Cửu Nhi!

Đó vẫn luôn là điều cấm kỵ trong lòng Triệu Hoài và Triệu Thanh!

Nó giống như một cây gai, đâm sâu vào trái tim hai người bọn họ.

Từ sau cái chết của Cửu Nhi, một năm qua Triệu Thanh chưa từng nhắc tới Cửu Nhi.

Hiện tại, chạm tới điều cấm kỵ trong lòng khiến sắc mặt hắn trầm xuống, đối mặt với muôn vàn suy nghĩ trong đầu.

Kỷ Vân Thư nhìn thấy hắn do dự.

Nàng với tay túm một nhánh rơm rạ trong tay, quẹt tới quẹt lui trên mặt đất ẩm ướt.

"Nếu Nhị đương gia không muốn nói thì thôi. Có một số chuyện luôn giấu ở trong tim, càng giữ lâu càng khó nói ra."

"Ngươi hiểu?"

"Tại sao ta không hiểu?"

Nàng cười mỉa mai một cái, nghiêng đầu, buông ánh mắt xuống, trong lòng ngưng tụ một lớp sương mù, rõ ràng có vẻ không nghiêm trọng lắm, nhưng lại khiến nàng không thể thở được.

Một lúc sau, nàng nói: "Trong lòng mỗi người đều cất giấu bí mật. Có những điều có thể nói ra, cũng có những điều không thể nói ra. Mọi thứ đều được giấu ở trong lòng, càng tích càng nhiều, càng ngày càng nặng. Nó sẽ giống như một con dao, cứa vào trong trái tim người. Chỉ cần động một cái là sẽ đau muốn mệnh."

Nàng cảm thán!

Chuyện mà Lý lão tướng quân nói về tiểu thế tử, chuyện về khối hổ phù kia, còn có nguyên nhân thật sự vì sao Khổng Ngu tự sát......

Tất cả những vụ việc ấy, nàng đều cố sức cất giấu ở trong lòng mình, sao có thể không khó chịu được?

Triệu Thành bị cuốn theo lời nói triết lý của nàng, chậm rãi tiêu hóa hồi lâu.

Hắn nhíu lại mày, ấp úng một lát.

Sau đó mới chậm rãi nói: "Cửu Nhi là người đã lớn lên cùng chúng ta. Lúc còn rất nhỏ, nàng đã được cha ta mang về, vẫn luôn lớn lên ở trong sơn trại. Ba người chúng ta từ trước tới nay chưa từng tách ra. Nàng là muội muội chúng ta, cũng là thân nhân của chúng ta. Nhưng sau khi chúng ta lớn lên, ta mới phát hiện ra rằng, ta đã thích Cửu Nhi. Nhưng người mà Cửu Nhi thích lại là Triệu Hoài. Không biết có phải định mệnh trêu chọc chúng ta hay không, Triệu Hoài lại chỉ xem nàng là muội muội của mình mà thôi.

Nhưng khi cha ta còn sống, đã từng chỉ định Cửu Nhi cho Triệu Hoài. Vì thế nên một năm trước, bọn họ thành thân ở trong trại. Cũng chính là buổi tối ngày hôm đó, Cửu Nhi đã chết ở trong hôn phòng, trên người tất cả đều là máu, trước ngực bị đâm một kiếm, Triệu Hoài ở ngay bên cạnh, trong tay cầm một thanh kiếm máu chảy đầm đìa. Hắn nói người không phải do hắn giết, nhưng cũng không chịu nói đã phát sinh chuyện gì. Ta ôm thi thể Cửu Nhi đi ra ngoài. Cũng từ ngày đó về sau, ta chưa từng quay lại nơi này."

Nói xong những lời nói này, hốc mắt của Triệu Thanh đều đỏ hoe, những giọt nước mắt đọng lại ở trên khoé mắt.

Có thể nhìn ra được, hắn thật sự yêu thích Cửu Nhi.

Lúc này, hắn cảm thấy hoang mang trong lòng, tiếp tục nói: "Triệu Hoài là người thế nào, ta hiểu rõ hơn ai hết. Hắn sẽ không vô duyên vô cớ giết người, càng không có khả năng sẽ giết Cửu Nhi. Nhưng hắn lại không nói gì, chỉ nói người không phải do hắn giết, không nói thêm một câu dư thừa. Tuy nhiên tất cả mọi chứng cứ đều chỉ hướng về phía hắn. Ta không thể không tin vào những gì mình thấy."

Hắn có chút kích động!

Kỷ Vân Thư suy nghĩ về những lời hắn nói một lát, hỏi: "Lúc ấy, trong phòng chỉ có hai người bọn họ?"

Triệu Thanh lắc đầu: "Ta không biết, dù sao lúc ta đi vào, chỉ có hai người bọn họ."

Vẻ mặt hắn sầu khổ.

Kỷ Vân Thư tiếp tục hỏi: "Vậy thi thể Cửu Nhi, ngươi đã thiêu? Hay là chôn?"

"Chôn."

"Thi thể vẫn còn là được."

"Ngươi có thể giúp ta xác định nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi?"

"Năm mươi năm mươi!"

Năm mươi năm mươi?

Triệu Thanh không hiểu!

"Đây là có ý gì?"

Kỷ Vân Thư không lừa hắn, nói thẳng: "Tại hạ không phải là người toàn năng. Nếu như tất cả mọi chuyện trên đời ta đều xác định được, sao sẽ có án oan, không thể sửa sai được?"

Xem nàng là cỗ máy hay sao?

Xem những vụ án đó là những câu hỏi phán xét, và cỗ máy là nàng có thể biết được đúng sai!?

Triệu Thanh là một hán tử thô lỗ, nghe nói Kỷ tiên sinh rất thông minh, có thể phá các vụ án mất tích, có thể điều tra vụ《Lâm Kinh Án》, quả thực không gì là không làm được!

Hắn nói: "Nếu ngươi nói năm mươi năm mươi, vậy sao ngươi có thể xác định được hài cốt ở trong ung là ai? Sao có thể biết được hung thủ là ai?"

Kỷ Vân Thư trầm ngâm một lát, nhìn hắn.

"Không lừa gạt Nhị đương gia, một khối hài cốt không có đầu, nếu như muốn điều tra ra đó là ai, không có sự tính toán chuẩn xác, không có máy móc tiên tiến cao cấp, chỉ dựa vào đôi tay này của ta, dựa vào hai mắt này của ta, rất khó."

"Ngươi đúng thật là không sợ chết, đám đưa ra những lời tuyên bố vô lý như vậy."

Mặc dù phía sau lưng bị thương, chỉ cần hơi di chuyển là người sẽ đau. Kỷ Vân Thư vẫn chịu đựng đau đớn, thậm chí còn nở nụ cười tinh ranh với hắn, cơ thể cũng khẽ rung lên.

Nàng cười cười nói thẳng: "Ngươi nói sai rồi, ta sợ chết mới đúng."

Giọng nói của nàng rất êm tai!

Triệu Thanh nhíu mày, nhìn nàng chằm chằm.

Kỷ Vân Thư giải thích: "Nếu như ta không nói như vậy, chỉ sợ đại đương gia đã giết chết ta."

"Ngươi muốn kéo dài thời gian, chờ Dung Vương tới cứu?"

Kỷ Vân Thư lắc đầu: "Công tử nhà ta đã giết nhiều thuộc hạ của đại đương gia như vậy, mặc dù chuyện này là bất đắc dĩ, nhưng dù sao cũng là mạng người. Nếu công tử tới đây cứu ta, nhất định sẽ mang theo người quan phủ. Đến lúc đó, chẳng phải lại muốn máu chảy thành sông hay sao? Oan oan tương báo khi nào mới dứt!"

"Nếu không phải như vậy, vậy ngươi tính thế nào?"

"Chỉ cần đại đương gia đồng ý với điều kiện của ta, chờ ta điều tra ra chân tướng của bộ hài cốt trong ung, vậy thì chuyện này có thể giải quyết được."

Hả?

"Chẳng phải ngươi nói bộ hài cốt kia không có đầu, không thể điều tra ra được hay sao?"

Triệu Thanh trở nên bối rối.

Kỷ Vân Thư nói: "Khi nào thì tại hạ nói không thể điều tra ra? Ta chỉ nói là rất khó, nhưng không phải không có khả năng."

"Hầu hết xương trên thân thể người đều được kết nối với nhau, bất luận là sự phát triển của xương đùi, hay là chiều rộng của xương vai, chúng vẫn là một phần của 206 khối xương, có liên quan chặt chẽ với nhau. Mặc dù không có đầu, nhưng có thể căn cứ vào kích thước của xương chậu để xác định giới tính. Có thể dựa vào các đốt xương khác để xác định kích thước đầu và chiều cao. Như vậy có thể chỉnh hợp ra được chân dung một người."

206 khối xương?

Xương chậu?

Những thứ đó là gì?!

Triệu Thanh cảm thấy mờ mịt khi nghe những lời này, nhưng may hắn vẫn hiểu đại khái.

Hắn kiên định nói: "Được. Chỉ cần ngươi có thể điều tra ra, ta sẽ cố gắng hết sức giúp ngươi. Cho dù phải dùng Tuý Trung Bình để làm giao dịch, ta cũng không tiếc. Ta nhất định sẽ khiến Triệu Hoài đồng ý với điều kiện của ngươi. Nhưng ngươi cũng phải hứa với ta, chờ sau khi chuyện này kết thúc, ngươi phải giúp ta điều tra nguyên nhân cái chết của Cửu Nhi."

"Thành giao."

Cả hai người đều rất sảng khoái!

Một người muốn rời khỏi đây, một người muốn biết nguyên nhân thật sự về cái chết của Cửu Nhi.

Cả hai đều cùng có lợi, cùng nhau hợp tác.

Lúc này!

Triệu Thanh móc ra một lọ thuốc ở trước ngực, ném trên đống cỏ khô bên cạnh, lăn đến chỗ quần áo của Kỷ Vân Thư.

"Ngươi nên nhanh chóng bôi thuốc đi. Bôi thuốc này lên có thể giúp ngươi giảm bớt đau đớn. Nếu không, ngươi chết rồi, ta biết tìm ai giúp đỡ? Hiện tại ta không thể ra ngoài được, người của Triệu Hoài luôn theo dõi ta, không thể tìm đại phu tới đây cho ngươi. Ngươi hãy dùng tạm thuốc này đi."

Kỷ Vân Thư vươn tay nhặt cái chai kia lên, xoay chuyển nó trên đầu ngón tay nhìn nhìn.

Ngay sau đó, nàng mở nắp ra và đưa lên mũi ngửi ngửi.

"Đây là Bạch Oanh Cao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play