Chỉ thấy, Cảnh Dung một tay bảo vệ Kỷ Vân Thư, một tay chắn lại chưởng phong của người kia, đồng thời một chân đá về phía ngực người kia.

Người kia đâm sầm ở trên mặt đất, phun ra một ngụm máu tươi!

Trước linh đường trước, một mảnh hỗn loạn.

Kỷ Vân Thư được Cảnh Dung bảo vệ vững chắc sau lưng. Trên mặt đất, nam nhân bị Cảnh Dung đá ngã xuống đất liền nghiêng về phía Tố Vân.

"Lâm Đoan."

Tố Vân chợt hô lên một tiếng, bò đến bên cạnh nam nhân kia, nhìn thấy hắn hộc máu, Tố Vân bắt đầu khóc.

Ngực nam nhân đau nhức một trận, nhưng khi nhìn đến Tố Vân, lại cười dịu dàng, duỗi tay vuốt má nàng.

"Vân nhi, ta không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."

"Đều là ta không tốt, là ta đã hại ngươi."

"Không cần phải như thế nói, Vân nhi, vì ngươi, ta đều nguyện ý làm tất cả."

"Lâm Đoan, là ta đã liên luỵ tới ngươi."

Một đôi uyên ương mệnh khổ ôm nhau, hình ảnh kia, thật đủ cảm động!

Cảnh Dung lại mang vẻ mặt tức giận, ánh mắt giống như quả cầu lửa bắn tung toé đến mắt của Kỷ Vân Thư, giọng nói cố gắng khắc chế sự tức giận, chất vấn nói.

"Đây là phương pháp để ngươi dẫn ra hung thủ thứ hai?"

Kỷ Vân Thư không mặn không nhạt gật gật đầu.

"Phương pháp này, thật sự là nên bị cấm!" Cảnh Dung tức giận.

Tôn Phật này vì sao động một chút đã giận dữ, nàng còn không sợ chết, hắn đang sợ cái gì?

Lười biếng để suy đoán thêm, Kỷ Vân Thư tránh đi một bước, kéo ra khoảng cách với Cảnh Dung, rốt cuộc, hai "đại nam nhân" dán với nhau quá thân cận, khó tránh khỏi sẽ bị người đàm tiếu!

Nhìn đôi uyên ương mệnh khổ nằm trên mặt đất, Kỷ Vân Thư thật sự là không muốn phá vỡ.

Nhưng hiện tại, không phải là thời điểm đau lòng.

"Xem ra ngươi chính là tình lang của Tố Vân, là hung thủ giúp đỡ nàng tạo ra sự tình Chu tiểu thư ngã lầu. Lúc ấy Kiều Tâm sở dĩ không nhìn thấy ở trên gác mái có người, là bởi vì ngươi đã ẩn nấp ở trên đỉnh gác mái, chờ Kiều Tâm tới phía dưới gác mái, ngươi lập tức đẩy Chu tiểu thư xuống, thần không biết quỷ không hay."

Chuyện cho tới bây giờ, Lâm Đoan căn bản không hề có ý phủ nhận. Ngược lại, vẻ mặt mang đầy hận ý, nghiến răng nghiến lợi.

"Nàng đáng chết, nàng đã tra tấn Vân nhi sống không bằng chết, nhưng nàng vẫn không chịu dừng tay, sau đó lại xuống tay đối với hài tử vô tội của chúng ta như vậy, nàng thật sự đáng chết, trừng phạt nàng là đúng tội."

"Lâm Đoan, không cần nói nữa." Tố Vân khóc cho đến khi cả người mệt mỏi.

Kỷ Vân Thư thật sự không biết nên nói gì.

Chu phu nhân gần như ngẩn người, nhìn đến hai người cùng ngã trên mặt đất, sự hận thù lại xông thẳng đến trái tim.

"Được lắm một đôi cẩu nam nữ, Chu gia chúng ta đối đãi không tệ với các ngươi, các ngươi lại cấu kết hại chết nữ nhi của ta."

"Phu nhân, đã nhận biết được hung thủ, ta sẽ thông tri với Lưu đại nhân, ngươi hãy chiếu cố tới thân mình, đừng nên quá bi thương." Chu lão gia thở dài, vẫy vẫy tay về phía bọn hạ nhân: "Đưa bọn họ đi tới nha môn, giao cho Lưu đại nhân."

"Vâng."

Mấy tên gia đinh tiến lên, nâng hai người từ trên mặt đất lên, nhưng bọn họ vẫn cầm tay nhau như cũ, làm thế nào cũng không chịu buông ra.

"Vân nhi, ngươi nên nghe lời ta, tối hôm qua chúng ta nên rời khỏi nơi này." Lâm Đoan hét lên trong nuối tiếc.

Tố Vân đã khóc đến nỗi mặt đầy nước mắt.

"Ngươi cho rằng tối hôm qua các ngươi có thể đi được sao?" Kỷ Vân Thư lên tiếng.

Lâm Đoan cười lạnh: "Vì sao không đi được, nếu tối hôm qua Vân nhi nguyện ý rời đi cùng ta, hôm nay chúng ta cũng sẽ không dừng lại ở trong tay các ngươi."

Tự tin như vậy, thật sự không hiểu từ đâu mà đến.

Kỷ Vân Thư nhàn nhạt nói: "Nếu như tối hôm qua, các ngươi thật sự lẩn trốn khỏi Chu phủ, như vậy, các ngươi sẽ được chào đón bởi vô số mũi tên nhọn bắn xuyên tim từ bên ngoài."

"Ách?"

Những lời này vừa ra, lập tức có thể nghe thấy một trận tiếng bước chân đi từ xa đến gần.

Hơn mười nha dịch xông vào và nhanh chóng vây quanh bọn họ, Huyện thái gia đến ngay sau đó, Lang Bạc cũng tới cùng nhau.

Lang Bạc vô thanh vô tức đi đến ngoan ngoãn đứng bên cạnh Vương gia nhà mình.

Mà Huyện thái gia đã thay đổi một bộ dáng chuột nhắt thường thấy, dùng phong phạm của Huyện thái gia, ra lệnh một tiếng.

"Bắt người lại, đưa vào đại lao, chờ bản quan thượng tấu lên Hình bộ, sau đó luận tội xử trí."

"Vâng."

Nha dịch ép Tố Vân và Lâm Đoan từ trong tay hạ nhân Chu gia, tròng xích sắt lên hai tay.

Lâm Đoan nhìn về phía Kỷ Vân Thư kinh ngạc hỏi: "Ngươi sớm đã biết? Sớm đã an bài người ở bên ngoài?"

Kỷ Vân Thư chỉ nói: "Ngươi nghĩ sai rồi, khi ta để Lưu đại nhân bố trí ở bên ngoài Chu phủ, ta vẫn còn chưa biết hung thủ là ai. Tuy nhiên, nếu như tối hôm qua ngươi mang theo Tố Vân vội vàng rời đi, như vậy, cũng liền không đánh đã khai!"

"Ta cho rằng hết thảy này tuyệt đối sẽ không có sơ hở, không nghĩ tới, lại thua ở trong tay ngươi."

Những lời này, thế nhưng lại mang theo vài phần bội phục!

Huyện thái gia vung tay lên: "Nhanh chóng áp người đi."

Bọn nha dịch đang muốn rời đi, khi Tố Vân đi đến trước mặt Kỷ Vân Thư thì dừng lại, nhìn nàng, hỏi.

"Sao ngươi biết chân ta bị thương, còn biết ta mang thai?"

Kỷ Vân Thư trả lời nàng một cách nghiêm túc: "Tối hôm qua ta cố ý vướng vào chân ngươi, tự nhiên liền biết xương cốt chân ngươi đã bị gãy, đối với việc vì sao biết ngươi đã mang thai, đương nhiên cũng là chú ý tới xương chậu của ngươi. Những người mang thai mà bị sảy thai, xương chậu rõ ràng sẽ bị co lại."

Tố Vân kinh ngạc cảm thán.

"Kỷ tiên sinh, ngươi thực sự rất thông minh, không chỉ có như thế, chỉ cần ngươi liếc mắt nhìn khăn tay của ta một cái, cũng có thể nói rõ ràng chuyện xưa của ta, nhưng ta vẫn không hối hận. Vào buổi tối hôm đó, khi ta nhìn thấy tiểu thư trúng độc nằm trên mặt đất, một khắc khi bóng tối đen như mực bao quanh, ta cảm thấy ta đã được giải thoát, không cầm phải chịu tra tấn nữa, nếu như cho ta chọn lựa lần nữa, ta vẫn sẽ làm như thế."

Những lời nói của nàng khiến Kỷ Vân Thư cảm thấy bị xáo trộn và rất hụt hẫng, nàng xoa khăn trong tay, đưa nó cho Tố Vân.

"Vật quay về với nguyên chủ."

"Cảm ơn." Tố Vân cầm lấy khăn tay, cười dịu dàng.

Cuối cùng, Tố Vân và Lâm Đoan đã bị đưa vào đại lao, toàn bộ Chu gia cũng một lần nữa lâm vào trong một hồi bi thống.

Chu phu nhân cuối cùng không thể chịu đựng được, lại lâm vào hôn mê bất tỉnh. Chu lão gia trong chớp mắt thời gian cũng giống như đã già đi đáng kể, cả người tang thương thăng trầm.

Nữ nhi của mình có bệnh, làm ra sự tình như vậy đối nha đầu bên người, nếu truyền ra ngoài, toàn bộ Chu gia chỉ sợ sẽ không còn chỗ dừng chân ở Cẩm Giang thành.

Kỷ Vân Thư nói: "Chu lão gia, xin hãy nén bi thương."

"Kỷ tiên sinh, đa tạ ngươi đã tìm ra hung thủ hại nữ nhi ta, chỉ là, kẻ làm cha như ta thật sự thấy hổ thẹn, ngay cả nữ nhi mình có bệnh mà không hề phát hiện ra."

"Việc này không thể trách bất luận người nào, tại hạ vừa rồi cũng nói, loại bệnh này, không dễ dàng phát hiện ra, không có gì kỳ quái."

Chu lão gia liên tục thở dài.

Cả đêm không quay về Kỷ gia, Kỷ Vân Thư cũng thực sự lo lắng sẽ bị người cha sài lang của nàng phát hiện, án kiện đã phá, đơn giản cũng không cần ở lâu.

Huyện thái gia vội vàng quay về nha môn và khởi thư thượng tấu Hình bộ, mang theo người về trước.

Dưới trời tuyết lớn, Kỷ Vân Thư rời khỏi Chu gia với chiếc dù trên tay.

Tuy niên, nàng vừa mới ra khỏi Chu phủ chưa được vài bước, Cảnh Dung đã đuổi theo, sát cánh đi bên nàng.

Dưới bầu trời đầy bông tuyết, một nông một sâu của dấu chân được lồng lại với nhau và in lên lớp tuyết, mỗi người đều bung dù mà đi, tạo thành một bầu không khí rất đặc biệt.

Đối với Lang Bạc, hắn chỉ đi theo ở phía sau rất xa.

Cảnh Dung thoáng nhìn qua Kỷ Vân Thư, thấy đuôi lông mày nàng hơi rũ xuống, rõ ràng là đã phá án, nhưng sao lại mang bộ dáng này?

"Tiên sinh có tâm sự."

Nàng gật đầu: "Chỉ là cảm thấy kỳ quái."

"Kỳ quái? Kỳ quái nơi nào."

Kỷ Vân Thư hơi do dự, dừng bước chân lại, nghiêng mặt đối diện với ánh mắt nghi hoặc của Cảnh Dung.

"Ta đang suy nghĩ về chiếc giá cắm nến nạm đầy thủy tinh!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play