Quả thực đây rõ ràng là một sự uy hiếp!

Nghiêm Duy Di đã chết, Trương Bác cũng không dám nói thật, điều đó chẳng khác nào Thái tử được trao cho hai ổ khoá, sau đó ném hết chìa khóa đi. Hắn sẽ phải đeo gông để sống hết quãng đời còn lại.

Cảnh Hoa căm tức nhìn hắn ta, sau khi nghe xong những lời nói này, hắn tuyệt vọng đến cực điểm.

Ánh mắt hắn hoảng hốt, cúi đầu hơi lắc lư......

Cảnh Diệc tiếp tục nói, "Hiện tại, phụ hoàng căn bản sẽ không tin tưởng ngươi, ngươi nói gì cũng vô dụng."

Cảnh Diệc có cảm giác khoe khoang!

"......"

"Vị trí Thái tử luôn là của ngươi, ngươi có thể chỉ cần ngồi chờ ngày phụ hoàng băng hà, lập tức có thể thuận theo lẽ thường thế chỗ. Nhưng ngươi lại ngu ngốc như heo, ngốc đến nỗi bao vây cung điện và hành thích vua, quả thực rất buồn cười."

Đồng thời với khi nói chuyện, Cảnh Diệc bước gần về phía hắn hai bước, nhếch môi lạnh lùng nở nụ cười gian trá, tiếp tục nói, "Hoàng huynh, ngươi cũng đừng trách ta làm việc quyết tuyệt. Rốt cuộc, từ xưa tới nay, trong chuyện tranh đoạt ngôi vị đều là sự tranh đấu giữa các hoàng tử, không phải ngươi chết thì chính ta sẽ mất mạng. Từ nhỏ ngươi đã lớn lên trong cung, quả thật quá an nhàn, nhưng sao khi ngươi sống yên ổn lại không nghĩ đến đạo lý nguy hiểm này? Vì sao hoàng huynh không thể lĩnh hội được?"

Vậy ta nên tự trách mình hay sao?

Phụ hoàng từ nhỏ đã sủng ái ta, các đại thần mỗi ngày đều vây quanh ta, bọn thái giám cung nữ cũng đi theo ta đêm ngày.

Ta còn cần phải lo lắng gì nữa hay sao?!

Ta chính là Thái tử!

Cảnh Hoa bị hắn nói như vậy thì tức giận đến nỗi cả người run rẩy, đôi môi mấp máy thật lâu mới nói nên lời, "Hiện tại ta lưu lạc đến nông nỗi như vậy, ngươi dám nói không phải bởi vì Cảnh Diệc ngươi? Nếu không phải ngươi có ý định hãm hại ta, thông đồng với Phan lão tặc lừa ta như vậy, sao ta có thể kết thúc thế này?"

"Ngươi là một kẻ ngốc, trách không được người khác." Cảnh Diệc nhướng mày, mang theo sự châm chọc.

"Ngươi......"

Cảnh Hoa tức giận đến nỗi trước ngực phập phồng, đôi mắt thoáng nhìn qua, lập tức nhìn thấy một thanh kiếm ở trên giá. Hắn nhanh chóng rút kiếm ra, đâm về phía Cảnh Diệc.

Trong miệng hắn cũng kêu lên, "Hôm nay ta sẽ giết chết ngươi."

Nhưng thật đánh tiếc!

Sức mạnh của hắn không đủ!

Lưỡi kiếm bị trật khỏi mục tiêu!

Hơn nữa võ công của hắn không bằng người, ngược lại hắn bị Cảnh Diệc hất tay đánh một chưởng, đoạt mất thanh kiếm ở trong tay, sau đó ném mạnh xuống mặt đất.

Cảnh Hoa bị một chưởng kia đánh ngã lăn quay, mặt mũi chúi xuống mặt đất.

Hắn đau đớn mắng to, "Cảnh Diệc, ta nhất định sẽ không tha cho ngươi."

Hắn cực kỳ hận!

Cảnh Diệc cười cười, quan sát Cảnh Hoa trên mặt đất, "Hiện tại ngươi là một phế Thái tử, nếu không phải ta cầu tình với phụ hoàng, ngươi đã chết. Tuy nhiên, hiện tại ngươi cũng chẳng khác gì người đã chết. Dù sao, hoặc là ngươi hãy chờ chết ở Đông Cung, hoặc là bị phụ hoàng đuổi ra khỏi cung, tự sinh tự diệt, sống nốt quãng đời còn lại."

Giọng điệu của hắn ta cực kỳ âm ngoan.

Cảnh Hoa rống giận phản bác lại, "Ngươi đừng vui mừng quá sớm, chỉ cần ta chưa chết, chỉ cần phụ hoàng còn sống, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày, ta sẽ đòi lại vị trí Thái tử của mình. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình giết ngươi."

"Vậy phải xem ngươi còn có thể còn mạng để sống tới ngày đó hay không!"

Hất ống tay áo, Cảnh Diệc trực tiếp băng qua người Cảnh Hoa, đi về phía cửa, thị vệ bên ngoài mắt sắc, lập tức mở cửa ra.

Bước chân Cảnh Diệc dừng lại, xoay người lại nhìn Cảnh Hoa đang chật vật trên mặt đất.

Hắn ta nói, "Hoàng huynh, hôm nay ta dạy cho ngươi một bài học. Trên đời này, ngoại trừ bản thân mình ra, cho dù là người thân thiết nhất bên người cũng không thể tin tưởng. Thậm chí họ có thể nói rằng họ sẵn sàng chết vì ngươi, cũng đều không đáng tin."

Vì thế, hắn ta ngay cả mẫu thân của mình cũng đều không tin!

Sau khi nói xong những lời này, hắn ta hất ống tay áo to rộng rời đi......

Cánh cửa cũng bị đóng lại một lần nữa!

Cảnh Hoa vẫn ngồi bất động ở trên mặt đất.

Ngay sau khi Cảnh Diệc rời đi không lâu, Cảnh Dung cũng được thả ra.

Việc đầu tiên sau khi hắn rời khỏi nhà giam, không phải đi tìm Kỷ Vân Thư, mà là quay trở lại Dung Vương phủ tắm rửa một lần, sau đó lập tức tiến cung.

Cảnh Dung ngày thường luôn mang bộ dáng giản dị hiền hoà, giờ phút này lãnh tuấn trên mặt lại mang theo vài phần khí thế bức người. Sự lạnh lùng từ trong hơi thở hội tụ vào ánh mắt bắn ra, nhìn giống như lưỡi kiếm.

Một thân hoa phục gấm vóc màu xanh lá, khiến cho cả người đĩnh bạt của hắn càng thêm uy nghiêm. Một đôi ủng được thêu bằng chỉ bạc gắn ngọc thượng đẳng, nhanh chóng đi tới Phụ Dương điện.

Hắn đứng ở bên ngoài cửa nội tẩm!

Đôi mắt hắn trấn định nhìn đại môn trước mặt.

Hắn vẫn đứng như vậy khoảng một chén trà nhỏ không hề nhúc nhích!

Cho đến khi ——

Bên trong có người mở cửa ra, hai tên thị vệ cúi đầu bước ra ngoài, đứng ở hai bên sườn cửa, Trương Toàn cũng đi ra từ bên trong.

Trương Toàn nói, "Dung Vương, Hoàng thượng đang chờ ngài ở bên trong."

Cảnh Dung nhẹ nhàng gật đầu, đi vào.

Bên trong, Kỳ Trinh Đế đã tỉnh lại và đang ngồi ở trên giường. Ông mặc một bộ áo ngủ màu vàng, trên vai khoác một khăn choàng lụa màu trắng, đang nắm chặt tay ấn ở trên môi ho khan vài tiếng.

Cảnh Dung đi đến trước mặt ông, đưa tay ra cúi chào.

Hắn không nói câu nào!

Kỳ Trinh Đế nhìn hắn từ trên xuống dưới, hỏi, "Nhiều ngày qua ở trong nhà giam, như thế nào?"

"Rất tốt!"

"Con có ủy khuất không?"

"Không có!"

"Vậy con đang oán hận trẫm?"

"Nhi thần không dám!"

"Không dám? Vậy là vẫn oán hận trẫm?" Kỳ Trinh Đế nói.

Trên mặt Cảnh Dung không hề thay đổi, hắn lạnh lùng trả lời, "Phụ hoàng thả nhi thần ra, nhi thần sao dám oán hận? Tất nhiên chỉ có cảm kích."

Hắn rất ngoan ngoãn!

Nhưng giọng điệu lại lạnh băng giống như trời đông giá rét.

Kỳ Trinh Đế chăm chú nhìn hắn. Nhi tử này, từ nhỏ đã luôn kính sợ ông, mang tiếng là phụ tử, nhưng rõ ràng hành sự lại giống như thiên tử và thần tử.

Ông thở dài một hơi, "Trẫm nói hận, không phải là loại hận này."

Hả?

Đó là loại hận nào?

Trong lòng Cảnh Dung thật ra cũng hiểu một chút ý ông muốn nói.

"Năm đó, mẫu phi con phạm phải sai lầm, vì hổ thẹn với những việc mình làm nên bà ấy đã tự kết liễu mình. Chuyện này, trong lòng trẫm cũng không cảm thấy thoải mái, và trong lòng con đang nghĩ gì, trẫm cũng biết. Rốt cuộc, đó là mẫu phi con."

Năm đó, mẫu phi Cảnh Dung đầu độc hài nhi trong bụng hoàng hậu Tuyên Xu, bị giam vào lãnh cung, ngày hôm sau đột nhiên phát điên và tự sát.

Đây không chỉ là một cây gai trong lòng Kỳ Trinh Đế, nó cũng là cây gai trong lòng Cảnh Dung!

Về sự tình mẫu phi của Cảnh Dung, nhiều năm trôi qua Kỳ Trinh Đế chưa từng đề cập tới, hôm nay nhắc tới, ông lại có chút cảm thán.

Cảnh Dung nói, "Năm đó mẫu phi phạm sai lầm, bà ấy cũng nên thừa nhận hậu quả, trong lòng nhi thần hiểu điểm này, không dám oán hận."

"Thật sự?"

"Những lời thần nói đều thật."

Những gì hắn nói đúng là sự thật, hắn chưa từng oán hận. Nhưng việc này chính là một vết sẹo mà hắn luôn che dấu, không muốn bóc ra mà thôi.

Kỳ Trinh Đế không tiếp tục về đề tài này nữa.

Ông chỉ nói, "Sự tình ở Thừa Khánh Điện đã sáng tỏ, chuyện này không liên quan tới con. Giam con vào quan thiên lao đại nội, chỉ là việc bất đắc dĩ mà Cảnh Diệc phải hành động lúc ấy. Trẫm tất nhiên sẽ không khiến con phải chịu ủy khuất."

Như thế nào, bây giờ muốn đền bù cho hắn?

Giao giang sơn cho Cảnh Dung sao?

Nhưng lời này của ông cũng không khiến cho Cảnh Dung có chút cảm động nào.

Kỳ Trinh Đế nói tiếp, "Hiện giờ Cảnh Hoa đã bị phế, vị trí Thái tử không thể để trống, cuối cùng cũng phải có người ngồi vào. Trẫm đã già rồi, sớm muộn gì cũng chết. Giang sơn, trẫm cũng cần phải giao ra."

Ý của ông chính là, Cảnh Hoa đã bị phế vị trí Thái tử, Cảnh Hiền tất nhiên không có khả năng. Vì vậy, vị trí Thái tử sẽ thuộc về Cảnh Diệc hoặc là Cảnh Dung.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play