"Đó không phải độc dược!"

Vân Đồng Dương khiếp sợ!

"Ngươi nói cái gì? Không phải độc dược?"

Lý Minh Châu chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Vân Đồng Dương đang xanh mặt, nói, "Đó chỉ là một chén mê dược bình thường, ta không hạ độc ở bên trong. Đại ca, Đơn nhi chỉ là một hài tử, ngươi có thể nhẫn tâm, nhưng ta không hạ thủ được."

"Ngươi......"

Vì thế, nhi tử của nhị đương gia Lưu Bang phái còn sống?

Nói vậy, căn bản không có oan hồn lấy mạng gì đó!

"Sau khi Đơn nhi ngất xỉu, ta đã đưa nó xuống núi, giao cho một hộ nông gia nhận nuôi. Nháy mắt, đã hai mươi năm trôi qua. Hiện giờ, nó rốt cuộc tới đây trả thù. Đây đúng là oan oan tương báo." Lý Minh Châu trầm giọng, phất ống tay áo, vỗ nhẹ dưới đùi, bi thương nói, "Nhưng nếu nó vẫn còn sống, vậy nó là ai? Đang ở đâu? Những năm gần đây, nó đã sống như thế nào?"

Kỷ Vân Thư tiếp lời ông ta, nói.

"Những năm gần đây, thật ra hắn cũng không tốt lắm. Từ nhỏ sống ở trong nông gia, cuộc sống không chỉ túng quẫn mà còn vất vả. Cũng may, hài tử kia rất thông minh, cũng cực kỳ nỗ lực. Hắn liều mạng đọc sách viết chữ, đọc đủ thứ văn chương. Sau khi trưởng thành, nắm trúng tú tài, hàng năm giúp bá tánh nghèo khổ viết giùm thư nhà, đức thiện kỳ tài, ôn hòa khiêm tốn, hơn nữa dáng vẻ đường hoàng, thật sự là một người tài tử, nhưng......"

Ánh mắt nàng tối sầm lại.

"Mặc dù năm đó hắn chỉ mới ba tuổi, nhưng hắn đã tận mắt nhìn thấy phụ thân mình chết như thế nào. Thù cha đè nặng trong lòng, trở thành khúc mắc nhiều năm của hắn. Hắn đã tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng biết được kẻ thù giết cha đang ở đâu. Trùng hợp chính là, hắn biết được Ngọc Âm cô nương có tâm đâm quỷ dọa người, vì vậy đã lợi dụng điểm này, giờ Tý hai khắc ngày hôm sau, hắn lẻn vào trong nhà người chết, khiến nạn nhân bất tỉnh, tạo ra ảo giác người chết bị thắt cổ chết."

"Không, không......"

Vân Đồng Dương vẫn không muốn tin tưởng, cả người bất lực rũ xuống mặt đất, nhưng tròng mắt lại trợn to, giống như muốn rơi ra khỏi hốc mắt!

Chỉ trong vòng một canh giờ ngắn ngủn, có thể nói hắn đã bị tuyên án tử hình.

Không hề có cơ hội phản bác.

Kỷ Vân Thư lại thở dài một tiếng, "Năm đó các ngươi gieo nhân, chắc chắn hiện tại gặt quả."

Mọi người chỉ háo hức theo dõi, dựng lỗ tai lắng nghe, nhưng ý tứ trong đó lại có chút không hiểu.

Phòng Minh Tam đơn giản đi xuống từ trên cao đường, kéo theo mấy tiểu bộ khoái, đi đến bên cạnh Kỷ Vân Thư, sau đó nhỏ giọng dò hỏi, "Kỷ tiên sinh, vụ án này, kết thúc rồi sao?"

Nàng nheo mắt liếc nhìn Phòng Minh Tam một cái, "Chẳng lẽ đại nhân không nghe hiểu hay sao?"

"Hiểu một chút, nhưng...... hung thủ rốt cuộc là ai?"

"Đại nhân không ngại nhìn xem, phía trên công đường, thiếu ai?"

Ồ hử?

Thiếu ai?

Phòng Minh Tam quét quanh một vòng!

Thiếu ai?

Thị lực của ông hơi kém, không thể nhìn thấy rõ ràng.

Nhưng Trương bộ đầu đột nhiên kinh hô một câu, "Đại nhân, Văn sư gia không có ở đây."

Vì thế Phòng Minh Tam lại lướt xem vài lần.

"Đúng vậy, Lệnh Dương đâu rồi? Lúc trước không phải hắn tới Lý phủ hay sao? Chẳng lẽ không trở về cùng? Sẽ không xảy ra chuyện gì đấy chứ? Đang êm đang đẹp hắn chạy đi đâu? Không biết......"

Phòng Minh Tam còn đang lẩm bẩm, đột nhiên dừng lại, giống như ý thức được điều gì, tròng mắt sáng ngời, mở to hai mắt, còn lớn hơn cả tròng mắt của Vân Đồng Dương. Trong đầu óc ông vang lên từng tiếng ong ong, đôi môi run rẩy nói, "Chẳng lẽ...... chẳng lẽ là...... là......"

Ông chỉ không thể nói ra ba chữ "Văn Lệnh Dương".

Không thể tin được!

Quá đáng sợ.

Phía trên công đường, oanh động một hồi!

Có người kinh ngạc!

Có người choáng váng!

Cũng có người nhỏ giọng nghị luận.

"Sao lại thế này? Hung thủ là Văn sư gia chúng ta?"

"Sao có thể được? Sao Văn sư gia lại là hung thủ, bình thường bảo hắn giết con gà mà cũng không dám, làm sao dám cầm đao đi giết người được? Không có khả năng, không có khả năng......"

"Nhưng Kỷ tiên sinh sẽ không nói bậy. Đang êm đang đẹp, đề cập tới Văn sư gia làm gì? Ta thấy, Văn sư gia chính là hung thủ."

"Đừng nói hươu nói vượn, chúng ta nên chờ xem trước đi."

.......

Phòng Minh Tam gần như ngất xỉu, hai tay run rẩy nâng lên rồi lại buông xuống, tới tới lui lui rất nhiều lần, cuối cùng mới lên tiếng nói với Kỷ Vân Thư, "Kỷ tiên sinh, vụ án này liên quan rất lớn? Văn sư gia là người lương thiện, ở huyện nha mỗi người đều khen ngợi, sao có thể...... sao có thể là hung thủ được? Trong này, có phải có lầm lẫn gì hay không?"

Ta không tin, ta vẫn không tin!

Nhưng ánh mắt Kỷ Vân Thư cực kỳ kiên định. Người, chính là Văn Lệnh Dương giết.

Cũng đúng ngay lúc này, Thời Tử Câm lúc trước không biết được Kỷ Vân Thư phái đi nơi nào bước vào, đưa thứ gì đó vào trong tay nàng, còn thầm thì bên tai, sau đó yên lặng rút lui ra ngoài.

Nàng nắm chặt món đồ lạnh băng trong lòng bàn tay!

Nàng không nhìn xem, chỉ dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng cọ xát vài cái, sau đó cất vào trong ống tay áo.

......Edit: Emily Ton.....

Sau thời gian một nén nhang!

Chỗ ở của Văn Lệnh Dương.

Trong phòng, Văn Lệnh Dương đang ngồi xếp bằng trên chiếu, trên người khoác trường bào màu đen nhạt, tóc búi lên cao, được cột bằng một dây buộc tóc màu tím nhạt, buông xuống trên lưng, chảy dài tới mặt đất.

Trên bàn trước mặt, có một cái bình cao, bên trong cắm một nhánh trúc thẳng tắp, cành lá rất nổi bất. Bên cạnh chiếc bình là một ấm trà ngon mới pha.

Hắn nắm tay cầm ấm trà, rót ra hai cái chén, đẩy một chén trong đó qua phía đối diện.

Giống như hắn đang đợi người nào đó!

Hương trà tràn ngập bốn phía trong căn phòng được làm bằng trúc, hoàn quyện với mùi trúc, tạo nên mùi hương ấm áp dễ chịu.

Bên ngoài, nắng sớm đã chậm rãi lên cao, ánh sáng lung linh mờ ảo chiếu khắp mặt sàn, trên bàn, trên người và trên mặt hắn.

Hắn buông ánh mắt xuống, cẩn thận chuyển chén trà trước mặt, một bóng người bước vào từ cửa, che khuất một nửa ánh sáng vốn mông lung mờ ảo.

Cuối cùng, bóng dáng kia ngồi xuống đối diện với hắn.

Kỷ Vân Thư ngồi xếp bằng, đưa lưng về phía cánh cửa mở rộng, tách trà trước mặt nàng vẫn tràn ngập sương trắng lượn lờ bay lên, nhẹ nhàng bốc lên trên mặt và lông mi của nàng.

Văn Lệnh Dương không hề kinh ngạc trước sự xuất hiện của nàng, môi mỏng khẽ cong lên, ngước mắt nhìn thẳng vào ánh mắt nàng.

Hắn nở nụ cười ấm áp, "Bất tri bất giác, trời đã sáng."

Kỷ Vân Thư: "Một đêm đã trôi qua, hôm nay, tất nhiên trời lại sáng."

Hai người nói chuyện, đều mang theo thâm ý.

"Bên ngoài trời lạnh, tiên sinh một đường từ nha môn tới đây, chắc người cũng lạnh. Hãy uống một ngụm trà làm ấm người đi." Hắn giơ tay ra hiệu.

Nam tử như vậy, giống như một ánh sáng dịu êm!

Dừng ở trong mắt người, cực kỳ thoải mái.

Kỷ Vân Thư không từ chối, bưng chén trà lên, nhấp một ngụm nho nhỏ.

"Trà rất tươi"

"Vừa mới hái."

"Ninh Nhị trà?"

"Đầu lưỡi tiên sinh rất lợi hại. Thường thì người khác uống trà, phải đoán mò vài lần mới đoán ra được."

"Đó là bởi vì Văn sư gia cố ý thả một chiếc lá Ninh Nhị ở trong chén trà, vì thế nên tại hạ biết được."

Thoạt nhìn, quả nhiên ở trong chén trà có một lá cây Ninh Nhị xanh tươi.

Văn Lệnh Dương vẫn nở nụ cười ấm áp.

Kỷ Vân Thư buông chén trà, nói, "Văn sư gia có tâm để ta biết đây là Ninh Nhị trà, cũng có tâm để ta biết những chuyện khác." Nàng lạc giọng.

Văn Lệnh Dương không lập tức đáp lại, chỉ bưng ấm trà lên, rót thêm vào trong chén trà của nàng, sau đó nhìn ra bên ngoài.

Những tia nắng yếu ớt giờ phút này chậm rãi chuyển sang màu đỏ, trong không khí thậm chí còn vương vấn hơi ấm của buổi sớm mai.

Hắn nhẹ nhàng hỏi một câu, "Làm sao thấy được?"

Làm sao thấy được?

Thú vị!

~~~Hết chương 429~~~

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play