Kỷ Vân Thư nghĩ rằng, phản ứng của Triệu Hoài thật sự không bình thường chút nào!
Nhưng nàng không thể xác định được, rốt cuộc vì sao?
Sau khi Kỷ Vân Thư và Vệ Dịch bị mang đi, Triệu Thanh bắt đầu chất vấn Triệu Hoài.
"Hài cốt bị người phá huỷ, chuyện xảy ra ở ngay trong trại, chứng tỏ rằng hung thủ đang ở đây. Vì sao ngươi không tiếp tục tra xét?"
Triệu Hoài: "Ngươi đừng thắc mắc về quyết định của ta, cho dù là ai ném hài cốt vào trong ung, ta đều không truy cứu nữa."
"Chẳng lẽ ngươi thật sự nghĩ hắn đã dùng toái cốt phấn hay sao?"
"Cho dù có phải hay không, ta nói rồi, không điều tra nữa."
"Vậy nếu như không tra xét, có phải ngươi sẽ giết bọn họ hay không?" Triệu Thanh tức giận hỏi.
"Nhiều huynh đệ cùng ta vào sinh ra tử nhiều năm đã chết như vậy, ta phải báo thù cho bọn họ, hài cốt cái gì? Toái cốt phấn cái gì? Đều cút hết cho ta! Còn ngươi nữa, tốt nhất là đừng ép ta. Đừng quên, hiện tại ngươi là tù binh của ta."
Triệu Hoài vừa nhắc nhở vừa cảnh cáo.
Triệu Thanh hiểu rất rõ, bản thân mình đang ở trong hang hổ, giống như một con châu chấu trên sợi dây của Triệu Hoài, rất khó thoát ra.
Nhưng hắn không thể để Kỷ Vân Thư xảy ra chuyện, nguyên nhân cái chết của Cửu nhi vẫn cần chờ nàng điều tra.
Hai người đối mặt nhau!
Bất đồng ý kiến!
Một cuộc chiến gần như sắp sửa xảy ra!
May mắn thay, Triệu Hoài đã kìm nén được, hắn thở dài một hơi, bỏ đi......
Triệu Thanh cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, lạnh lùng nhìn đống hài cốt vỡ vụn trên bàn, ánh mắt càng ngày càng thâm.
Sau đó, hắn đi một chuyến tới phòng chứa củi!
Lúc này, trời đã dần dần sáng lên.
Nắng sớm theo cánh cửa được mở rộng một chút, liều mạng chui vào gian phòng chứa củi nhỏ hẹp.
Kỷ Vân Thư chớp chớp mắt, cố gắng thích ứng với ánh sáng bất ngờ tiến vào.
Vệ Dịch cũng chuyển đầu khỏi vai nàng, xoay người một cái, dựa vào trên đống cỏ khô phía sau. Hắn cảm thấy rảnh rỗi không có việc gì, vì thế nắm lấy cỏ khô trên mặt sàn lên, bắt đầu dệt thành thứ gì đó, không thèm ngẩng đầu lên.
Thân hình cao lớn của Triệu Thanh dần dần bao phủ xuống, đứng ở trước mặt Kỷ Vân Thư.
Hắn không muốn vòng vo, trực tiếp hỏi: "Hài cốt kia, là Cửu nhi ư?"
Giọng nói của hắn hơi trầm xuống.
Kỷ Vân Thư ngước mắt nhìn hắn một cái.
Sau đó nàng nói: "Có khả năng rất lớn."
"Vậy khai quan đi."
"Ngươi nguyện ý?"
"Ừ."
Triệu Thanh nói một cách chắc nịch!
Kỷ Vân Thư cứng lưỡi: "Ta không ép buộc ngươi." Nàng lại vội vàng nói tiếp: "Ngươi và Triệu Hoài tốt xấu gì cũng là thân huynh đệ, dù như thế nào, Triệu Hoài cũng sẽ không lấy mạng ngươi. Nhưng ta thì khác. Vì thế, ngươi đừng vì giúp ta mà đắc tội với hắn."
"Ta chỉ là muốn tìm hiểu sự thật về chuyện của Cửu nhi."
Triệu Thanh chân thành nói.
Kỷ Vân Thư chỉ hơi cười nhạt một chút.
Nàng trầm mặc một lúc.
Lúc này ——
Bên ngoài truyền tới một loạt tiếng bước chân nặng nề, nhanh chóng chạy qua ở bên ngoài.
"Mau mau mau, bên ngoài có người tới công trại."
"Mau mau mau......"
Công trại?
Dây thần kinh nhạy bén của Kỷ Vân Thư căng thẳng, nhìn ra bên ngoài.
Triệu Thanh nghe thấy động tĩnh, xoay người bước ra bên ngoài.
Cánh cửa phòng chứa củi đóng lại sau lưng hắn.
Vệ Dịch ném cỏ đang bện ở trong tay xuống, tiến tới bên tai Kỷ Vân Thư, vui mừng nói: "Thư nhi, có phải Cảnh Dung ca ca tới rồi hay không?"
Nàng lắc đầu.
Theo lý mà nói, khả năng này không lớn!
Mộ Nhược chắc chắn đã mang những gì nàng nói về cho hắn, nếu như người có lý trí một chút, sẽ không lựa chọn tới đây công núi.
Nghĩ đến đây, nàng lại bắt đầu cảm thấy bất an, đi về phía cánh cửa sổ cũ nát, vươn dài cổ nhìn ra bên ngoài.
Hắn vừa nói vừa đặt bát xuống: "Uống thuốc trước đi."
Nhưng không có tiếng đáp lại!
"Cảnh Dung?".
Trong phòng không hề có người.
Màn che trong giường được kéo xuống, Mộ Nhược đi về phía giường.
Hắn đứng ở mép giường, kéo màn ra ——
Bên trong, trống rỗng.
Mộ Nhược cũng không ngạc nhiên, chỉ thở dài lắc đầu.
"Đúng là một cục đá bướng bỉnh."
Cảnh Dung lặng lẽ rời khỏi phủ đệ huyện nha, lúc này đang ở bên ngoài Cao Sơn trại!
Hắn cưỡi trên lưng ngựa, thân mình thẳng tắp trong chiếc áo bào gấm. Một tay hắn kéo dây cương, một tay cầm kiếm.
Cho dù trong người vẫn có thương tích nhưng cũng không thể che mất khí chất và hào quang bức người từ trong xương cốt của hắn.
Cánh cổng của Cao Sơn trại đóng chặt, phía trên lô-cốt đứng đầy sơn phỉ. Có kẻ cầm đại đao, có kẻ cầm cung tiễn trong tay, chỉ chờ nghe lệnh một tiếng, lập tức có thể bắn chết Cảnh Dung!
Triệu Hoài ở trên đỉnh pháo đài, chằm chằm nhìn xuống Cảnh Dung đơn thương độc mã bên ngoài.
Hắn ta cười châm biếm một tiếng, một chân dẫm lên trên bờ tường, khuỷu tay đè ở trên đầu gối.
Hắn ta trông giống như một tên côn đồ từ Bộ giáo dục!
"Lão tử còn chưa đưa tin cho ngươi, ngươi đã tự mình tới cửa? Như thế nào? Chỉ một mình ngươi thôi sao? Đường đường là Dung Vương triều Đại Lâm, không ngờ bên cạnh lại không có người."
Một loạt tiếng cười nhạo vang lên!
Rõ ràng hắn ta không hề sợ hãi thân phận Vương gia của Cảnh Dung chút nào.
Cảnh Dung chỉ lạnh lùng nhìn hắn ta.
Hắn chịu nỗi đau từ vết thương trước ngực, nhẹ nhàng nói: "Ta tới đòi người."
"Đòi người?" Triệu Hoài khí thế kiêu ngạo, hất ống tay áo và chỉ về phía Cảnh Dung: "Ngươi giết ba bốn mươi huynh đệ của ta, thù này ta còn chưa báo, sao ngươi lại dám tới đây đòi người? Ngươi cũng không nhìn xem, hiện tại mình đang ở đâu? Đây là Cao Sơn trại của ta, không phải ở trên giường ấm gối cao Vương gia của ngươi."
"Ha ha......"
Một loạt tiếng cười nữa lại vang lên.
Triệu Hoài nói tiếp: "Tuy nhiên, oan có đầu nợ có chủ, nếu ngươi đưa ra vạn lượng hoàng kim (vàng), thật ra ta có thể thả hai người trong kia. Nếu không, ta sẽ khiến cho các ngươi gặp nhau ở âm tào địa phủ."
"Vàng bạc tài bảo, ta đều có thể cho ngươi. Ta muốn, chính là sự an nguy của hai người bên trong."
"Không tới phiên ngươi đưa ra điều kiện."
"Nếu như ngươi khiến bọn họ bị thương dù chỉ một chút, ta sẽ san phẳng Cao Sơn trại."
Đôi mắt Cảnh Dung ngả ngớn, trong khi tay lại nắm chặt chuôi kiếm hơn.
Những lời hắn nói, tuyệt đối không phải đang đùa!
Triệu Hoài lớn tiếng quát: "Ngươi có khả năng này sao? Hiện tại chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, đừng nói tới người ngươi muốn, bản thân ngươi cũng sẽ chết ở đây."
Cảnh Dung: "Ngươi có thể thử một lần."
Hắn công khai tuyên chiến!
"Đưa cung tiễn của ta tới đây." Triệu Hoài ra hiệu bằng tay.
Có người ngay lập tức lấy cung tiễn tới cho Triệu Hoài.
Mặc dù cung và tiễn không được chế tạo tinh xảo, nhưng lại cực kỳ mạnh mẽ. Đường cong của cung đọc làm từ cây du, và dây cung được làm từ da trâu, thô nhưng rất dẻo dai.
Lòng cung được bọc bằng một khối da đen, bởi vì nó được sử dụng hằng năm nên đã bị mài nhẵn.
Triệu Hoài lắp mũi tên, kéo dây cung.
Hắn ta nhắm thẳng về phía Cảnh Dung.
"Nếu như ngươi có thể tránh thoát một mũi tên này của ta, ta sẽ mở rộng cửa Cao Sơn trại, nghênh đón ngươi vào trong uống vài chén."
Cơ bắp trên cánh tay thô nhưng rắn chắc của Triệu Hoài phồng lên, mũi tên trong tay giống như một con dã thú hung mãnh, bốc lửa.
Hắn ha nheo mắt lại, cánh tay cầm cung càng ngày càng gấp, dây cung được kéo đến cực hạn.
Chỉ cần chạm vào là sẽ nổ ngay ——
Trong tíc tắc, mũi tên rời khỏi cung, với tốc độ bốc lửa vọt thẳng về phía Cảnh Dung.
Đối mặt với mũi tên sắp bắn về phía mình, Cảnh Dung không hề có chút khiếp sợ.
Đôi mắt sáng lạnh lẽo, từng tấc một tấc phát ra ánh sáng lạnh, như thể muốn đóng băng mũi tên kia.
Khi Triệu Hoài bắt đầu đắc chí, mắt nhìn thấy Cảnh Dung sẽ chết.
Không ngờ ——
Mũi tên dường như bị một lực lượng nào đó ngăn cản, trong một cái chớp mắt khí nó sắp bắn về phía Cảnh Dung, nó đột nhiên chuyển đổi phương hướng, bắn về phía cây đại thụ phía sau.
Lực đạo của mũi tên rất lớn, mũi tên xuyên thẳng qua thân cây.
Tất cả mọi người đều kinh ngạc!
Triệu Hoài nhìn thấy vậy, lập tức đè nửa người ra phía bên ngoài, trừng đôi mắt không thể tưởng tượng nổi. Hắn ta cho rằng mình đã nhìn lầm rồi.
Không có khả năng!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT