Kỷ Vân Thư nghiêm túc nói: "Mấy ngày nay đã có Lang đại ca ở đây. Hơn nữa, ta cũng sẽ không đi ra ngoài, ngươi không cần phải ở bên cạnh ta, vì thế ngươi hãy mau chóng rời khỏi kinh thành, đuổi theo vị Tô tiên sinh Khúc Khương kia. Sau khi chờ hắn an toàn quay về tới Khúc Khương, ngươi hãy trở về."
"Vâng!"
Thời Tử Câm vẫn không hỏi vì sao.
Ngay sau đó, Kỷ Vân Thư lại nhanh chóng dặn dò thêm: "Nhưng chuyện này, không thể để Vương gia biết, hiểu không?"
"Hiểu!"
"Ừ, ngươi đi đi."
Thời Tử Câm cúi thấp đầu, thân ảnh nhảy ra bên ngoài cửa sổ đang rộng mở.
Nháy mắt nàng ấy đã biến mất không thấy tăm hơi!
Lang Bạc đứng ở bên ngoài cũng không chú ý tới trong phòng, vì thế không nghe được cuộc trò chuyện của hai người vừa rồi!
Kỷ Vân Thư ngồi xuống trước bàn, khẽ thở dài một tiếng.
Ngay sau đó, nàng đặt hộp sọ kia ở trước mặt mình, tiếp đó đặt một tờ giấy trắng sạch sẽ trên bàn.
Từ trong hộp gỗ đàn hương của mình, nàng chọn một chiếc bút lông nhỏ nhất, nhấp một chút mực và bắt đầu làm việc.
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Trong lúc đó, trong hoàng cung, tại Chương Chất điện!
Bởi vì ngày sinh thần của hoàng thượng sắp tới, Thái Tử cũng muốn tuyển phi.
Toàn bộ khắp hoàng cung, từ sau khi tiễn người Khúc Khương người rời đi, tất nhiên cũng bắt đầu bận rộn!
Mùa xuân này, chú định là một mùa hỗn loạn!
Bởi vì Tuyên Xu Hoàng hậu đã chết, hậu cung vô chủ, vì thế quyền lợi lớn duy nhất có thể làm chủ, cũng chỉ có Tiêu Phi.
Và hai nhiệm vụ khổng lồ này, tất nhiên là nằm ở trên đầu Tiêu Phi.
Trong mắt người khác, đây chính là nhiệm vụ vinh quang nhất!
Một số phi tần dù nằm mơ cũng không thể ôm tới trên người.
Tuy nhiên, đối với Tiêu Phi mà nói, đây là một sự tình khó giải quyết.
Một củ khoai lang phỏng tay!
Trong điện!
Lúc này Cảnh Diệc cũng đang ở đây!
Tiêu Phi xua xua tay, thái giám cung nữ và tâm phúc Tang Lan đều lui ra ngoài.
"Chuyện này, con nghĩ như thế nào?"
Sắc mặt Tiêu Phi ngưng trọng hỏi Cảnh Diệc.
Cách đó không xa, trong tay Cảnh Diệc là một nhánh trúc nhỏ, hắn đang trêu chọc một con chim nhỏ bị nhốt trong lồng.
Con chim nhỏ bị nhánh trúc chọc vài lần, liều mạng chớp cánh, bị kinh hoảng nên kêu lên.
Âm thanh cực kỳ chói tai!
Nhưng, nó càng như thế, nụ cười trên khoé miệng Cảnh Diệc càng đậm!
Hắn cũng hoàn toàn phớt lờ câu hỏi của Tiêu Phi.
Cho đến khi ——
Con chim kia có chút mệt mỏi, cuộn tròn một góc ở trong lồng.
Nhưng hắn vẫn không chịu bỏ qua, hứng thú nghiêng đầu qua một bên, nhíu mày một cách tàn nhẫn, tiếp tục dùng nhánh trúc không ngừng chọc vào con chim nhỏ.
Hắn bĩu môi và "chậc chậc chậc" vài tiếng.
Chơi đùa vô cùng vui vẻ!
Con chim dường như đã chết, không hề nhúc nhích.
Một lúc sau, hắn mới đưa lưng về phía Tiêu Phi, nói lại một câu: "Đương nhiên phải tìm mọi cách, không để cho người Kỷ gia liên quan tới Thái tử."
Tiêu Phi nói: "Lần này Thái tử tuyển phi sẽ cùng diễn ra với ngày đại thọ Hoàng thượng. Trên danh nghĩa, nữ nhi của các phủ các châu đều sẽ tham tuyển, nhưng thật ra, khi Hoàng hậu còn sống, đã từng chỉ định đích nữ Kỷ gia sẽ là Thái Tử Phi. Lần này, chỉ là nghi thức mà thôi."
Tiêu phi kết luận!
Cảnh Diệc dừng động tác trong tay lại, vứt nhánh trúc nhỏ ở trong lồng, phủi phủi tay, sau đó đi tới và ngồi xuống đối diện với Tiêu Phi.
Hắn cầm ấm trà lên và từ từ rót cho mình một chén.
Hơi nóng giống như sương mù, lượn lờ bay lên!
Hắn nói: "Nếu vậy, không để cho vị đích nữ kia của Kỷ gia có cơ hội tiến cung thì sao?"
Không có cơ hội tiến cung?
Tiêu Phi suy nghĩ một lúc.
"Đó là điều khó khăn. Rốt cuộc, Kỷ tướng quân và Kỷ Tư Doãn đều đang ở đây, hai người bọn họ sẽ không bao giờ cho phép mắc sai lầm."
"Nếu vạn nhất thật sự có sai lầm thì sao?"
Cảnh Diệc cười cười!
Nụ cười của hắn có chút quỷ dị.
Tiêu Phi thở dài một tiếng, đôi mắt phượng híp lại, hơi nhíu mày: "Thật ra, bổn cung còn có ý tưởng khác."
"Mẫu phi cứ nói thẳng ra đi."
"Khi Tuyên Xu Hoàng hậu còn sống, chỉ định danh hiệu Thái Tử Phi nằm ở Kỷ gia. Nói đến cùng cũng chỉ vì xem trọng binh quyền ở trong tay Kỷ Hoàn và Kỷ Lê mà thôi. Tuy nhiên, nếu như Thái tử không cưới đích nữ Kỷ gia, vậy thì Kỷ Hoàn và Kỷ Lê tất nhiên cũng sẽ không theo về phe Thái tử."
Trong lời nói của Tiêu Phi rõ ràng mang theo thâm ý.
Ngay cả ngốc tử nghe thấy cũng hiểu.
Cảnh Diệc không chút hoang mang, nhấp một ngụm trà trong miệng, nói: "Mẫu phi muốn nói, ta nên cưới đích nữ Kỷ gia?"
Tiêu Phi gật đầu: "Diệc nhi, con phải hiểu được thời cuộc, Thái tử chung quy vẫn là Thái tử, cho dù hắn là một bao cỏ, nhưng Hoàng thượng không hề bận tâm. Hơn nữa, trong triều có rất nhiều đại thần đều đứng về phe Thái tử, muốn kéo hắn xuống đài là việc không hề đơn giản. Chi bằng, hãy mượn sức hai huynh đệ Kỷ gia, lôi kéo bọn họ đứng về phe chúng ta, đối với chúng ta mà nói, tuyệt đối là có lợi mà không có hại."
Kế hoạch này, quả thật rất vững chắc!
Rất tuyệt!
Tiêu Phi dường như đã tưởng tượng ra được một ngày kia, nghĩ tới hình ảnh Cảnh Hoa rớt xuống đài, nghĩ tới lúc nhi tử mình ăn mặc trang phục Thái tử, thậm chí, ngồi trên long ỷ.
Khóe miệng không thể không nhếch lên một cái!
Trong lòng Cảnh Diệc còn đang ở cân nhắc, những ngón tay thon dài nắm chặt chén trà, chặt đến nỗi đầu ngón tay đều trở nên hơi trắng.
"Vậy...... Thái Tử Phi sẽ là người khác." Hắn nói.
"Không sai, hơn nữa người được chọn kia, nhất định không thể có thực lực."
"Mẫu phi đã có người được chọn ở trong lòng?"
Tiêu Phi cười cười, chậm rãi phun ra hai chữ: "Khổng Ngu."
Khổng Ngu?
Biểu muội của Thái tử!
Nhưng, biểu ca cưới biểu muội, ở thời cổ đại lại không hề hiếm thấy.
Cảnh Diệc không thể không nhíu mày, nói: "Thái Tử Phi đổi thành Khổng Ngu? Phụ hoàng và Thái tử chỉ sợ sẽ không đồng ý. Hơn nữa, Khổng Ngu đã bị phong là Tuệ Văn công chúa, sao có thể gả cho hoàng tử?"
Tiêu Phi: "Việc này, con liền không cần lo lắng, mẫu phi sẽ nghĩ biện pháp."
"Biện pháp gì?"
"Lần này Khổng Ngu có thể không phải tới Khúc Khương hoà thân, danh hiệu công chúa chỉ là để trang trí. Khổng gia là người nhà của Tuyên Xu Hoàng hậu, trở thành Thái Tử Phi cũng rất hợp lý. Tóm lại, mẫu phi sẽ nghĩ cách để Thái tử không thể không cưới nàng ta, khiến Hoàng thượng không thể không hạ chỉ lập Khổng Ngu là người được chọn làm Thái Tử Phi."
Tiêu Phi cực kỳ tự tin!
Trong giọng nói cũng rất âm hiểm.
Đó cũng là tất cả những gì cần nói!
Vậy ——
"Mọi chuyện đều dựa theo ý mẫu phi đi."
Cảnh Diệc lên tiếng đồng ý!
Trên sắc mặt của hắn lại cực kỳ lạnh lùng!
"Hiện tại điều duy nhất chúng ta cần phải suy xét, chính là làm thế nào để không cho đích nữ Kỷ gia có cơ hội tiến cung." Tiêu Phi xoay chuyển nhẫn ngọc trên ngón tay, trong lòng đã bắt đầu lên kế hoạch.
Sau đó, Tiêu Phi vội nói: "Đúng rồi, thọ lễ của phụ hoàng con, con đã chuẩn bị xong chưa?"
Hắn nhẹ nhàng nhún vai: "Chưa."
"Bổn cung nghe nói, Cảnh Hoa đã bắt đầu tìm kiếm trân bảo khắp nơi. Năm trước, hắn tặng cho phụ hoàng con Thiên Thạch Ngư Ngọc, phụ hoàng con rất thích. Năm nay, con cần phải dành tâm tư nhiều hơn mới được."
Nhắc tới khối Thiên Thạch Ngư Ngọc, Cảnh Diệc nổi giận trong lòng, chén trà trong tay suýt nữa rơi xuống sàn nhà.
Rõ ràng, năm trước người tìm được Thiên Thạch Ngư Ngọc, chính là hắn.
Nhưng không ngờ, ngay thời điểm trình lên ở ngày hôm sau, hắn đã bị Thái tử thâu long chuyển phượng, Thiên Thạch Ngư Ngọc không ngờ đã nằm ở trong hộp gấm mà Thái tử trình lên.
Trong khi hộp gấm của mình, chỉ là một khối ngọc màu xanh bình thường!
Cũng may, Thái tử xem như còn có chút lương tâm, không khiến hắn trình lên chiếc hộp rỗng tuếch.
Nếu không, đó thật sự là đại bất kính!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT