói?

“Ông xã cô nhất định rất đẹp trai, nếu không cô cũng không gả cho thầy sớm như vậy.” Anh cố ý nói như vậy.

Diệp Tiểu Du cười khổ một tiếng, “Không có định nghĩa rõ ràng nào cho cái gọi là đẹp trai cả, nhìn thuận mắt là được, chỉ cần hai bên yêu nhau là đủ.” Còn nếu như chỉ là sự nỗ lực từ một phía, thì cho dù một người chồng có đẹp trai đến mấy cũng giống như chồng của người khác mà thôi.

Cho dù chỉ là nghi hoặc, nhưng nhìn vẻ mặt cô đơn của cô, Kỷ Siêu không đành lòng tiếp tục hỏi sâu thêm, nhớ tới hình ảnh cô khóc nức nở dưới gốc cây giữa trưa hè đổ lửa, nhớ tới vẻ thất thần của cô trong giờ học, vẻ bất lực lộ ra trong vô thức, trong lòng anh thản nhiên nảy nở một tình cảm thuơng tiếc. Số phận để cho anh chứng kiến vẻ bất lực của cô hết lần này tới lần khác, anh không thể nào làm ngơ mặc kệ.

“Bình thường cuối tuần cô có bận việc gì không?” Kỷ Siêu khéo léo đổi đề tài câu chuyện.

“Cũng chẳng có việc gì, chương trình dạy lại không nặng, bạn bè thì ít, bình thường cuối tuần đều ở nhà đọc sách.”

“Vậy mai mốt tụi em có thể hẹn cô đi dã ngoại, đi xem phim, hoặc tụ tập ăn uống gì đó, được không?” Kỷ Siêu không thích nhìn bộ dạng giống như một oán phụ của cô, ra ngoài nhiều một chút, hy vọng cô có thể vui vẻ hơn.

“Cô sẽ không gây cản trở gì cho tụi em chứ!” Cô cẩn thận hỏi.

“Không có đâu, cô cũng đâu phải lớn tuổi gì, cũng chỉ cỡ cỡ tụi em thôi mà, tuổi mọi người đều sàn sàn với nhau, chỉ mong lúc quậy quá, cô không “dạy dỗ” tụi em một trận là được.” Kỷ Siêu cười nói.

Diệp Tiểu Du nở một nụ cười an tâm, cô cũng không muốn giam mình trong nhà nghĩ ngợi lung tung, đi chơi với đám bạn Kỷ Siêu là một chủ ý không tồi.

Cô cười thật đẹp, đôi mắt sóng gợn lăn tăn như mặt hồ, khiến mỗi người nhìn thấy đều vui lây với niềm vui của cô. Kỷ Siêu quyết định từ nay về sau, nhất định phải mang thêm nhiều niềm vui đến cho cô.

Nhìn Vu Viện Viện ngả vào lòng Phùng Như Hải, nói thật, Kỷ Dược Phi không hề mảy may oán hận Viện Viện. Chỉ cần cô có thể hạnh phúc, cho dù hạnh phúc đó không phải do anh mang đến, anh cũng cảm thấy mãn nguyện.

Phùng Như Hải cứng cáp vạm vỡ, làm việc trong phòng máy lạnh mấy năm, nước da không còn ngăm đen như thời còn đi học, trang phục trên người được chăm chút hơn so với trước. Cậu ấy còn phải nuôi em gái ăn học, phải nuôi Viện Viện, bây giờ còn phải nuôi thêm đứa con chưa ra đời, gánh nặng gia đình lớn như vậy, nhưng trên gương mặt đó không hề vương chút u uất nào, dường như cậu ta rất hài lòng với thành tựu to lớn của bản thân mình, cũng sẵn lòng nỗ lực vì điều đó.

Nghĩ đến mình thất bại trong tay một người như vậy, cho đến bây giờ Kỷ Dược Phi vẫn không tài nào hiểu nổi. Nhưng cô bé Viện Viện hiện tại, không chút nào che giấu tình yêu thương trong mắt, nũng nịu dựa vào người Phùng Như Hải, vẻ mặt như tuyên bố “chủ quyền”, không hề giống cái tính khí trẻ con, tùy hứng ngang ngược như khi ở trước mặt Dược Phi. Có lẽ Viện Viện thực sự chưa từng nghĩ anh là người yêu, cô càng lớn càng xem anh là anh trai, nói là cha cũng không quá đáng, cho nên cô mới có thể không chút kiêng dè nào như vậy. Khi đã quá quen thuộc, trái lại không còn cảm giác động lòng, khoảng cách sinh ra mỹ cảm, đây đúng là chân lý.

Anh đã từng đau khổ một thời gian vì sự ra đi của cô, nhưng có Diệp Tiểu Du vẫn luôn ở một bên, dường như anh cũng không mất mát bao nhiêu. Ngay từ ban đầu, trong tình yêu của anh đã luôn có bóng dáng của Tiểu Du. Hôm anh kết hôn với Tiểu Du, Viện Viện nắm tay Phùng Như Hải, chạy tới chúc mừng, anh vừa nhìn thấy khuôn mặt búp bê của Viện Viện, thoáng cái đã tha thứ cho sự quay lưng của cô, cô cứ líu ríu “anh Phi ơi, anh Phi à”, lại giống như trở về với trước đây, anh giống như một người cha khoan dung độ lượng, không thể nào tức giận con gái mình lâu được.

Anh vẫn luôn lặng lẽ quan tâm cô, lặng lẽ chăm sóc cô.

Phùng Như Hải mới sáng sớm đã từ Đường Sơn chạy tới, nhìn khuôn mặt ấm ức của cô vợ bỏ nhà ra đi của mình, bao nhiêu lời trách móc lập tức nuốt hết vào trong bụng, dằn lòng xuống khuyên lơn dỗ dành. Dù sao phụ nữ có thai vẫn lớn nhất, nếu có xảy ra sai sót gì, anh thật không gánh nổi hậu quả.

Viện Viện rất dễ dỗ, hơn nữa cũng không phải tức giận thật sự, chỉ một lát, hai người đã ngọt ngào chỉ còn thiếu diễn ra hình ảnh cấm trẻ em nữa thôi. Kỷ Dược Phi tế nhị tránh vào phòng sách, cho bọn họ không gian riêng. Trong lòng không khỏi hâm mộ hai người họ, cũng là vợ chồng với nhau, mà Viện Viện thì nhiệt tình bao nhiêu, trong khi Tiểu Du chẳng biết có phải vì học quá nhiều hay không mà tính tình lại lạnh lùng xa cách, hồn vía cứ như ở tận đẩu tận đâu, không thể nào nhìn rõ tâm tình thực sự của cô. Cũng có thể anh chưa từng thật sự để tâm tìm hiểu cô, anh cũng không muốn tìm hiểu, anh cho cô lòng trung thành và sự tín nhiệm là đủ rồi.

“Anh Phi, tụi em không thể đợi Tiểu Du được, bằng không sẽ lỡ chuyến tàu cuối cùng mất.” Viện Viện gọi to bên ngoài. Rời nhà hai ngày, cô đã nhớ cái tổ ấm nho nhỏ ở Đường Sơn lắm rồi, muốn ở bên Như Hải trong thế giới của hai người, không muốn ở lại Bắc Kinh thêm một phút nào nữa.

Kỷ Dược Phi ra khỏi phòng, giơ tay xem đồng hồ, năm giờ hơn, đúng là hơi muộn rồi, “Cũng được, cô ấy gọi điện nói trong trường có việc, có lẽ còn đang bận, anh sẽ nói với cô ấy giùm em, hai người đi đường cẩn thận nha.”

“Dạ, anh Phi, sau này anh nói chuyện với Tiểu Du nhẹ nhàng một chút, cô ấy là người sống nội tâm, rất nhạy cảm.” Viện Viện căn dặn.

Kỷ Dược Phi rất buồn cười, bản thân Viện Viện vẫn còn trẻ con như vậy, mà lại quan tâm tới người khác, “Biết rồi! Giờ tới hai đứa,” anh quay đầu nhìn Phùng Như Hải, “Cậu đối xử với Viện Viện tốt hơn chút nữa, nhường cô ấy hơn chút nữa, nếu cậu mà bắt nạt cô ấy, coi chừng tôi cướp cô ấy trở về.”

Phùng Như Hải vô cùng kinh ngạc khi anh nói như vậy, “Chỉ sợ anh không có cái quyền đó đâu!” Bất kỳ ai đều có thể cướp, nhưng anh không có tư cách, anh để Diệp Tiểu Du ở chỗ nào?

“Cứ chờ xem, chỉ cần Viện Viện muốn rời khỏi cậu, tôi sẽ ình cái quyền đó.” Kỷ Dược Phi nói đùa.

Cửa nhà không biết được mở ra từ lúc nào, một bóng người đứng sững sờ ở đó, những câu cuối cùng kia, cô nghe rõ ràng không sót một chữ, khuôn mặt thanh tú tái nhợt không còn chút sắc hồng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play